Lâm Dương ngồi trên giường, tay cầm quyển sách nhưng mắt cậu chẳng chú ý đến chữ trong ấy mà chỉ nghĩ đến chuyện nào đó rồi cười tủm tỉm mọt hồi, gấp sách lại, tắt đèn.
Sáng hôm sau.
Lâm Dương ngồi lấy giấy ghi tên cậu rồi dán lên mọi thứ của cậu từ cây bút hay đến quyển sách.
- Lâm Dương, cậu làm gì vậy? _ Sáng Liệt quay xuống hỏi cậu.
- Những cái nào có tên mình thì sẽ là của mình.
Vừa nói dứt câu, Lâm Dương viết ngay tên mình lên mẫu giấy rồi quay sang Tiểu Chi: “ Tiểu Chi …” cậu vừa nói dứt lời, tay nhanh chóng dán mẫu giấy ấy lên trán cảu Tiểu Chi. Cô im lặng, không nói một lời, tay đưa nắm lấy cằm của Lâm Dương rồi soay mặt cậu nhìn về phía mình, Lâm Dương đang cười thì giật mình, không nói nên lời, Tiểu Chi đưa ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn cậu, rồi nghiếm răng cất tiếng:
- Lâm Dương … bây giờ cậu tự gỡ hay để tôi lấy xuống rồi cậu cũng xuống theo luôn hả?
Lâm Dương nhìn Tiểu Chi, ngượng đỏ mặt, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác: “ Cậu … cậu tự mà lấy xuống đi.”
Nói xong, Lâm Dương nhanh chóng đứng dậy chạy đi mà không nói lời nào, thầm mỉn cười.
Khoảng nửa tiếng sau, vào lớp, thầy giáo dạy thay lớp bước vào, thông báo thay cho cô chủ nhiệm: “ Sắp tới đợt thi học kì, các em tập trung học tập, không được để điểm thấp khi nằm trong lớp đầu tàu của trường, nếu không biết gì cứ hỏi lớp trưởng của các em, bạn lớp trưởng sẽ giúp cả lớp, được rồi, bây giờ thầy sẽ cho một số bài tập nâng cao, các em ôn tập, không biết thì hỏi lớp trưởng.”
Thầy giáo quay người lên bản chép bài tập lên bảng, Lâm Dương dưới chép vài, đột nhiên, cậu vỗ vai cô Lớp trưởng của mình: “ Tiểu Chi, bài tập này tôi không biết.”
- Cậu mà cũng có bài làm không được á?
Tiểu Chi nói với thái độ bất tin.
- Thầy bảo ai không biết thì chỉ, thì chỉ Lâm Dương này đi, bộ cậu chết à?”
Tiểu Chi bỏ bút xuống bàn, hít một hơi thật dài, khuôn mặt căm phẫn, lẩm bẩm trong miệng: “ Tôi đang chịu đựng đấy.”, dù nghe thấy, nhưng Lâm Dương có vẻ rất vui, Tiểu Chi đưa người qua, chòm lấy cây bút từ tay Dương, rồi đưa xuống vở, bắt đầu giảng bài. Trong mắt Lâm Dương lúc này dường như chỉ nhìn thấy mỗi mình Mạc Tiểu Chi, cậu chẳng nghe thấy gì cảm chống tay lên cằm, rồi đưa mắt nhìn cô, một ánh mắt đắm đuối, cậu như lạc vào một chốn khác, phải rồi từ lúc này, một điều gì đó làm cậu rất vui, phải rồi trong mắt cậu lúc này Mạc Tiểu Chi là đẹp nhất, người con gái đẹp nhất cậu từng gặp. Đông Khi Hoa khẽ nhìn Lâm Dương, bắt chợt nhận ra trong mắt Lâm Dương dường như chưa từng một lần có hình bóng mình, cô khẽ mỉn cười, tay nắm chặt lấy, mắt rượm buồn khó nói.
~~~~~~ Tan học, trời mưa to, rất to, mây đen, đen mù mịt. Mọi người đã về gần hết rồi, không may, Tiểu Chi quên mang ô. Nhận ra nếu không về trời sẽ tối, cô đội cặp lên đầu, rồi từ trong mái vòm của trường chạy ra giữa mưa to, chân cô đẫm lên từng vũng nước, ước hết đôi giày, mãi chạy … một cánh tay chòm qua lưng cô, đẩy nhẹ vào vào trong một lồng ngực ấm, áp, giọng nói ấm khẽ ghé bên tai cô: “ Đồ ngốc, sao lạy chạy giữa trời mưa, không mang ô thì phải nói tôi chứ, nhỡ bị cảm thì sao nào?” Ngước mặt lên, là khuôn mặt quen thuộc của Lâm Dương, cô nhanh chóng đẩy tên đáng ghét ấy ra, mưa lại trút xuống cô.
- Cậu điên à Tiểu Chi, trời đang mưa đấy
- Kệ tôi
- Cái đồ Lớp Trưởng Ác Ôn chết tiệt này!!
Cậu lầm bầm trong miệng rồi giữ chặt lấy Tiểu Chi trong lòng mình, mặc Tiểu Chi dẫy dụa trong lòng, cậu vẫn giữ lấy cô: “ Nghe lời tôi lần này đi, về thôi.” Tiểu Chi không làm gì nữa, từ từ ngoan ngoãn nghe lời Lâm Dương, cả hai chung đường trong chiếc ô nhỏ.
- Được rồi, vào nhà đi.
Lâm Dương đứng nhìn theo Tiểu Chi chạy vào nhà. Đợi cô chạy khuất bóng Lâm Dương mới bước đi, xong tiếng gọi Tiểu Chi dừng bước: “ Lâm Dương, dù gì cũng cảm ơn cậu đã đưa tôi về, dù tôi không ưa cho lắm.”
Tiểu Chi từ trong cửa sổ mà hét lên, nghe cô nói xong, cậu mỉn cười bước tiếp tục trong cơn mưa: “ Mình cũng vậy, cảm ơn vì đã về cùng mình.” – Cậu khẽ nói trong miệng. Trái tim họ đã đập lên vì …