Lớp Trưởng Ác Ôn

Chương 7




Mấy ngày liên rồi, Tiểu Chỉ không gặp Niệm Khâm, cô tự nhất mình trong phòng, không nói gì cả. Cô chỉ nghĩ nếu như Niệm Khâm đi rồi, cô sẽ như thế nào đây, phải sống làm sao đây. Chỉ có thể, cô sợ mất đi Niệm Khâm.

Có vẻ như Niệm Khâm cũng đến lúc phải đi rồi, trước khi đi, cậu muốn nói rõ với Tiểu Chi mọi chuyện, mọi điều.

- Mạc Tiểu Chi, cậu ra đây cho mình, mình phải nói rõ với cậu.

Niệm Khâm đứng trước cổng nhà Mạc Tiểu Chi, trời cũng đã bắt đầu đổ mưa rồi, Niệm Khâm vẫn đứng đó, đợi Tiểu Chi hồi âm, người cậu ướt sũng, đợi trước cổng như một sự tuyệt vọng. Nhưng cậu bảo làm sao Tiểu Chi dám đối mặt đây? Tiểu Chi chỉ dám nhìn cậu qua cửa sổ, qua tấm màn của ấy, ánh mắt cô hướng về phía cậu, như không muố rời, nước mắt từ khi nào đã chảy?

- Niệm Khâm, mình là sao dám đối diện với sự thật rằng cậu sẽ rời xa mình.

Cô chỉ im lặng, nhắm mắt lại, dựa người vào bức tường kia.

“Cốc..cốc” Tiếng gõ cửa phòng vang lên.

- Tiểu Chi, ra gặp Niệm Khâm đi con, trời mưa, thằng bé đứng đã lâu ngoài đó rồi.

Cô chỉ lặng rồi suy nghĩ, câu trả lời vô cảm của cô không chút hồn sắc

- Mặc kệ cậu ấy đi ạ.

“Nhưng…” Mẹ cô định tiếp lời thì bị ba cô cản lại, lắc đầu rồi dẫn mẹ cô ra ngoài.

Ba mẹ của cô ra gặp Niệm Khâm, họ bảo rằng cậu hãy quay về đi, đợi Tiểu Chi nghĩ thoáng hơn, nhất định sẽ gặp cậu. Lấy trong túi áp ra một chiếc hộp nhựa màu đen. Đưa cho hai bác

- Vậy cháu nhờ hai bác đưa cho cậu ấy món quà cuối này. Cháu xin phép.

Đưa đồ xong, cậu chỉ quay người bước đi trong vẻ u buồn.

Vài ngày sau, Niệm Khâm đã bay về Mĩ. Mạc Tiểu Chi lúc này, một mình trong phòng với mở hộp quà đen ấy ra. Một chiếc đĩa CD ở trong, lấy loptop.

“ Tiểu Chi, chào cậu, thật ra mình có nhiều điều muốn nói với cậu lắm, nhưng mà trước hết, cậu phải biết lý do mình đi đã. Thật ra mình là một người mắc bệnh tim bẩm sinh, mình qua Mĩ lần này để phẩu thuật, sát xuất thành công là 50/50, mình không biết là có thể gặp cậu nữa không, nhưng mình hứa, nhất định mình sẽ quay về gặp cậu. Đợi mình nha.”

- Niệm Khâm, mình xin lõi, xin lỗi, đáng ra mình nên nghe cậu nói, Niệm Khâm nhất định mình sẽ đợi cậu

“- Tiểu..Tiểu Chi, dậy đi con”.

Giâc mình tỉnh giậy, thấy mẹ cô ngồi trước mặt, cô ôm trầm lấy mẹ, nước mắt cũng rơi theo.

- Mẹ ơi, con lại mơ thấy cậu ấy rồi, lại thấy Niệm Khâm rồi.

- Đừng khóc, Niệm Khâm sẽ quay về gặp con mà, nên đừng khóc.

Người mẹ vỗ về cô như đứa con gái của mình còn bé lắm.

Tiểu Chi nhanh chóng thay đồ, chuẩn bị và đi đến trường.

-Này, Mạc Tiểu Chi, thấy hôm nay tôi đi sớm chưa.

Lâm Dương từ đâu chạy đến, vỗ vào vai Mạc Tiểu Chi một cái, làm cô giật mình.

- Lâm Dương, bộ cậu bị tăng động à.

- Hì hì, Tôi tăng động đó, còn đỡ hơn cái đồ mặt lúc nào cũng lầm lầm lì lì vậy.

- Cậu….

- Sao? Sao nào?

Cậu lại chọc tức chết Mạc Tiểu Chi rồi.

- Hôm nay Lâm Dương bổn thiếu gia đây sẽ đi đến trường cùng với Mạc Tiểu Chi lớp trưởng ác ôn.

- Không cần – Cô tỏ vẻ khôn hứng thú, chán nản trả lời.

- Không cần khách sáo, đi với một soái co thì lại sợ mình người ta ghen ăn tức ở à?

- Phải, phải rồi, vì tôi sợ nếu đi cùng với một soái ca bị tăng động như cậu, sẽ bị tăng động theo đó.

Chẳng nói thêm lời nào, Tiểu Chi đi một nước, Lâm Dương vẫn bám theo cô, nhưng để làm gì? Và tại sao?.

T/G: thi xong rồi, tác giả sẽ cố gắng ra thật nhiều chương.

Mai Thị Linh Chi – Chờ đó, tao sẽ bắt mày phải tha lỗi cho tao.