Lớp Trưởng No.1

Chương 20




P/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện trong những thời gian qua! Hiện tại truyện đã đi đến 20 chương và với nội dung ban đầu mình định hướng thì truyện cũng đã sắp kết thúc phần I và chuẩn bị bước vào phần II. Có thể bây giờ truyện của mình có những sai sót nào đó mà mình không thể nhận ra được nên khiến các bạn cảm thấy truyện không còn lôi cuốn người đọc nữa. Mình tất nhiên là cũng rất buồn vì điều đó, nhưng mình cũng không thực sự giỏi để mà nhận thấy hết được những sai sót của bản thân nên mong các bạn có thể góp ý và bỏ qua cho lỗi của mình, mình xin chân thành cảm ơn!

Mấy tuần trước thôi, nhỏ Dung vẫn còn ung dung với những gì mình đạt được và lúc nào cũng tự đắc và độc tài. Lúc ấy nhỏ vẫn luôn chắc chắn rằng Dương sẽ không bao giờ có thể cướp chức lớp trưởng từ tay mình vì vậy trong khoảng thời gian trước đây Dung luôn chỉ nghĩ đến xem sau khi nó đã hoàn toàn thua cuộc, nhỏ sẽ dùng những cách gì để trừng phạt nó vì tội ''ngỗ ngược''. Thế nhưng có lẽ cũng chính vì nhỏ chưa bao giờ thấu hiểu những gì mà Dương luôn cố gắng vì một tập thể lớp nên giờ đây nhỏ phải nhận những bài học đắt giá cho bản thân.

Con đường từ trường về nhà đối với Dung hôm nay thực sự rất ngắn, bởi vì nhỏ chẳng muốn về nhà. Đối với nhỏ con đường này không chỉ ngắn mà còn gồ ghề và ảm đạm, nó không còn đẹp như trước kia nhỏ vẫn từng nhìn thấy. Bông hoa bên đường kia sao mà héo hon đến vậy? Mấy chiếc lá vàng trên cành cây kia gì mà phiền phức như vậy, tại sao cứ rơi xuống người nhỏ? Mấy con chim sẻ kia hôm nay tại sao lại không hót khúc nhạc hay nữa, mà thay vào đó là một bản hòa tấu thật thảm họa? Tại sao trong mắt nhỏ, bây giờ cái gì cũng thật méo mó, chứa đựng đầy những thiếu sót vô cùng lớn? Người ta nói cảnh ngụ tình cũng phải thôi!

Ngôi nhà mà nhỏ hàng bao nhiêu năm gắn bó, bây giờ ở ngay phía trước kia nhưng nhỏ lại không muốn mở cánh cửa của nó ra để bước vào. Dung về nhà với gương mặt buồn chán, nhỏ ngó quanh trong nhà, hôm nay nhà mình sao lại vắng vẻ đến vậy? Bước tới gần chiếc bàn ăn trong phòng bếp, nhỏ nhìn thấy lời nhắn ba mẹ để trên bàn cho mình: ''Nay có giỗ bà ngoại, con ở nhà một mình.'' Ba mẹ vẫn còn giận nhỏ, nhỏ hiểu điều đó, vì vậy có lẽ hôm nay ở nhà một mình là tốt nhất chăng?

Dung ngồi ăn cơm một mình trên chiếc bàn ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ, miệng cảm thấy chẳng còn ngon chút nào. Trong suy nghĩ của mình, nhỏ vẫn không hiểu, làm một lớp trưởng, muốn thể hiện uy quyền cũng là cần thiết chứ. Cho dù nhỏ thừa nhận lúc trước có bắt nạt một số người bạn, nhưng cũng chỉ đơn giản là nhỏ nói mà họ không chịu nghe, nhỏ muốn các nội quy riêng mình đề ra trong lớp được thực hiện để khiến lớp có trật tự theo ý mình hơn nhưng họ lại cảm thấy những quy định đó là quá đáng và không thể làm được. Chính vì thế nhỏ mới dằn mặt để họ nghe theo.

