Tuổi học trò vốn là những năm tháng vô cùng vui vẻ và gắn bó. Ở tuổi này mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm mới, những khám phá mới và những trò tinh nghịch không giống ai cả.
Trong cuộc đời tôi cũng vậy, với năm nay là năm học lớp 9, sắp phải chia tay mái trường cũng như những người bạn ở quanh tôi. Vì vậy mọi thứ trôi đi cũng chỉ mình tôi hiểu tôi có yêu quý họ hay không. Tôi có yêu quý họ không? Nói có thì cũng đúng, còn nói không, cũng hơi đúng. Bởi vì tôi, có lúc ghét họ, có lúc lại thấy yêu quý và nhớ họ biết chừng nào. Lớp tôi, học sinh giúp đỡ nhau? Đó chỉ là với nữ thôi, còn nam... thì họ lại tìm cách tố tội nhau. Tuy nhiên những lúc cần thì họ cũng giúp đỡ nhau.
Còn họ có quý tôi không? Cái đó thì tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi không hề hiểu họ nghĩ gì về tôi. Và cũng giống với bao học trò khác, tôi cũng được người ta tâng bốc lên mây xanh lúc ở gần tôi. Và sau khi tôi quay lưng đi sang chỗ khác, họ lại âm thầm nói xấu và kéo tôi xuống đất. Tuy nhiên đó chỉ là những lời kể lại và một vài lần tôi bắt gặp được bọn họ nói xấu tôi.
Tôi có rất nhiều kỉ niệm bên họ. Đó là đi du lịch Lăng Bác và công viên Thủ Lệ, đi làng gốm Bát Tràng thì tôi say xe không đi được nên lần đó ở nhà. Nhưng mỗi lần đi chơi cùng nhau là một điều vui. Họ thường thích tự sướng rồi đăng lên facebook, tôi thì không. Tôi ghét tự sướng và đăng lên, tôi chỉ thích tự sướng rồi lưu vào album thôi.
Lớp tôi có vài đứa biết yêu sớm. Và tụi nó thường hay kêu tôi chỉ giáo cách tán nàng. Tuy nhiên tôi đều sợ chạy mất dép và không giúp tên nào tán ai cả. Bởi nếu các nàng biết được, nhất định sẽ đem tôi đi xử chảm. Bạn biết không, chúng nó yêu nhau thì tôi lại là người bị ''phiền''. Tuy rằng tôi chẳng yêu hay thích ai nhưng tôi vẫn bị ''phiền'' từ bọn nó.
Tôi không làm chức vụ gì trong lớp cả. Chỉ đơn thuần là học cũng thuộc tốp khá trong lớp nên cũng có vài người hơi kiêng dè tôi. Bộ máy ''chính trị'' lớp tôi thực sự cũng có đôi chút khiến tôi hơi bất bình. Đó là vì lớp trưởng lớp tôi vẫn chưa thể hiện được hết uy quyền của mình nên nhiều lúc bọn trong lớp cũng không sợ. Mà cái cốt yếu của việc làm lớp trưởng là phải khiến người khác nể sợ!
Đây cũng là lý do ''Đồng Dục Uyển - Lục Anh'' tôi đây có ý định viết bộ truyện mang tên ''Lớp trưởng no.1'' này. Truyện này giống như bí kíp, thường là bí kíp luyện võ, nhưng tôi lại viết bí kíp để một lớp trưởng cai trị được một lớp học. Lý do vì sao nhỉ?
Đầu tiên, tôi đã đúc kết được những tội danh khó trị trong lớp và tìm cách giải quyết rồi đưa vào truyện. Vì vậy đây chính là bí kíp dạy dỗ học sinh nghịch ngợm mà mỗi lớp trưởng cần có.
Thứ hai, tôi sẽ cho các bạn thấy được cô lớp trưởng Trần Linh Dương trong truyện sẽ được người ta yêu quý và kiêng nể như thế nào.
Vâng, mặc dù là bí kíp nhưng nó cũng có những câu chuyện tình tuổi teen của nữ chính và nam chính như bao truyện khác.
Đến đây, mình xin ngừng tay, mỏi quá rồi. Từ chương sau, câu chuyện sẽ chính thức bắt đầu. Mong tất cả mọi người hãy ủng hộ mình. Bởi vì những gì các bạn làm để ủng hộ mình sẽ là động lực lớn nhất đối với mình! Và các lớp trưởng mỗi lớp hãy đến đây đọc để góp ý thêm cho mình nha! Xin chào và hẹn gặp lại ở những chương sau...