Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 17: Ho khan




Edit+beta: Diệp Hạ

Sau sự tình xấu hổ buổi sáng, Quý Trạch lại mở ra hình thức làm lơ người, diện mặt than không nói lời nào.

Giang Hạo cố tình không như ý muốn của cậu, nói chuyện luyên thuyên bên cậu, đi học truyền giấy, tan học lại cố ý duỗi dài chân ra ngăn, làm cậu ra không được.

Lớp học nhiều người, không gian mỗi chỗ ngồi đều có hạn, đặc biệt phía sau chỗ ngồi của Quý Trạch chính là điều hòa cùng bình nước, bị cản lại như vậy, cậu muốn đi ra ngoài cần nói với Giang Hạo. Nhưng Quý Trạch cũng có thể không ra, ngồi tại chỗ không làm bài thì xem sách giáo khoa, còn có Vu Hoa Canh phía trước mang theo hamster, có thể đùa chơi, một chút cũng không buồn.

Một cục bông xù, ngoan ngoãn mà gặm hạt dưa Quý Trạch đưa qua, răng rắc răng rắc, mỗi một động tác đều lộ ra sự đáng yêu.

Giang Hạo duỗi tay gãi hamster nhỏ, thuận miệng nói: "Lại nói tiếp, trường học cho nuôi thú cưng sao?"

Tuy rằng ngoài mặt là đang chơi với hamster, nhưng lực chú ý đều đặt ở trên người Quý Trạch, nhìn sườn mặt cậu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ trút xuống, hình dáng ấm áp.

Vu Hoa Canh đang vội vàng chơi game bớt thời giờ đáp một câu: "Đương nhiên không cho, tôi trộm nuôi."

Giang Hạo nhìn về phía Quý Trạch, "Lớp trưởng cũng mở một mắt nhắm một mắt?"

Vu Hoa Canh nhún vai, "A Trạch so với tôi còn giống chủ nhân nó hơn, siêu dung túng A Bạch*."

(*Chỗ này mình chém á. Gốc: 于华庚耸肩,"阿泽比我还像宠物主人,超纵着银子的。")

Giang Hạo cười: "Tên này dễ nghe."

Vu Hoa Canh nhướng mày, "Đương nhiên, tôi nghĩ ra được."

Giang Hạo nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Nếu lão sư trực hoặc chủ nhiệm tới tuần tra, các cậu đem nó đi đâu?"

"Sợ cái gì, đến bây giờ cũng chưa bị phát hiện." Vu Hoa Canh lại tiêu sái mà cắt một đạo, nhẹ nhàng thông qua, âm nhạc vang lên, nàng mới ngẩng đầu, chẳng hề để ý mà xoa nhẹ hamster xuẩn manh nhà mình một phen.

"Cho nên, là không nghĩ tới?" Giang Hạo hiểu rõ.

"Đến lúc đó lại nói, tôi cũng không tin tôi xui xẻo như vậy......Đậu mé! Giang Hạo cậu là miệng quạ đen đi?!"

Vu Hoa Canh mới vừa rồi còn ngồi dựa tùy tiện, tùy ý mà dựa vào tường, vừa nhấc đầu đột nhiên nhìn thấy ngoài hành lang có lão sư, sợ đến nhảy dựng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đột nhiên đem hamster bắt lại, ném tới trong túi áo sơmi Giang Hạo!

Giang Hạo: "......" MDZZ*

(*MDZZ là viết tắt của ma de zhizhang: 妈的智障, nghĩa là mày bị thần kinh/thiểu năng à?, mà viết như vậy nghe có vẻ khó chịu nên thay bằng từ đầu tiên của pinyin.)

May mắn lão sư trực chỉ là tùy ý đi thoảng qua các lớp, nhìn xem tình huống mà thôi, không có nhìn kỹ.

Trong lúc đó, hamster bướng bỉnh mấy lần muốn bò ra, mới vừa ngoi đầu, lại bị một tay Giang Hạo ấn trở về, túi áo hơi phình ra, thấy được sự vùng vẫy nho nhỏ.

Chờ lão sư rốt cuộc đi xa, Giang Hạo mới đem hamster trong túi xách ra, không nói gì mà nhìn Vu Hoa Canh.

"Cậu vừa rồi làm gì?"

Vu Hoa Canh vò đầu cười nói: "Tình thế cấp bách, tình thế cấp bách, lại cảm thấy nam sinh các cậu tương đối am hiểu chuyện giấu đồ."

"...... Chuyện gì tạo thành sự hiểu lầm lớn như vậy?"

Vu Hoa Canh nghĩ sao nói vậy: "...... Mao phiến*?"

(*Gốc: 毛片. Mình search thì nó lại ra phim heo các bạn ạ =))))

Quý Trạch rốt cuộc nhịn không được, phốc mà cười ra tiếng.

Hai người đều quay đầu nhìn về phía Quý Trạch.

Quý Trạch ở ánh mắt nhìn mãnh liệt chăm chú, nghiêng đầu, thu tươi cười. Có hai kẻ dở hơi này, mỗi ngày đều có thể nh xem hài kịch.

Nụ cười sáng lạn kia lại làm Giang Hạo thất thần, vuốt Tiểu Bạch, nghiêng đầu rất có hứng thú hỏi: "Cười cái gì? Xem phim? Tôi không tin cậu không xem."

Quý Trạch nhấp môi, "Nói không xem đương nhiên là giả, bất quá......có lẽ không quá giống cậu."

Trong đầu Giang Hạo hiện lên cái gì, nghĩ này đại khái là gia tăng hiểu biết lại một cơ hội tốt, liền nói: "Không giống? Cậu không nói thì sao biết được, chúng ta tới thảo luận chút a."