Hay có những trường hợp khác, nhỏ thường hay đi chơi cùng những người bạn nhà giàu đó là sự lựa chọn của nhỏ. Nhỏ thích đi hát, đi nhảy cùng bạn bè để giải trí, nhỏ thích trang điểm, thích mặc đẹp nhưng có những kẻ nhiều chuyện thích xía vô những chuyện đó, lại còn thấy nhỏ đi chơi với những người bạn kia, bọn họ cho là bạn xấu và ra vẻ ta đây khuyên Dung, nhưng nhỏ không muốn nghe theo những kẻ đó vì cho rằng mình không phải con rối, cho rằng họ dạy đời mình. Nhỏ cũng chỉ là dằn mặt để cho những kẻ đó bớt nhiều chuyện thôi. Hay những kẻ khiến nhỏ ghét, thù hằn do những chuyện trong tình yêu hay tình bạn, nhỏ cũng chỉ dằn mặt để trả thù. Vậy thì có gì sai chứ? Nhỏ tự đặt ra những câu hỏi đó mà lại không nhận ra, tất cả những điều trên đều là những việc làm sai, dù cho có thù hằn hay gì đi chăng nữa, cách giải quyết như vậy cũng chưa phải là biện pháp hợp lí, nó chỉ khiến chúng ta làm tổn thương nhau.

Còn về những người bạn muốn nói, muốn khuyên Dung, họ cũng chỉ là thực sự quan tâm và lo lắng nhỏ sa lầy, mắc sai lầm thôi. Có thể trong số đó cũng có người muốn dạy đời nhỏ, nhưng xét cho cùng thì dằn mặt người khác để khiến người khác sợ mình cũng không phải là cái hay. Có lẽ nhỏ chưa bao giờ nghĩ theo một cách tích cực như vậy, cũng đơn giản là vì cái tôi của mỗi một người thực sự quá lớn.

***

Bóng của những cây vải ngoài hiên nhà đã đổ dài cao hơn cả nó. Thời gian đã bắt đầu điểm sang buổi chiều. Dung ngồi trước sân nhà, trên một chiếc xích đu trắng mắc vào hai bên gốc cây đa to sù sì được trồng ngay góc bên phải của chiếc sân. Nhỏ ngồi đó để cả người nhẹ theo từng cơn gió thổi, tĩnh tâm và bình yên. Bây giờ Dung không còn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, nhỏ biết bản thân đã thua nên cũng không còn nghĩ cách để cứu vãn tình hình nữa. Nhưng nhỏ vẫn kiên quyết rằng cả đời sẽ không đội trời chung với Dương, dù nó có thắng đi chăng nữa. Chiếc xích đu cứ đung đưa từng nhịp, từng nhịp đều đặn.

Bên cạnh nhà Dung là nhà của một cô nhóc lớp 6 tên là Như. Cô bé cũng biết khá nhiều câu chuyện về Dung, kể cả chuyện xấu nên cũng không mấy ưa gì nhỏ lắm. Kể cả Dung cũng không thích Như do con bé lúc nào cũng ra vẻ mình ngoan ngoãn và coi nhỏ là một kẻ hư hỏng. Bạn cùng lớp của cô nhóc lại là em của một thành viên trong lớp 12B, vì vậy cô nhóc cũng biết những chuyện gần đây đã xảy ra và còn tỏ rõ sự ngưỡng mộ với Dương vì đã có thể dạy cho Dung một bài học. Mấy hôm nay thấy Dung bị mắng, mặt buồn ủ rũ, Như cũng cảm thấy nhỏ thật đáng đời.

Trên đường đi sang nhà bạn chơi vào buổi chiều, Như có tình cờ nhìn sang nhà hàng xóm. Nhìn thấy khuôn mặt của Dung có chút buồn phiền, cả người đang đung đưa theo chiếc xích đu một cách ảm đạm, cô nhóc chợt không kìm được mà buột miệng nói.

