Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 38




Cuộc hành trình tiếp tục, sau khi chứng kiến cú ngã đột ngột của Minh, mọi người bắt đầu cẩn thận hơn, cả đám con trai hiếu động cũng chậm lại, không dám thể hiện nữa. Còn Minh, tim cậu vẫn còn đang đập rất nhanh, nhưng nói là do tai nạn vừa rồi thì không hẳn. Tai nạn chỉ là một phần rất nhỏ, còn nguyên nhân chính là vì cậu vừa được Khang cứu khỏi hiểm nguy trong tích tắc, hành động mà có thể khiến bất kỳ ai cũng phải rung động, không khỏi cảm kích. Lúc này đây, Minh cứ thấy bồi hồi không yên, vừa mừng vừa ngượng, đồng thời cũng không còn hành xử tự nhiên được nữa khi biết Khang vẫn đi sau và âm thầm quan sát mình. Mọi người xung quanh vẫn cười nói vui vẻ, ngoài hội bạn thân của Minh ra thì chẳng ai biết cậu đang cảm thấy thế nào, chỉ đoán là do quá sợ mà trở nên im ắng như vậy. Nhưng sự thật thì khác, Minh không phải là đang lo sợ, mà cậu im lặng là vì tâm trí đang rối bời vì một người đặc biệt, chính là người đang đi ngay phía sau cậu đây.

Chuyến leo núi kết thúc với một tấm ảnh cả đoàn chụp chung trên đỉnh núi. Nhiều người còn chơi trò tiếng vang, hét thật to để nghe tiếng vọng lại từ xung quanh các dãy núi, sau đó cùng cười phá lên sảng khoái. Khi trở về, hầu như người nào cũng mệt lử, vừa phải leo dốc lại vừa phải đi xa, hiển nhiên mất sức là điều không tránh khỏi. Cũng may giờ là đầu tháng một, trời đông lạnh giá tạo điều kiện thời tiết thuận lợi cho những hoạt động tốn sức như thế này. Chứ nếu là giữa hè, nắng chói chang gay gắt như đổ lửa, khéo chỉ có ngồi yên trong phòng điều hòa mát lạnh chứ chả ai dám lên núi nữa.

Cả lớp về đến khách sạn là đã 12 giờ hơn, lần lượt kéo nhau lên phòng cất đồ rồi xuống nhà hàng của khách sạn dùng bữa trưa. Đầu bếp ở đây nấu ăn rất ngon, không mặn quá không nhạt quá, món nào cũng vừa miệng. Chẳng mấy chốc đã đánh thức sự sôi nổi của những học sinh uể oải vừa mới leo núi về. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, cười đùa ầm cả phòng ăn. Bàn của Minh cũng ồn không kém, Ly và Ân giành đồ ăn loạn cả lên, làm Khôi ngồi bên cạnh cười thích thú; còn Liêm và Nga thì bàn tán không ngừng về bộ phim mới xem. Minh mỉm cười cảm nhận không khí đông vui đầm ấm này, khi mà mọi người quây quần bên nhau như một đại gia đình.

Rồi Minh đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Kia rồi, Khang đang ngồi với hội bạn cùng đội bóng rổ, nhìn cử chỉ bàn tay thế kia là biết đang bàn về kỹ thuật chơi bóng. Minh mải nhìn Khang mà không hề nhận ra môi mình đang nở một nụ cười, đến khi Khang bất ngờ quay sang và thấy cậu, Minh mới bối rối quay đi. Mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ, đang yên lành đi nhìn người ta, còn không biết là bản thân đang cười nữa, đã thế còn bị nhìn thấy, quê chết đi được.

Trong cái sự xấu hổ đó, Minh chợt cảm thấy có gì đó vừa xuất hiện trong lòng. Một cảm giác mơ hồ không rõ ràng, dường như là một nỗi buồn man mác, hay cũng có thể là sự cô đơn. Là gì đi nữa thì Minh cũng không thể xác định được, chỉ biết suốt từ bữa trưa cho tới lúc cùng các bạn về phòng, cậu đã luôn bị nó quấy rầy. Minh hít một hơi thật sâu, tập trung lắng nghe cảm xúc của mình lên tiếng.

