Minh lết từng bước vào lớp, bộ dạng thật thê thảm, tỉnh giấc giữa chừng luôn luôn khiến người ta mệt mỏi như vậy. Đặt mông xuống ghế, cậu bắt đầu nghe thấy những tiếng xì xầm to nhỏ:
“Hôm qua Khang đã thơm lên mũi Minh đó, có nhìn thấy không vậy?”
“Ai bảo, là liếm kem dính trên mũi chứ, tớ nhìn thấy rõ ràng mà”
“Lại còn thế nữa sao? Không biết chừng, có tình ý với nhau rồi?”
“Thấy Minh vội vàng bỏ đi, mặt sầm sầm, làm gì có chuyện”
“Biết đâu ngượng quá thì sao?”
“Cơ mà hai người họ đẹp đôi mà, ôi, tớ đi chết vì cái couple đáng yêu đấy đây”
“Chuẩn rồi, tớ cũng thấy hợp nhau lắm ý, khéo phải tác thành cho hai bạn”
Ôi, đã mệt mà còn nghe thấy cuộc hội thoại đó, Minh muốn vào viện cho rồi.
*Lạy các bạn, muốn tránh xa còn chẳng được, đằng này còn định tác thành nữa, mình mới là người phải đi chết*
Cứ tưởng đã được yên, Minh nằm xuống bàn định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ:
“Khai mau, chuyện bắt đầu từ khi nào hả?”
Minh khổ sở ngồi dậy, là Ly đang đứng nhìn cậu chất vấn.
“Chuyện gì là chuyện gì?
“Nói nhảm cái gì đó, chuyện mày với Khang thích nhau chứ còn gì nữa”
“Cái…Ya, Con dở hơi này, thích nhau hồi nào, tao ghét tên đó bỏ xừ ra, thích được thì chắc cái trường này sập lâu rồi”
“Thôi đi con, hôm qua chả cố tình phô ra cho thiên hạ xem mà còn dám chối. Thôi thích nhau rồi thì nhận đi, sự thật rành rành ra đấy rồi”
Ly không chịu buông tha, cứ gặng hỏi mãi, thật sự, con bạn thân này của cậu nhiều lúc thật muốn đánh cho mấy phát.
“Tao vả chết mày bây giờ, đời nào tao đi thích hắn, đuổi còn không xong, nói gì đến chuyện…”
“Ăn không Minh thân yêu?”
Khang bất ngờ chìa cây kem ra trước mặt Minh làm cậu tí nữa cắn phải lưỡi. Cậu ngước lên nhìn cái kẻ vô duyên đang cười toe toét kia đầy oán hận.
“Không”
Cậu thằng thừng từ chối
“Sao lại thế, kem này cậu thích nhất mà, đúng vị luôn nhé” – Khang giở giọng dụ dỗ
Minh nhìn lại, đúng là kem ốc quế vani mà cậu rất thích, nhưng sao hắn lại biết? Như chợt hiểu ra, Minh ném cái nhìn sắc lạnh sang Ly, người đang chớp chớp mắt ngó lơ, giả vờ vô tội.
“Mày được lắm con kia”
“Ơ, nói gì tao vậy? Tao đâu biết gì, đừng có chửi bới người ngây thơ trong sạch nha”
Nói rồi Ly quay sang nhìn Khang cười, Khang cũng cười lại, làm Minh tức muốn bốc khói. Đấy, lại còn nháy mắt kìa, hai đứa vừa nháy mắt kìa, cậu nhìn thấy rõ mồn một mà. Tại sao, đến cả bạn thân của cậu cũng thông đồng với địch là sao, kiểu này muốn ép người ta chết đây mà.
Thấy Minh cứ thừ người ra, Khang tiếp tục gạ gẫm:
“Ăn đi chứ, không chảy hết bây giờ, hay lại muốn tôi liế…”
“Không cần, ăn thì ăn, chẳng qua tiếc của thôi đấy”
Minh giật lấy cái kem, hậm hực bóc ra ăn
*Lần này phải cẩn thận, dây kem vào đâu cũng chết, hắn lại giở trò thì…*
“Phi vụ” ăn kem của Minh cuối cùng cũng kết thúc, có ai thưởng thức món yêu thích mà lại phải khổ sở như cậu không chứ. Bị ngắm suốt từ đầu đến cuối, ăn mất hết cả ngon, chỉ muốn cắm cả cái kem vào mặt hắn cho bõ tức.
*Tạ ơn trời, xong rồi, an toàn rồi*
Minh thở phào nhẹ nhõm sau khi ăn hết cái kem mà vẫn bình an vô sự, ngồi tận hưởng hơi kem mát lạnh lan tỏa trong bụng được một lúc thì cô giáo chủ nhiệm bước vào:
“Chào cả lớp, trước khi học, cô muốn thông báo một số việc”
Lại là mấy thông báo thường lệ của nhà trường, dưới lớp ai cũng chán nản khi cứ nghe đi nghe lại những lời nhắc nhở đó, bắt đầu rì rầm nói chuyện. Riêng Minh vẫn còn đang hí hửng vì vừa vượt qua “kiếp nạn”, rung chân rung đùi có vẻ rất khoái chí, cho đến đoạn:
“Cô quên mất, hôm nay đến lượt tổ 2 phân công trực nhật phải không, tổ trưởng cho cô biết bắt đầu từ bàn nào vậy?
“Dạ thưa cô, bắt đầu từ bàn của bạn Khang ạ”
Tổ trưởng đứng lên trả lời xong, đã thấy nửa lớp quay xuống nhìn cái bàn của người vừa được nêu tên. Khang chỉ gật đầu một cái, còn Minh thì đang nửa tỉnh nửa mơ, tự nhiên thấy bị nhìn thì hỏi ngơ:
“Nhìn gì vậy?”
“Hôm nay bàn cậu trực nhật đó Minh” – Tổ trưởng trả lời, nhân tiện nhoẻn miệng cười một cái, nhìn cậu rồi đưa mắt sang Khang, trông cáo già hết sức.
“Ơ…”
Dường như chưa kịp xử lý thông tin, Minh đơ ra một lúc. Nhưng khi nhận thấy những cái nhìn bí hiểm chĩa thẳng về phía mình, rồi những nụ cười đầy ẩn ý của đám bạn thân, và cả tiếng khúc khích của mấy bạn nữ hồi sáng kêu muốn “tác thành” đó đó, cậu đã hiểu ra. Khỏi cần nói cũng biết Khang đang cười tươi cỡ nào, còn Minh lại một lần nữa kêu khóc trong lòng.
*Trực nhật ý hả, mà bàn mình làm, nghĩa là chỉ có mình và hắn ý hả, và chả có ai ở xung quanh hết ý hả. Nghĩa là…*
Nghĩ đến đó, Minh muốn xỉu tại chỗ. Nơi đông người mà còn ngang nhiên giở trò đồi bại, nếu chỉ có hai đứa, ai mà biết được Khang sẽ làm gì.
*Nhỡ đâu hắn…và rồi hắn sẽ….xong rồi…và thế là….*
Đầu óc quay mòng mòng, Minh đang tự đẩy mình vào đống suy nghĩ luẩn quẩn, nhưng cũng rất khả thi, làm cậu chỉ muốn gào lên phản đối, mà cho dù có ăn vạ thế nào, cậu cũng không thoát được. Nhìn cái cách mọi người phản ứng khi biết cậu và Khang sẽ có một khoảng thời gian “ngắn ngủi” ở riêng với nhau trong phòng học, nơi không người qua lại là cậu đủ hiểu: Tất cả đều đang đẩy cậu vào tay tên sói già gian ác kia.