Dương trở về lớp học, tâm trạng nó bây giờ tồi tệ hơn bao giờ hết. Nó muốn có một cuộc sống học đường thật bình thường, đơn giản mà đẹp đẽ. Người ta thường nói, cả một cuộc đời dài, khoảng thời gian chúng ta là học sinh cấp ba có lẽ là thời điểm đẹp nhất. Tuổi 17, 18 bẻ gãy sừng trâu, cái khoảng thời gian ấy nhất định có rất nhiều những trò nghịch ngợm tươi vui, rất nhiều những lần có chút ngại ngùng của tuổi mới lớn hay rất nhiều kỉ niệm của những đêm hội trại náo nhiệt cứ hằn sâu trong tâm trí mãi không quên được. Học cấp ba có lẽ chính là quãng thời gian đẹp nhất, nghịch nhưng lành mạnh, tranh luận nhưng vô tư và đáng yêu. Khiến con người ta đến lúc đã sang tuổi xế chiều cũng mãi nhớ.
Nhưng những gì đang diễn ra xung quanh cuộc sống của Dương không tươi đẹp giống vậy. Nó cũng chẳng thể rõ tại sao mọi thứ lại như vậy. Nó cũng ước ao lắm chứ, ước ao những năm tháng học đường của mình sẽ thật lành mạnh và chan chứa nhiều kỉ niệm vui, nhưng tại sao nó lại không thể có được quãng thời gian mà người ta cho là đẹp nhất ấy?
Dương bước thật nhanh về phía bàn học của mình, nó ngồi thụp xuống rồi lấy sách quạt quạt mình. Nó đang cảm thấy không khí xung quanh thật nực nội, nóng bức. Gò má của nó đỏ hồng lên vì nóng. Phải, nó không chỉ nóng bên sâu trong nội tâm đang vô cùng bực bội mà chính cảm xúc ấy cũng chi phối nhiệt độ cơ thể của nó.
Mọi người trong lớp nhìn Dương, họ tò mò nhìn hành động của nó. Nhưng đâu ai biết rằng nó giống như bây giờ là vì lí do gì. Bởi họ không hề biết đến sự sắp đặt của nhỏ Dung, hay cuộc tranh luận gay gắt vừa rồi giữa nó và nhỏ. Nếu như biết, không biết họ có cảm giác giống như nó bây giờ không? Bất cứ ai coi trọng tình bạn hẳn sẽ đều cảm thấy bí bức như nó bây giờ. Và chỉ khi những người bạn trong lớp của nó cũng là một người chỉ biết vì mình mà để người khác phải hi sinh mới có thể cảm thấy thoải mái khi trải qua điều nó vừa gặp phải thôi.
Lớp học cũng đã có nhiều học sinh tới. Vừa rồi là nó đến sớm nên lớp vẫn còn vắng. Dương nhìn quanh lớp, hôm nay Lâm cũng không học cùng ca với nó, bởi cậu theo Toán Lí Anh, sẽ học vào ca một và có lẽ bây giờ cũng đã tan ca rồi. Bây giờ ở lớp học Hóa của nó chẳng có ai là nó đủ tin tưởng cả, hiện giờ Dương rất muốn có một người cùng nó tâm sự, nhưng không thể được rồi. Nó đành ngồi tại chỗ của mình, cầm sách tiếp tục quạt và rồi cảm giác khó chịu trong người cũng dần qua đi.
***
Nhỏ Dung cũng đã trở về lớp học. Dương và nhỏ không còn thân nhau, nhỏ cũng bắt đầu thường có xích mích và ác cảm với nó từ sau khi nó lên làm lớp trưởng. Nhưng dù là kẻ thù của nhau thì cũng không thể đuổi nhau ra khỏi lớp học được, lí do nhỏ đi lòng vòng nãy giờ là vì không muốn chạm mặt nó, bởi nhỏ và nó cùng theo Toán Hóa Sinh. Dù vậy thì cũng sắp bắt đầu tiết học rồi, nhỏ không dám vắng mặt trong lớp, vì thế phải buộc bản thân quay về lớp học.