- Chị thua chị Dương rồi phải không? Thú thực thì em thấy chị bị như bây giờ là đúng rồi đấy, chị nên suy nghĩ lại cách hành xử của mình với mọi người đi, hung hăng thấy mồ. Em thấy mừng vì chị Dương đã cho chị một bài học, chị không xứng đáng làm lớp trưởng. Nói thật chứ em là một con nhóc lớp 6 mà còn cảm thấy chị chẳng ra sao luôn ấy, lớn hơn người ta mà để đứa nhỏ nó cũng cảm thấy không thể chịu nổi gì hết á.

Dung nghe được một nửa câu thì định bước vào nhà, nhưng khi nghe hết thì nhỏ bắt đầu tức giận. Một con nhóc mới có lớp 6 mà dám nói như vậy với nhỏ, Dung quay người lại và quát lên.

- Mày là cái thá gì? Cút ngay đi cho tao. Oắt con dám lên mặt, biến ngay không tao cho mày ăn đập đấy!

- Chị lại bắt đầu rồi, em chỉ nói sự thật thôi. Chị mà cứ như thế này ấy, không suy nghĩ lại đi có ngày chị gặp quả báo đấy. Động tí là dọa đánh. Chị đâu phải là chị đại đâu chứ, em chẳng đổ oan cho chị cũng chẳng nói sau lưng chị nên em cũng chẳng làm gì sai cả.

Từ khi giao du với những người bạn xấu tới giờ, Dung bắt đầu sống theo cách sống của chị đại, hay đánh nhau dù chỉ là những vấn đề nhỏ. Chính vì thế lúc này nhỏ chẳng giữ được bản thân, Dung tiến tới tát cô bé một cái rồi gầm gừ.

- Mày còn dám lắm mồm nữa không?

Như sợ sệt, con bé vốn cũng chỉ là học sinh lớp 6. Nó cũng là một đứa khá ngoan ở trường ở lớp. Vì vậy cũng không dám làm gì lại Dung mà bị nhỏ cho ăn thêm một cái tát nữa rồi đẩy ra ngoài đường. Như cũng chỉ biết ngậm ngùi chạy đi, cô bé cũng sợ lắm, nhưng chỉ là muốn nói ra sự thật những gì bản thân thấy và suy nghĩ thôi chứ cũng không phải là mang ác cảm cố tình chọc cho Dung tức giận. Thấy con bé biết sợ, Dung nhìn theo Như đang chạy với đôi mắt sắc lạnh. Mày dám lên mặt với tao thì chết đi con nhỏ chết tiệt!

Những tưởng mọi chuyện giữa Như và Dung chỉ dừng lại ở đó, nhưng nhỏ lại không ngờ lúc bản thân đánh Như lại có người chứng kiến. Họ nói lại với ba mẹ Như và ba mẹ của nhỏ. Ba mẹ Như vô cùng tức giận, cùng là hàng xóm với nhau, có gì cũng có thể nói chuyện, sao lại có cái thói ỷ lớn ăn hiếp bé như thế. Như ban đầu cũng định giấu nhẹm đi mọi chuyện nhưng khi về nhà đã có bác hàng xóm kể lại với ba mẹ nên thành ra cũng không giấu nữa mà khai thật đầu đuôi mọi chuyện. Trong bữa cơm tối đó, ba mẹ Dung vừa mới trở về nhà thì đã thấy gia đình nhà hàng xóm sang nhà mình nói chuyện. Họ vừa vào trong sân nhà đã đi ngay vào vấn đề chính.

- Trước giờ lúc nào em cũng khen Dung nhà anh chị chăm ngoan học giỏi, nhưng bây giờ em thực sự không thể ngờ được con bé lại đanh đá như thế. Hôm nay nó đánh con bé Như nhà em đấy, bác Tuyền đi mua đồ ở chợ về đi qua nhà anh thấy cái Dung đánh Như mấy cái liền ấy, anh gọi nó ra đây nói chuyện rõ ràng đi.