Minh nhận ra rằng, mình đang nhớ Khang. Bình thường ngồi trên lớp, vốn được xếp ngồi cạnh nhau nên lúc nào cậu và Khang cũng tiếp xúc, nhiều khi bị trêu đến nỗi muốn tránh xa cũng chẳng được. Ấy vậy mà trong buổi đi chơi này, hai người lại không có cơ hội ở gần nhau. Minh ở với bạn bè của mình, Khang ở với bạn bè của Khang, cả hai người đều đang ở trong không gian riêng của mình. Cũng là những người bạn đó, cứ đến giờ ra chơi là cùng Khang xuống chơi bóng rổ. Nhưng bây giờ là đi du lịch, họ chỉ toàn đi với nhau, khác hẳn với khi ở trên lớp, Khang lúc nào cũng ở cạnh và thân mật với Minh. Vẫn ở cùng một nơi, vẫn nhìn thấy nhau, vậy mà cảm xúc lại quá khác biệt. Minh chán nản bước từng bước theo các bạn mà chả biết mọi người đang nói gì, bởi đầu óc cậu bây giờ chỉ nghĩ về Khang, không hề để tâm tới việc gì khác. Minh tự thừa nhận với bản thân, cậu đã mong đợi có một kỳ nghỉ vui vẻ cùng với cả lớp, cũng như có thêm những khoảnh khắc lãng mạn với Khang. Tất nhiên là chưa đến mức như chị Phương nói, nghĩ đến đấy Minh lại thấy xẩu hổ; nhưng cũng nên có chút gì đó gọi là kỷ niệm, nếu không, chẳng phải chuyến đi chơi này sẽ rất vô nghĩa sao.

Minh cười khẩy, tự mắng bản thân là ích kỷ. Đang là đi nghỉ tập thể, chứ đâu phải là trên lớp học đâu, vậy mà cậu lại muốn Khang ở cạnh và quan tâm tới riêng mình. Khang cũng cần dành thời gian cho bạn bè, giống như mọi thành viên khác trong lớp vậy. Minh khẽ thở dài, đang là đi chơi để xả stress đấy, vậy mà sao cậu chẳng thấy khá hơn chút nào, lòng luôn thấy trống trải và tâm trạng thì thiếu vắng. Có lẽ, nếu như cậu và Khang giống như mọi ngày, thì chuyến đi chơi này sẽ vui hơn rất nhiều.

Về đến phòng, cả đám chui vào nhà tắm rửa tay đánh răng. Xong xuôi, Nga và Ly kéo nhau ra ban công đứng hóng gió tâm sự, còn Liêm và Ân mở ngay game lên chơi, để lại Khôi và Minh nhìn nhau chả biết làm gì. Trầm ngâm một hồi, Khôi mở cửa phòng cùng Minh ra ngoài, hai người đứng vịn vào lan can trên hành lang, ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp của một vùng hoang dã hiếm có. Mãi Khôi mới lên tiếng:

“Sáng nay ông muốn nói gì?”

Minh nhìn Khôi ngẫm nghĩ, rồi “À” một tiếng:

“Tôi định hỏi về Dương ấy mà. Có biết ông đi chơi xa không?”

Nghe vậy, Khôi bật cười thành tiếng, mặt hơi đỏ lên. Minh thấy lạ bèn hỏi:

“Sao lại cười?”

“Không có gì…”

Khôi trấn tĩnh lại, không cười nữa nhưng nét mặt trông rất thoải mái:

“…Dương có biết”

“Vậy Dương phản ứng sao?” – Minh hớn hở, đôi mắt sáng lên vì tò mò

Khôi lại cười một lần nữa, đáp:

“Cũng không quá dữ dội…”

Minh nghe mà không hiểu Khôi nói gì, liền nắm lấy vai Khôi lay lay:

“Hả? Không dữ dội là sao? Ông nói rõ ràng xem nào”

“Cũng định nói cho ông biết nhưng mà có lẽ không nên”

Khôi vừa cười vừa đáp, nửa đùa nửa thật, làm Minh cứ cuống lên hỏi chuyện. Lúc ấy, Khôi bắt đầu nhớ lại…

Flashback/

“Dương ơi”

Dương đang gối đầu trên đùi Khôi, mở mắt nhìn cậu:

“Hử?”

“Cuối tuần này…”

Khôi ngập ngừng một lúc, Dương vẫn lặng yên lắng nghe, rồi Khôi tiếp:

“Lớp tớ đi chơi núi”

Lập tức Dương ngồi bật dậy, ngạc nhiên hỏi lại:

“Lên núi? Nghĩa là sẽ đi qua đêm à?”

“Ừ”

Nét mặt Dương lộ rõ vẻ lo lắng:

“Hôm nào cậu đi? Bao giờ về?”

“Sáng thứ 7, tối chủ nhật tớ về rồi” – Khôi đáp nhẹ nhàng, cậu biết Dương đang rất bất ngờ trước tin này

Nghe Khôi trả lời, Dương thở hắt ra, mặt trông vô cùng chán nản.

“Sao vậy?” – Khôi chạm vào tay Dương

Dương nhìn Khôi rồi đáp bằng giọng buồn rầu:

“Tớ đã nghĩ cuối tuần chúng ta có thể đi chơi…”

Khôi mỉm cười, rướn người tới ôm lấy cổ Dương, tiện thơm luôn vào má:

“Không sao mà, tuần sau đi cũng được”

“Nhưng tớ sẽ nhớ cậu lắm, cả tuần chỉ có ngày nghỉ là được gặp nhau” – Dương ôm lấy Khôi

“Vậy khi nào gặp lại tớ sẽ đền cho cậu”

Khôi tựa đầu vào vai Dương thì thầm, cảm thấy hưng phấn, Dương liền đè Khôi ra giường:

“Đền trước một phần được không?”

