Lớp Trưởng No.1

Chương 39




- Vĩnh, cậu làm gì vậy? Mau dừng tay lại đi!

- Bỏ tôi ra!

Dương cố gắng ngăn cản Vĩnh khỏi vụ đánh lộn. Thật là, mới tới trường chưa được bao lâu đã gây ra chuyện như vầy, sẽ ảnh hưởng không ít tới việc học tập của cậu ấy trong tương lai.

Trong lúc này đây, Vĩnh đang rất tức giận, cậu thực sự không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa. Người khác muốn coi thường cậu như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép coi thường và đặt điều vu khống cho mẹ và em trai của cậu. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng tuyệt đối không để cho bất cứ ai có quyền chà đạp lên những người cậu mà yêu thương.

- Cậu làm như vậy chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thôi, tôi tin rằng mẹ cậu cũng không muốn cậu làm như vậy đâu!

- Cậu thì hiểu gì về mẹ tôi? Đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi, tôi không cần các người thương hại.

- Khoan đã... Ui da...

- Sếp, sếp, sếp ngã rồi, không sao chứ?

...

Năm ngày trước...

Hôm nay là ngày Vĩnh chính thức nhập học. Hai ngày trước cậu có tới gặp thầy hiệu trưởng của trường Văn Minh, thầy thực sự rất gần gũi, nhưng vẫn không để mất đi sự nghiêm túc của một người lãnh đạo. Hôm ấy Vĩnh thực sự được mở mang tầm mắt. Trường của huyện xây quả thực khang trang, đẹp đẽ hơn ngôi trường ngày trước cậu theo học rất nhiều. Nó khiến cho cậu cảm thấy có chút thích thú. Thực ra Vĩnh chưa bao giờ hết yêu thích việc học, được đến trường học tập luôn là niềm vui đối với cậu, nhưng cậu biết sẽ rất khó khăn nếu mẹ phải gồng mình lên để lo cho cả hai anh em, nên cậu mới quyết định từ bỏ nó.

- Em là Vĩnh đúng không? Cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12B, từ giờ cũng sẽ là giáo viên chủ nhiệm của em.

Cô Vân Anh niềm nở nói chuyện với học trò mới của mình. Cô và Vĩnh hiện đang ngồi ở phòng Quản lý và Đào tạo của trường. Sau khi giới thiệu sơ qua một chút về lớp 12B cho cậu nghe, cô Vân Anh liền dẫn Vĩnh đến lớp học mới của mình.

Hôm nay cậu mới có cơ hội ngắm nhìn kĩ càng hơn ngôi trường này. Các hành lang và cầu thang bộ rất rộng rãi. Đặc biệt là cầu thang bộ, năm người đi ngang hàng với nhau vẫn không bị chật. Khi đi qua mấy lớp học, Vĩnh cũng có ghé mắt vào nhìn qua. Lớp học khang trang sạch sẽ, những chiếc bàn học rộng thênh thang tưởng chừng như cậu có thế nằm dài ra bàn mà ngủ. Quả đúng là trường học trên phố huyện, đẹp đẽ đến mức khiến bất cứ học sinh nào cũng muốn được vào học tại đây, nhưng chính điều này lại khiến cho Vĩnh bất giác cảm thấy chạnh lòng.

- Ya sếp ơi, em không thể giải được bài này!

...

- Mấy cái thằng kia, sắp vào lớp rồi mà còn vẽ bậy lên bảng thế hả, lâu rồi không bị phạt ngứa tay à? _ Nhỏ Duyên nổi cáu vì vừa mới lau bảng xong hồi sáng nhưng đám con trai nghịch ngợm vẫn không đứa nào chịu nghe lời.

"Ồn ào... ồn ào..."

- Ui ui, tao thấy bóng dáng cô Vân Anh ở phía dưới tầng, mau mau xóa bảng đi viết toàn cái linh ta linh tinh không à!

Tuấn béo từ bên ngoài vội chạy vào bên trong lớp học. Đám con trai đang vẽ bậy lên bảng vội vã tìm giẻ lau tẩy dọn thật sạch sẽ. Sắp đến giờ truy bài rồi mà còn bày ra mấy trò nhăng cuội không à, may là sếp đang mải giảng bài cho nhỏ Vy ở cuối lớp nên không có để ý chứ nếu không là ăn gậy hết cả lũ mất rồi. Cả đám còn bật quạt số to nhất để cho bảng mau khô trong khi tiết trời đầu xuân vẫn còn khá lạnh khiến đám con gái ngồi dưới không khỏi nhăn mặt.

Cô Vân Anh tiến vào lớp học, theo bên cạnh là Vĩnh, nhưng cậu không nhìn mọi người mà quay mặt ra bên ngoài cửa chính. Học sinh lớp 12B thấy cô liền nhanh chóng về lại chỗ ngồi, Lâm huých lấy tay Dương làm nó giật mình, vội chạy từ cuối lớp lên trở lại chỗ ngồi của mình.