Sau đó họ nói thêm một số vấn đề và lí do Dung đánh con gái họ theo như lời Như kể lại. Ba mẹ Dung thực sự không còn biết nói gì nữa, họ quá sốc vì điều này. Con gái họ đánh hàng xóm của mình. Họ xin lỗi gia đình của Như và xin họ về trước để họ có thể nói chuyện với con gái mình.

Dung vốn không mảy may suy nghĩ gì về việc mình đã làm sai chiều nay, nhỏ vẫn cứ nghĩ rằng chẳng ai biết chuyện mình đã đánh Như nên không quan tâm nhiều lắm. Ba nhỏ hôm nay đã vô cùng tức giận, ông chuẩn bị một cây roi mây rồi tiến vào trong nhà. Mọi khi ông cố dùng cách khác để khuyên con mình thay vì đòn roi để thể hiện một phần là ông tôn trọng con đã lớn, nhưng đến hôm nay thì không thể nữa rồi.

- Dung, mày vác cái mặt của mày ra đây, con cái mất nết!

Nhỏ Dung ở trong phòng nghe thấy ba mình quát lên như vậy không khỏi nhăn nhó, thậm chí nhỏ còn tỏ thái độ vùng vằng bước xuống nhà trước sự lớn tiếng của ba mình. Khi vừa đặt chân xuống nhà, Dung đã bị ba mình vụt ngay vào chân một đòn rất mạnh một cách bất ngờ khiến nhỏ không khỏi kêu lên. Nhỏ nhìn ba mình rồi ấm ức.

- Ba đang làm gì vậy ạ? Con làm gì sai chứ? Chuyện của con ở trường con cũng đã nhận kỷ luật rồi còn gì?

- Đến giờ này mày vẫn còn ương bướng nữa hả con? Mày đánh cái Như hàng xóm cũng chỉ vì cái lí do nó nói mày về vấn đề ở trường rồi bị bác Tuyền nhìn thấy giờ mày còn bảo cái chuyện ở trường cũng chẳng còn gì để nói nữa sao? Ba đã hy vọng mày thay đổi nhưng đổi lại là cái gì đây? Hôm nay ba không đánh mày không được nữa.

Rồi cứ thế ông đánh năm sáu roi lên người đứa con của mình. Vừa đánh vừa rơm rớm nước mắt vì quá thất vọng về những gì mình mong đợi về Dung. Nhỏ dùng tay che rồi tránh đòn, đến roi thứ mười thì nhỏ bắt đầu khóc và lớn tiếng nói lại với ba của mình.

- Tại sao cái gì con cũng sai? Con bé Như nó nói con đáng đời khi thua con nhỏ Dương nên con mới tức giận. Ba lúc nào cũng bênh con nhỏ Dương giống mọi người. Con hận nó, vì nó nên ba mới giận dữ với con, mới đánh con. Tất cả là tại con nhỏ Dương đó, nó cố tình sắp đặt để cô Vân Anh nghe thấy mọi chuyện chứ gì?

- Ba chẳng bênh ai hết, con đã sai và phải sửa, từ hôm nay trở đi đừng bao giờ nói chuyện với ba thêm câu nào nữa, mười roi hôm nay đối với con vẫn là quá nhẹ!

Ba nhỏ vứt cây roi mây xuống sàn, ông không còn muốn nói thêm một lời nào với con gái mình nữa. Nếu nó vẫn cứ như thế này, ông không bao giờ muốn nhận nó là con nữa.

Dung ngồi đó nhìn ba mình với sự ấm ức. Đối với nhỏ, nếu như không xuất hiện Dương trên đời này thì nhỏ sẽ không phải tức giận như bây giờ. Những đòn roi hôm nay nhỏ sẽ ghi nhớ, nhưng nhỏ sẽ không coi đây là do ba mình đánh bản thân mà nhỏ coi chúng giống như những gì Dương tạo dựng lên đối với nhỏ. ''Trần Linh Dương, tao hận mày, chính mày hôm nay khiến ba tao dùng roi đánh lên người tao. Tất cả mọi người đều bênh mày, mày là cái thá gì chứ? Tao không để cho mày đắc ý đâu!''