Nói còn lôi kéo ghế dựa lại để sát vào chút, phảng phất như anh em tốt cùng chung đề tài.

Trong nháy mắt Quý Trạch căng cứng thân thể, ngồi thẳng tắp, huyệt Thái Dương nhảy nhảy, cứng rắn nói: "Không có gì để thảo luận."

"Sao lại không?"

Quý Trạch tìm lý do, "Có nữ sinh ở đây, cậu chú ý chút."

Nói ý này đương nhiên là chỉ Vu Hoa Canh phía trước, chớp mắt vẻ mặt tò mò mà nhìn bọn họ.

Giang Hạo sảng khoái, ý vị thâm trường nói: "Kia được, đêm nay chúng ta về ký túc xá rồi thảo luận." Người không biết, còn tưởng rằng bọn họ muốn làm chuyện xấu gì.

Trốn mùng một tránh không khỏi mười lăm. Quý Trạch đột nhiên cảm thấy có điểm đau đầu.

Chuông vào học vang.

Cậu che dấu tính lấy ly nước mở ra, uống hai ngụm nước, cổ họng có chút ngứa, nhịn không được khụ hai tiếng.

Giang Hạo nghe được, quay đầu nhìn cậu, "Làm sao vậy? Cổ họng không thoải mái?"

Quý Trạch nuốt một ngụm nước, "Không sao, chỉ là có đau cổ họng một chút."

Giang Hạo nói: "Đợi lát nữa tan học đi đến chỗ giáo y* đi, tôi bồi cậu đi."

(Trước quên giải thích. Giáo y là giáo viên phụ trách việc chăm sóc y tế trong các trường học)

Quý Trạch há miệng thở dốc, muốn cự tuyệt, nhưng vẫn không nói ra, chỉ là bình đạm mà ừ một tiếng.

Tiết này là tiết tự học.

Trong phòng học cơ bản an tĩnh, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có thanh âm nói chuyện thật nhỏ.

Quý Trạch cúi đầu làm bài tập, cách một hồi lại khụ một hai tiếng, cố tình đè thấp thanh âm, nhỏ giọng ho, còn chưa dẫn nhiều dẫn người chú ý. Nhưng lâu dần, khoảng cách ho khan càng ngày càng ngắn, cậu chôn đầu ở cánh tay, ho kịch liệt, mang theo từng đợt thở dốc.

Các bạn học lục tục quay đầu lại.

"Lớp trưởng làm sao vậy?"

"Không có việc gì đi?"

Đột nhiên có thanh âm ghế dựa xẹt qua sàn nhà, thập phần chói tai. Ba người Giang Hạo, Vu Hoa Canh, Lương Trác cơ hồ là đồng thời đứng lên, biểu tình nghiêm túc.

Giang Hạo cầm cánh tay Quý Trạch, thanh âm căng chặt, "Đi, chúng ta đến phòng y tế."

Vu Hoa Canh cùng Lương Trác cũng đi theo sau.

Dọc theo đường đi, Quý Trạch ho không ngừng, cơ hồ là hoàn toàn không khống chế được. Khí quản phát ra thanh âm giống như ống thổi, ngắn ngủi thô nặng, kịch liệt thở dốc, chỉ nghe thôi đã khiến cho người hắn cảm thấy khó chịu, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ hít thở không thông.

Giang Hạo lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, đáy mắt hoảng loạn lại khẩn trương, quay đầu nhìn về phía Vu Hoa Canh cùng Lương Trác, "Cậu ấy ho thành như vậy, không có biện pháp gì giảm bớt một chút sao?"

Vu Hoa Canh cau mày, hoàn toàn không có bộ dáng không đàng hoàng ngày thường, "Chúng ta cũng......"

Đột nhiên, Quý Trạch đẩy bọn họ ra, chạy đến bên cạnh lan can, càng ho khan kịch liệt. Bóng dáng mảnh khảnh khom lưng run rẩy.

Giang Hạo tay nắm thành quyền, thâm giác vô lực lại thực lo lắng, đứng ở bên cạnh đỡ cánh tay cậu. Quý Trạch giơ tay, vô ý thức dùng sức nắm áo trước ngực, mang theo nếp uốn hỗn độn, mặc dù đã nỗ lực khắc chế, cũng cơ hồ muốn giật rách áo.

Quý Trạch sắc mặt trắng bệch, ho đến nôn ra, thậm chí có chút chất lỏng bắn tới ống quần Giang Hạo.

Sắc mặt Giang Hạo nháy mắt trầm xuống, đen như đáy nồi, khó coi đến khủng bố.

Vu Hoa Canh nhìn, cho rằng hắn bị làm dơ quần áo nên tức giận, lại không nghĩ rằng, Giang Hạo hướng nàng vươn tay, nhíu mày hỏi: "Có khăn giấy không?"

Vu Hoa Canh sửng sốt một chút, lập tức tìm ở trong túi. Lương Trác biểu tình xem như tỉnh táo nhất, lấy ra một bao khăn giấy đưa qua.

Giang Hạo thực mau mở ra, lấy ra một tờ nhét vào trên tay Quý Trạch, "Lau đi."

Sau đó, căn bản không rảnh bận tâm ống quần mình bị bắn, mà là một phen chặn ngang bế Quý Trạch lên, sải bước hướng phòng y tế mà chạy.

Người trong lòng thực gầy, trọng lượng so với tưởng tượng còn muốn nhẹ hơn. Giang Hạo nhìn mặt cậu trắng bệch, trong lòng căng thẳng, bước chân càng mau.

Giang Hạo sức lực rất lớn, ôm một người đi cũng nhẹ nhàng. Ngược lại là Vu Hoa Canh theo ở phía sau, có điểm theo không kịp, không cam lòng mà lẩm bẩm: "Một thân cậy mạnh, có chân dài thật tốt."

__________