Dung về chỗ ngồi của mình, nhỏ ngồi cách nó hai chiếc bàn khi học tại lớp chuyên khối B. Bước qua chỗ Dương, nhỏ đi nhanh về chỗ ngồi của mình. Cứ nhìn thấy nó, cái câu nói trên sân thượng vừa nãy lại khiến nhỏ bực bội. Gì chứ, nhỏ sống theo lí sống của bản thân, tại sao lại bị những lời nói ấy của nó đánh vào thâm tâm chứ? Nhỏ muốn quên đi hết tất cả những điều đó. Có gì mà phải nghĩ nhiều chứ. Dung cũng vẫn có những người bạn bên mình, chẳng phải họ cũng vẫn chịu lép vế nhỏ trước giờ hay sao? Bạn bè thế nào cũng như nhau cả thôi, họ hi sinh một ít vì mình có sao đâu chứ? Nhỏ vẫn cho họ quyền lợi cơ mà? Dẫu đã nghĩ vậy rồi nhưng nhỏ vẫn không sao dứt mình ra được khỏi lời nói của nó. Có lẽ Dung đã tự cảm thấy áy náy rồi...
Buổi học bắt đầu, Dương nhìn lên bảng, bây giờ nó phải để tâm trạng mình thư thái trở lại. Dù chuyện gì đi chăng nữa, việc học và trở thành một bác sĩ tài giỏi giúp ba mẹ yên tâm vẫn là quan trọng nhất, không nên để những điều khác xâm lấn cảm xúc của bản thân mình. Dương chú tâm vào bài học, nó cũng đã bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy những phương trình hóa kia. Một trong bộ ba môn học mà nó cần trú tâm nhất.
***
''Reng reng''...
Dương sắp sách cất vào cặp mình. Nó khoác chiếc cặp lên rồi rảo bước đi ra khỏi cửa lớp. Dung cũng vừa sắp sách xong cùng đám bạn của mình tiến ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau. Dương nhìn nhỏ rồi quay người cùng chiếc cặp đi ra khỏi lớp, nó đã không còn muốn tiếp tục nói gì với nhỏ nữa. Nếu như lúc ở trên sân thượng Dương vô cùng bực bội và phải nói hết những điều mà mình nghĩ ra thì bây giờ nó không còn muốn nói gì với nhỏ cả. Bởi nó nghĩ, nếu những gì nó nói trên sân thượng không đủ để Dung tự suy ngẫm thì nhỏ thật sự sẽ chẳng còn ai có thể khuyên bảo được nữa. Nó bước đi thật nhanh trở về nhà.
- 5 giờ 30 chiều rồi, haiz... phải về nhà nhanh lên mới được. _ Nó tự độc thoại một mình.
Dung nhìn theo nó, nhỏ bỗng dưng dừng lại trước cửa làm cho đám bạn của nhỏ thắc mắc. Đã sắp muộn rồi, học ca hai chứ có phải ca một đâu mà có thể lề mề được. Về nhanh cho khỏi muộn nữa chứ. Tan ca hai cũng là 5 rưỡi, đi học về đến nhà cũng là 6 giờ rồi.
- Dung này, còn làm gì nữa thế?
Tiếng của Xuân làm cho Dung giật mình. Nhỏ nhìn đám bạn của mình rồi lại đi nhanh về phía trước. Cả buổi học hôm nay nhỏ rất khó chịu, mãi mới có thể tập trung được. Dung khác với Dương, trong khi nó đã có thể tập trung trở lại trong bài học rồi thì nhỏ vẫn còn suy nghĩ một vài điều. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Dung thực sự có chút bị nó đánh động tâm lí, khiến nhỏ không bình tĩnh được như thường ngày.
***
Dương đã về tới nhà. Bụng nó sôi lên ọt ọt làm nó cũng tự phải xấu hổ. Chiều này mới cùng nhỏ bạn đi ăn đủ thứ tại quán chè rồi mà bụng nó vẫn còn có thể réo còi thế này được. Dương tự thấy bản thân hôm nay thật giống một con lợn. Nó nhìn xuống cái bụng đang réo còi, thở dài than vãn: ''Bảo sao cứ tăng cân."