- Cả lớp nghiêm!

- Các em ngồi xuống đi!

...

- Học sinh mới à?

- Là con trai đó, đám con trai bọn mình có thêm đồng minh rồi, he he!

- Trật tự đi mày, cô nói kìa.

...

- Hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón một bạn học sinh mới chuyển đến, từ nay bạn ấy sẽ là một thành viên của 12B chúng ta, cô mong là tất cả thành viên của gia đình 12B sẽ giúp cho bạn ấy nhanh chóng làm quen với môi trường học tập mới.

- Đương nhiên rồi ạ! _ Cả đám nhí nhố đồng thanh.

Cô Vân Anh mỉm cười quay sang Vĩnh, cô vỗ nhẹ lên vai cậu để giúp cậu tập trung hơn rồi nhẹ nhàng nói.

- Em giới thiệu về bản thân với các bạn đi!

- Chào, tôi là Lâm Quốc Vĩnh, cảm ơn!

Bầu không khí trong lớp bỗng trở nên ngượng ngập. Cả lớp đang rất hào hứng chờ đợi người bạn mới giới thiệu về bản thân mình thì bỗng dưng lại bị câu nói cùng ngữ khí lạnh lùng kia của cậu dập tắt mất. Gương mặt cả đám bỗng trở nên gượng gạo, nhìn nhau dở khóc dở cười. Tình huống này là gì đây nhỉ? Sao bỗng dưng họ lại cảm thấy như mình đang làm sai điều gì đó vậy? Thái độ của cậu bạn học sinh mới này khiến cho cả bọn dè chừng. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là cậu ta có một gương mặt vô cùng sáng sủa.

Dương và Lâm ngồi phía dưới không khỏi ngạc nhiên, chẳng phải đó chính là cậu bạn đã xảy ra va chạm với hai đứa nó vài hôm trước đó sao? Không ngờ lại có duyên tới vậy. Dương chợt nhớ tới suy nghĩ hâm hẩm của mình vào ngày hôm đó, nó bất chợt cảm thấy hết từ để diễn tả về bản thân mình. Không ngờ cái suy nghĩ mà nó cho là rất dở hơi ấy bây giờ lại trở thành sự thật, cậu ta đúng là học sinh cùng trường với nó, thậm chí còn là học sinh cùng lớp với nó luôn nữa chứ. Dương lắc lắc đầu, nó quay sang nhìn đám con gái trong lớp đang bàn tán về gương mặt sáng sủa của cậu ta mà không khỏi thán phục về lời tiên tri của bản thân mình. Nhưng mà có một điều không thay đổi, đó là tính khí của cậu ta vẫn thất thường như vậy và tính khí ấy vẫn khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy không thoải mái.

- Được rồi, em ngồi ở kia nhé, có gì cần giải đáp thêm về lớp mình thì em cứ hỏi các bạn trong lớp học, mọi người sẽ giúp em. Vậy chúc cả lớp có một buổi học vui vẻ nhé, cô cũng bắt đầu tiết dạy đầu tiên của mình ở lớp 10B đây.

***

"Reng reng..."

Lâm đưa đôi mắt nhìn quanh lớp tìm kiếm Dương. Nó lại đang tiếp tục bài giảng của mình với Vy ở cuối lớp sau khi tiết học đầu tiên kết thúc. Cậu tiến lại gần chỗ nó đang ngồi, nhìn qua bài giảng rồi vỗ nhẹ tay lên người nó hỏi.

- Gần xong rồi đúng không? Ra đây nói chuyện chút được không?

- Ừ, ông ra ngoài hành lang chờ tôi một tẹo nữa, gần xong rồi.

...

Dương đi chầm chậm ra chỗ Lâm đang đứng. Mấy đứa bạn nhí nhố trong lớp nó đang trải chiếu nhỏ ngồi chơi bài uno phạt đánh tay ở ngoài hành lang, nó không khỏi thích thú ghé vào cười đùa và trêu cả bọn vài câu sau đó chuồn đi một cách nhanh chóng.

- Sao thế?

Dương lại gần Lâm, gương mặt vẫn còn nhí nha nhí nhảnh sau khi vừa nghịch ngợm cùng đám bạn khiến nó trở nên rất dễ thương, không khác gì một đứa trẻ.

- Bà có nhận ra cậu ta không?

- À, bạn học mới hả? Có chứ. Cậu ấy vẫn cứ lạnh lùng y như vậy... Ê ê đem ra đây tôi ăn với, sữa chua mít hả, xin miếng!

- Có ngay đây.

- Này, có nghe tôi nói không đấy? _ Lâm nghiêm mặt nhìn nó.

