Tui ra chương 5 muốn nói một số điều đã:
1. Lớp trưởng đừng giận nữa nha. Xin lỗi lớp trưởng, ra chương này xin lỗi nè.
2. Cảm ơn Chi, bạn của tôi và nó.
3. Thấy không, tao đâu nói xuông, tao đem nó về rồi đó ( Bí mật, đừng giải thích cho ai hiều nha)
4. Từ giờ trở đi, tao không phải mệt mỏi nữa rồi, có lẽ tao đã dạng hơn với nó, gần hơn với nó, có lẽ có chút tiến triễn với nó khá hơn rồi. Nhưng nó nói nó không biết lý do giận tao, vậy tại sao nó không ghét thằng Trường mà lại ghét tao, nó bảo có chắc là tao không làm gì nó không? Xin nó một lần nói rõ tất cả đi, chứ cứ dây dưa như vậy không giải quyết được vấn đề gì, cả 2 cùng mệt mỏi. Không phải nếu hết giận tao, nếu chơi lại với tao sẽ có nhiều cái lợi hơn à? Một mối quan hệ dần kết thúc khi tất cả mọi chuyện chỉ được giải quyết bằng sự im lặng. Tao sẽ không để mối quan hệ này kết thúc, dù là bao lâu, tao vẫn núi kéo.
5. Từ giờ trở đi, tao thề sẽ không ai lợi dụng nó được nữa.
Cảm ơn đã đọc đôi dòng cảm xúc của tác giả.
VÀO CHƯƠNG 5.
Một người phụ nữ và một người đàn ông đứng trước một người vẻ như là bác sĩ mà thảo luận: - Cô bé bị mắt bệnh trầm cảm rất nặng, nếu cứ đà này, chỉ cần lớn thêm một chút nữa lo là sẽ nguy hiểm.
Khuôn mặt của đôi vợ chồng kia tái nhợt, hiện ra vẻ lo lắng, giọng họ vội vã hỏi:
- Vậy làm sao với chữa được bệnh của con bé ạ?
Vị bác sĩ chỉ thở dài một cái, lắc đầu. Khoảng vài giây, bác sĩ cất tiếng
- Có lẽ ta chỉ nên chờ một phép màu nào đó.
Nói rồi vị bác sĩ kia quay đi, để lại đôi vợ chồng tuyệt vọng, người vợ ôm lấy chồng mà khóc
- Con bé, là đưa con duy nhất của chúng ta, em không muốn.
Họ quay sang nhìn đưa trẻ đang ngồi trên chiếc xích đu. Đứa trẻ này thiếu đi vẻ hồn nhiên, ngây thơ, tinh nghịch của những đứa trẻ đồng trang lứa, đứa trẻ 10 tuổi này khuôn mặt chẳng biểu thị bất cứ cảm xúc gì, chỉ ngồi trên chiếc xích đu mà im lặng.
4 năm sau
Mạc Tiểu Chi giờ đây đã 14 rồi, cô vẫn thế, vẫn trầm lặng như mọi khi.
Tiếng xa tải trở đồ dừng ngay kế cổng nhà cô, tiếng ồn ào nhộn nhịp, các thợ vác thuê lần lượt bê các đồ đạt từ chiếc xe vào căn nhà kế bên. Rồi chiếc xe hơi nhỏ dừng lại, bước xuống xe là một cậu nhóc trạc tuổi cô, với nụ cười hồn nhiên, xách chiếc balo đi vào. Cậu đi ngang qua ánh mặt chạm phải cô bé đang yêu ấy, cậu đưa mắt nhìn cô rồi nở một nụ cười.
Ngày hôm sau
- Cháu chào cô chú ạ.
Cậu bạn kế bên vừa chuyển tới đã đến nhà Tiểu Chi, cậu cúi đầu lẽ phép chào ba mẹ cô, họ vui cười đáp trả nhưng rồi nhìn lại đứa con gái của mình, người mẹ chỉ muốn bật khóc.
14 TUỔI, cái tuổi đủ để hiểu chuyện rồi, được nghe kể về bệnh tình của Tiểu Chi, câu cũng rất buồn. Rồi một ngày nọ, cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai người họ bắt đầu, người lạ đầu tiên Tiểu Chi nói chuyện suốt mấy năm qua.
- Chào cậu, mình là Niệm Khâm, mới chuyển đến.
Niệm Khâm với khuôn mặt tuấn tú, nở nụ cười với Tiểu Chi, chờ mãi vẫn không được để ý, cậu đặt mông mình ngồi vào kế Tiểu Chi trên chiếc xích đu nhỏ.
- Cậu có phải rất cô đơn không?
Tiểu Chi bỗng chốc giật mình, quay sang nhìn Niệm Khâm, cô dường như lưỡng lự điều gì đó rồi quyết định gật đầu một cái. Vui mừng, Niệm Khâm tiếp tục:
- Yên tâm, từ giờ trở đi, mình sẽ không để cậu cô đơn nữa, mình sẽ bảo vệ cậu.
“ Chuyện gì vậy?” Câu hỏi xẹt ngang qua đầu Tiểu Chi lúc bấy giờ
- Cậu không tin à? – Niệm Khâm hỏi Tiểu Chi.
Vẫn như mọi khi, cô vẫn im lặng cho đến khi… bàn tay ấm áp của Niệm Khâm chạm vào lưng cô.
- Ngày hôm nay, là ngày đầu tiên mình nói chuyện với cậu và từ ngày hôm nay mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới cho cậu.
Tiểu Chi bỗng dưng từng giọt nước mắt chảy xuống, vẫn thế, cứ im lặng rồi nhắm mắt đáp trả một chữ: “ Ừ”