Dương vào trong nhà cất cặp, nó chào cả nhà rồi đi tắm rửa thay quần áo. Đói rồi, vì thế nên bữa tối của nó cũng khá ngon miệng. Thực ra nếu nói là ngon hoàn toàn thì cũng không phải, bởi vì nó lại nghĩ tới việc sáng mai đến lớp. Dương cần làm một điều gì đó để chấm dứt hoàn toàn những hành động quá đáng của nhỏ Dung. Và nó cần làm một điều gì đó để chứng minh cho họ thấy Dung không hề xứng đáng là một lớp trưởng sau những gì nhỏ đã làm.
- Ôi no quá!
Dương ôm bụng. Hôm nay nó ăn nhiều tới nỗi mọi người cũng phải ngạc nhiên. Dũng nhìn chị gái của mình mà mắt tròn mắt dẹt. Cậu chưa từng thấy một hôm nào bà chị của mình ăn nhiều tới nỗi ôm bụng than vãn thế kia. Câu nhìn chị gái một cách kì quái.
- Hôm nay chị tập làm lợn à?
- Không biết hôm nay tại sao lại muốn ăn nhiều. Thôi dọn thôi, để con đem bát đĩa đi rửa.
***
- Mai hình như có bài kiểm tra 15 phút Sinh học.
Dương ngồi nhìn kệ sách trên bàn học của nó. Chà, tối nay nó sẽ phải cày cuốc học thuộc rồi. Nhưng mà đối với nó cũng không quá khó khăn. Ở Dương có một điều rất đặc biệt, đó là một khi nó đã học thuộc thì rất nhanh vào, nhất là buổi sáng. Mà khi nó đã thuộc thì nhớ rất lâu, có thể nhớ từ học kì một sang tới tận học kì hai. Nếu bây giờ cho nó một đề thi sinh học học kì một, đảm bảo chỉ cần đọc qua lại một vài kiến thức cần ôn là nó có thể làm ngon ơ tám điểm.
Nhưng đối với các môn như Toán Lí Hóa thì nó phải thường xuyên cày cuốc. Những môn này toàn là công thức, có cái thì rất dễ nhớ, nhưng có cái lại khiến nó rất khó khăn để thuộc. Bởi vậy khi đi thi nó hồi hộp nhất ở ba môn này dù đã ôn tập kĩ.
Dương mở vở sinh ra ôn tập một hồi. Nó ngồi đọc chợt lướt qua cửa sổ. Hôm nay trăng rất sáng. Ánh trăng rọi vào cả phòng nó. Dương đặt quyển sách ở bàn, lại gần mở rộng cửa sổ, nó hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí trong lành. Đôi lúc khi tâm trạng cảm thấy thất thường, cứ hít một hơi thật sâu như vậy lại thấy thoải mái. Dương lại chợt nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Nó chợt thở dài.
Dương đã quyết định rằng nó sẽ chờ đến cuối tuần này để có thể thử xem mình có đủ khả năng làm thay đổi tất cả mọi thứ ở lớp hay không. Cũng sắp hết tuần rồi, nó tự dưng lại muốn nhanh đến thứ bảy một cách lạ kì. Có lẽ Dương đã rất cố gắng cho việc làm một lớp trưởng tốt. Phải, tất cả những gì nó đã và đang làm đều khiến người khác phải suy ngẫm. Đến Dung, một cô gái đanh đá, có rất nhiều những hành động quá đáng hôm nay cũng đã bị nó đánh động vào tâm trạng của mình. Điều đó chứng tỏ những gì nó làm đều là những điều tốt đẹp nhất mà nó luôn muốn đem đến cho những người bạn và người thân của mình.
- Lo quá nhiều thứ rồi. Chờ mày đấy thứ bảy!!!
Dương dang rộng cánh tay ra bầu trời. Nó tin rằng với những gì nó cố gắng thì mọi thứ sẽ thành công. Nó không cố gắng chỉ vì bản thân nó, mà còn cố gắng để bạn bè, mọi người trở nên tốt hơn, giúp cho cuộc sống của tất cả thêm phần ý nghĩa. Thời gian qua những năm tháng học đường của nó không được tươi đẹp như người ta thường nói. Nhưng nó sẽ tự mình cố gắng tạo nên thiên đường ấy, với những người bạn thực sự quan tâm yêu thương nhau. Và nó mong rằng, nhỏ Dung cũng thay đổi cách sống của mình.
- Nếu cậu thực sự có thể thay đổi, tớ cũng nghĩ chúng ta có thể là bạn như xưa, Dung à!