- Có có,... ui ngon quá à!... À, ông nói tiếp đi.

- Hôm ấy cậu ta nói chuyện với bọn mình bằng cái thái độ giống như vậy tôi đã không có chút thiện cảm nào rồi. Hôm nay vẫn vậy.

Dương chợt ngừng lại trước câu nói của Lâm. Một lát, nó đưa cốc sữa chua mít lại cho nhỏ Dung, im lặng nhìn cậu một chút rồi mỉm cười nhẹ. Nó sải một cánh tay lên phía trước khẽ đập lên vai Lâm rồi lên tiếng.

- Có thể cậu ấy là một người sống khá khép kín, dù sao chúng ta cũng chưa thể hiểu hết được về cậu ấy, nên từ từ tìm hiểu, tôi tin là cậu ấy cũng sẽ nhanh chóng hòa nhập với lớp mình thôi.

- Ờ, mong là vậy.

...

Chiều hôm trước, sau khi ca học đầu tiên kết thúc, cô Vân Anh có gọi Dương xuống tổ Vật Lí để nói chuyện với cô. Ban đầu nó cũng chỉ nghĩ đơn giản là sau Tết nên chắc là nhà trường lo lắng học sinh không tập trung vào việc học mà vẫn còn dư âm của việc vui chơi nên đưa ra những biện pháp để giải quyết. Vì vậy nên cô Vân Anh muốn gặp nó để trao đổi về vấn đề này. Tuy nhiên những gì mà cô muốn đề cập với nó lại là một việc khác, nhiệm vụ của nó lần này cũng là hoàn toàn mới và theo như những gì cô nhắc đến thì đây là một việc vô cùng khó khăn. So với lần trước trong việc đưa Dung trở về với gia đình 12B, công việc lần này của nó và cô Vân Anh cùng với tập thể lớp 12B cũng không dễ dàng hơn là mấy.

Hôm nay Dương gặp lại Vĩnh, cách cư xử của cậu ấy đối với mọi người xung quanh lại làm nó nhớ lại những gì hôm trước cô Vân Anh có nói. Và nó cũng đã phần nào hiểu được rõ ràng hơn những gì cô kể về cậu bạn học sinh mới. Dương bỗng dưng không hề thấy giận cậu ấy, ngược lại nó rất thông cảm với cậu. Nó cũng rất muốn nói với bạn bè trong lớp về chuyện lần này nhưng nó biết hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Buổi sáng hôm qua cô Vân Anh mới cùng thầy hiệu trưởng trao đổi, bởi vậy mà đến chiều cô mới chỉ nói chuyện được với nó chứ chưa thể trao đổi với cả lớp. Nhưng theo nó thấy thì tạm thời bây giờ cũng không nên nói với lớp. Nó sẽ xem xét thời điểm thích hợp để chia sẻ với mọi người, giúp cho họ có thể thông cảm hơn với Vĩnh và chia sẻ với cậu theo cách đúng đắn nhất để cậu không cảm thấy bản thân bị tổn thương. Bởi Dương biết nếu như bất cứ ai ở trong hoàn cảnh như Vĩnh bây giờ thì cũng sẽ khó có thể chấp nhận được việc để mọi người biết chuyện của mình, cậu ấy sẽ cảm thấy như mọi người đang thương hại mình, đang chế diễu mình. Quá khứ khi ở bên những người bạn cũ đã khiến Vĩnh bị tổn thương khi bị đối xử không tốt và nó không muốn điều đó lặp lại một lần nữa. Dĩ nhiên, Dương tin rằng các thành viên của gia đình 12B cũng sẽ có suy nghĩ giống như nó vậy, bởi trong lớp 12B, không phải tất cả mọi người đều có hoàn cảnh sống tốt mà cũng có một số bạn có hoàn cảnh tương đối khó khăn. Thế nhưng gia đình 12B luôn ở bên động viên và chia sẻ nhau, giúp đỡ nhau chứ không bao giờ làm tổn thương nhau cả. Bởi vậy mà gia đình 12B mới trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

"Mình tin là bất cứ thành viên nào của gia đình 12B cũng sẽ thực sự thông cảm và giúp đỡ cậu nếu như họ biết chuyện thôi. Nhưng vì đã từng trải qua những điều không tốt trong quá khứ nên tôi biết cậu rất khó chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác vì cậu cảm thấy họ thương hại mình, họ đùa cợt mình. Nhưng hãy tin tôi, gia đình 12B sẽ không bao giờ có ý muốn đùa cợt cậu và thương hại cậu cả. Với danh dự của một lớp trưởng no.1 như mọi người vẫn nói, tôi có thể hứa với cậu như vậy!" _ Dương khẽ đưa đôi mắt nhìn về phía cậu bạn đang úp mặt xuống chiếc bàn trong cùng của lớp, khẽ thì thầm nói.