Edit+beta: Diệp Hạ
Quý Trạch nằm ở trên giường bệnh phòng y tế, cơn ho khan hòa hoãn xuống, nhắm mắt ngủ, chỉ là sắc mặt còn chưa tốt lắm.
Giáo y nói: “Quý Trạch tôi sẽ chiếu cố, các em về phòng học đi.”
Nhưng bọn hắn hiển nhiên đều không yên tâm, đứng tại chỗ bất động, nhỏ giọng nói: “Chúng em có thể tự học.”
Giáo y than nhỏ, lý giải cho bọn họ, tuổi này tình hữu nghị đương nhiên rất thuần túy nhiệt huyết, liền nói: “Nhiều nhất chỉ có thể lưu lại một người.”
Vu Hoa Canh lập tức ngẩng đầu nhìn giáo y.
Giáo y vô tình nói: “Nữ sinh không được, tôi không muốn chủ nhiệm hoài nghi các cặp yêu sớm đều đến phòng y tế đâu.”
Vu Hoa Canh thiếu chút nữa muốn cắt tóc, chứng minh mình là nam sinh, đáng tiếc đối phương là bác sĩ, muốn lừa quá khó.
Giang Hạo nghiêm túc nói: “Tôi ở lại đi, chỉ là nửa tiết, sẽ không làm lão sư thêm phiền toái.”
Lương Trác nhìn hắn một cái, Giang Hạo hướng y gật đầu, ánh mắt giao, y lôi kéo Vu Hoa Canh rời phòng y tế.
Quý Trạch nằm trên giường bệnh, chung quanh là vải mành nhạt màu, ngăn cách tạo ra một mảnh không gian an tĩnh, để cậu nghỉ ngơi thật tốt, Giang Hạo dọn một cái ghế, ngồi ở mép giường.
Kỳ thật khi bệnh hoạn nằm ở trên giường, người ngồi bên cạnh cũng chả làm được cái gì, chỉ là họ muốn làm như vậy, không ở chỗ này trong lòng sẽ không thoải mái, nếu có ở chỗ khác làm việc gì đó, thì tâm vẫn treo ở nơi này.
Giang Hạo lẳng lặng mà nhìn mặt cậu một hồi lâu, không nhúc nhích, đáy mắt phiếm điểm ám quang, biểu tình chuyên chú.
Hắn giơ tay, chậm rãi đến gần mặt Quý Trạch, thời điểm sắp đụng tới lại bỗng nhiên cứng đờ, giống như bị lửa đốt rụt trở về.
Mở lòng bàn tay ra, dính dính, đều là mồ hôi lúc hoảng loạn khi nãy toát, lại cúi đầu phát hiện trên ống quần mình có dấu vết màu trắng. Lúc này mới nhớ tới, liền đứng dậy đến bồn rửa tay rửa tay sạch sẽ, lại dùng khăn giấy ướt, cúi đầu lau ống quần.
“Thực xin lỗi” Thanh âm hơi khàn đột nhiên vang lên.
Giang Hạo lập tức quay đầu, nhìn thấy Quý Trạch tỉnh, đôi mắt lập tức sáng ngời, “Tỉnh? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Muốn uống nước hay không?”
Phát hiện tầm mắt Quý Trạch dừng ở trên quần, hắn buông tay đặt ở đầu gối, không sao cả nói: “Không có việc gì, rửa thì tốt rồi, mấu chốt là thân thể của cậu.”
Quý Trạch khụ một tiếng, lông mi buông xuống, “Cảm ơn.”
Giang Hạo lắc đầu nói không cần, đứng dậy rửa tay, đến vòi nước lấy một ly nước. Nhìn thấy sắc mặt Quý Trạch hòa hoãn, tâm lại nảy lên, nước cũng không an phận, toàn bộ tay nắm lấy cái ly, không cho Quý Trạch một chỗ trống để cầm lấy.
Quý Trạch do dự một hồi, ngồi dậy, thoải mái hào phóng tiếp nhận cái ly, tay hai người liền chạm nhau, nhiệt độ ấm áp.
Giang Hạo cứng đơ một hồi, mới chậm rì rì thu tay trở về, trên mặt dường như không có việc gì, tay bị chạm qua lại đặt ở đầu gối, tinh tế vuốt ve, tựa hồ muốn cảm nhận hương vị còn sót lại.
“Sao đột nhiên ho thành như vậy, là bởi vì cuối tuần đi ra ngoài quá oi bức, bị bệnh?”
Vừa rồi lúc Quý Trạch còn ngủ Giang Hạo liền nghĩ tới cái này, trong lòng bắt đầu áy náy. Tuy rằng biết cậu thân thể không tốt, nhưng chưa thấy qua bộ dáng cậu khó chịu, ho đến muốn nôn, làm Giang Hạo thực hối hận.
Quý Trạch lắc đầu, “Nguyên nhân không phải do cậu, đổi mùa, lúc thời tiết biến hóa thân thể tôi tương đối dễ sinh bệnh mà thôi, trước kia cũng là như thế này.”
Nếu bởi vì thân thể mà Giang Hạo không hẹn cậu ra ngoài chơi……tay Quý Trạch đặt ở trên chăn, vô ý thức dùng sức nắm chặt.
“Vậy cậu phải đúng hạn uống thuốc, nhanh khoẻ lên, mấy ngày nữa chính là hội thể thao, nếu bởi vì bệnh mà không tham gia thì quá đáng tiếc. Hội thể thao cuối cùng của cao tam, có ý nghĩa rất nhiều, hơn nữa tôi mới chuyển lại đây, muốn một lần cùng các cậu tham gia hội thể thao, nếu cậu không tham dự, tôi sẽ thực thương tâm.”
Giang Hạo hai mắt đen bóng, thẳng tắp mà nhìn Quý Trạch, đôi mắt thâm thúy bởi vì nghiêm túc lại có vẻ càng thêm thần thái sáng láng, tràn ngập chờ mong, giống như mắt cún con trông mong nhìn cậu vẫy đuôi, làm người ta khó có thể cự tuyệt.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, làm mặt Giang Hạo mạ một tầng viền vàng ấm áp.
Quý Trạch nhìn hắn, sửng sốt, không tự giác khẽ cười, nở rộ như bạch ngọc, khóe miệng cong lên một độ cung xinh đẹp, che lấp bệnh trạng, “Xem ra không thể để cậu thương tâm chết rồi, tôi nhất định nỗ lực tham gia.”
“Ân, cố lên!” Giang Hạo cười đến dị thường sáng lạn.
Hai người thấp giọng trò chuyện, không khí nhẹ nhàng hài hòa, qua một hồi lâu, Quý Trạch thấy buồn ngủ, mới kéo chăn nằm xuống, trước khi nhắm mắt, nhìn về phía Giang Hạo nói: “Tôi một mình ở đây là được, cậu trở về học đi.”
Giang Hạo nhún nhún vai, không đứng đắn cười: “Thật vất vả tóm được một cơ hội trốn học, sao lại có thể tùy tiện buông tha, ở chỗ này an tĩnh lại thoải mái, rất thích hợp để ngủ.”
Thật đúng là liền ghé vào mép giường, mặt gác ở cánh tay, nghiêng đầu, cười tủm tỉm mà nhìn Quý Trạch.
Quý Trạch bất đắc dĩ, lấy ra khí thế lớp trưởng, “Mau trở về.”
Nhưng cậu nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt bởi vì bệnh mà tái nhợt, đôi mắt nửa híp, lộ ra vài tia lười nhác, ngủ lâu làm thanh âm hơi khàn, càng không có khí thế gì, chỉ làm người ta cảm thấy yếu ớt, muốn chiếu cố cậu.
Ánh mắt Giang Hạo hơi lóe, trong lòng xẹt qua một tia phức tạp khôn kể. Ngay sau đó, hắn lại bày ra bộ dáng tùy ý, giống như chỉ là một học sinh không nghe lời muốn trốn tiết, nói cho có lệ, “Được được, đợi lát nữa tôi liền đi.”
Quý Trạch cả người vô lực, còn có điểm buồn nôn, không có khả năng nhảy dựng lên đuổi người đi, nhìn hắn gật đầu đáp ứng rồi, liền nói thầm một câu, “Nói chuyện giữ lời.” Liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Sau một lúc lâu, Giang Hạo nhìn cậu như là ngủ say, mới thật cẩn thận mà vươn tay, khẽ chạm cái trán cậu, đem tóc ở trên mặt chậm rãi vén đến một bên, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Giang Hạo theo bản năng cười.
Chỉ là nhìn như vậy, tâm tình cũng đã tốt đến không biết nên hình dung như thế nào.
Lén lút đụng phải làn da tinh tế hơi lạnh, tim càng đập đến lợi hại, phảng phất có ngàn vạn người trong lòng hung hăng dùng sức gõ cổ hát vang, hưng phấn đến căng thẳng, ngay cả mạch máu cũng như đang sôi trào, nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ thân thể, thật nóng.
Bốn phía một mảnh an tĩnh, tiếng gió rất nhỏ cũng nghe được rành mạch, vải mành nhạt màu tung bay, mang theo thanh âm cọ xát thật nhỏ.
Nhưng tất cả Giang Hạo đều không nghe được, đắm chìm một trong thế giới khác, trước mắt đều là người trong lòng.
Nghĩ, về sau nên làm như thế nào mới có thể tiến tới càng gần.
Lại suy nghĩ, tựa hồ cái gì cũng không cần làm đã cảm thấy phi thường thỏa mãn.
Lặng lẽ nhéo nhéo mặt Quý Trạch, quả nhiên thực mềm, xúc cảm thực tốt……
Phía sau vải mành đột nhiên soạt một tiếng, bị kéo ra.
Giáo y nhìn tay hắn niết mặt Quý Trạch, nhướng mày, “Đùa giỡn sao?”
Giang Hạo sợ tới mức giật mình một cái, đầu óc hoàn toàn đảo lộn, cũng không kịp tìm cớ. Bất quá, những lời này vốn chính là giáo y thuận miệng nói, không muốn hắn trả lời.
Giáo y nói: “Cậu cần phải trở về đi? Đã nghỉ hai tiết rồi. Chờ cậu ta tỉnh ngủ cũng có thể trở về học, cậu không thể có đãi ngộ như người bệnh đi, ân?”
Ngữ khí tùy ý, âm cuối còn thoáng cất cao, mang theo một tia nhắc nhở.
Giang Hạo hạ vai, trong lòng có điểm hư, đành phải nghe theo: “……Vâng.”
Sau đó, xám xịt mà trở về phòng học, rất không tình nguyện.
__________