Khôi mỉm cười gợi tình:

“Tớ đang sẵn sàng rồi đây”

Tức thì, Dương cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn.

End flashback/

“Chỉ bất ngờ thôi, sau đó trở lại bình thường”

Khôi đáp tỉnh bơ, cố tình không nói tới việc mình và Dương làm sau đó. Còn Minh bị lừa mà không biết, tưởng chuyện chỉ có như vậy, liền thôi không tò mò nữa.

Khôi hỏi:

“Ông thì sao? Chắc đang tiến triển tốt với Khang chứ?”

Nghe tới Khang, Minh chợt thấy buồn, tâm trạng chùng xuống. Khôi nghiêng đầu quan sát sắc mặt của cậu, không nói mà chỉ chờ đợi. Thế rồi Minh trả lời:

“Ừ, cũng bình thường…”

Vẻ do dự của Minh lộ rõ trong giọng nói của cậu, thấy Khôi nhìn mình trầm ngâm, Minh chậm rãi quay đầu, ánh mắt thoáng buồn hướng về phía xa xăm.

“Tại sao hả Minh?”

Khôi bất ngờ nói làm Minh ngơ ngác, cậu tròn mắt:

“Tại sao gì?”

Khôi chau mày nhìn Minh:

“Tại sao ông cứ phải phức tạp lên thế, trong khi đã biết rõ tình cảm của Khang rồi?”

“Ơ…Không…”

“Lấy chính mình làm ví dụ thì chả hay ho gì, nhưng ông nhìn tôi và Dương mà xem, chẳng phải đang rất hạnh phúc sao?”

“…”

“Chỉ cần một câu thôi Minh ạ, chỉ cần thế thôi là mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Tôi thấy ông đang phủ nhận cảm xúc của mình phải không? Dù trong lòng cảm thấy thế này, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra thế khác. Nhưng đâu cần phải thế hả Minh? Thử nghe theo trái tim mình một lần xem nào”

Nghe Khôi nói một tràng dài, từng câu từng chữ đều rất đúng, nhưng với Minh lúc này thì đó như một con dao cắm phập vào người cậu cho bao nỗi niềm tâm sự trào ra ngoài. Minh không nén lòng được nữa, liền hét lên:

“Có, tôi có!!!”

Khôi dừng lại, vẫn bình tĩnh nhìn Minh:

“Ông có gì?”

“Tôi…”

Minh cắn môi thở hắt, nét mặt trông khổ sở. Khôi nhìn Minh không nói, sự im lặng làm người ta cảm thấy khó chịu bức bối vô cùng. Cuối cùng Minh cũng phải chịu thua, cúi gằm mặt xuống:

“Tôi có thích Khang”

Minh đã không nhìn thấy nụ cười hài lòng của Khôi, người cậu ngứa ngáy vì cái sự xấu hổ kỳ quặc này, ngay cả bạn thân mà cũng không dám đối mặt khi nói những lời ấy. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phá tan sự im lặng:

“Thật sao? Cậu thích tôi thật sao?”

Khôi và Minh giật mình quay đầu nhìn, Khang đang đứng sau lưng họ, cười sung sướng. Lập tức, mặt Minh đỏ bừng bừng, môi cậu run lên không nói thành lời. Khang tiến lại gần cậu:

“Cậu có thể nói với tôi mà, tại sao phải giấu trong lòng như thế?”

“…Ông…sao ông lại ở đây?”

Minh hỏi trong sự ngỡ ngàng

“Cô bảo tôi đi từng phòng dặn mọi người nghỉ ngơi, tối còn đốt lửa trại.”

Khang cười tươi, lúc này trong lòng cậu chỉ có niềm vui sướng đang dâng trào, khi mà nghe được những lời ấy từ chính miệng của Minh.

Minh vẫn rất bối rối, cảm thấy xấu hổ vô cùng, nói năng lẫn lộn:

“Tôi không….a…ý tôi là…tôi…”

Khôi chứng kiến cảnh ấy thì bụm miệng cười khúc khích, đứng ra xa để hai người tiện nói chuyện. Khang cười hạnh phúc:

“Tôi vui lắm Minh à, vậy là cậu…”

Khang chưa kịp nói hết, Minh đã chạy thằng vào trong phòng đóng cửa lại. Khang hơi sững người, nhưng rồi mỉm cười lắc đầu, quay lại thấy Khôi đang cười với mình:

“Cố lên Khang, sắp thành công rồi”

Khang gật đầu cười, rồi nhìn theo Khôi khuất sau cánh cửa phòng, còn nghe loáng thoáng bên trong tiếng Ly và Nga đang sốt sắng hỏi chuyện Minh.

Chiều tối hôm đó, mọi người trong lớp lũ lượt kéo nhau ra ngoài sân khách sạn, chỗ được đặc biệt dành cho việc cắm trại, tạo cảm giác ngoài trời cho khách du lịch. Ban phụ huynh không tham gia, ngồi dưới sảnh xem tivi với nhau, chỉ có cô chủ nhiệm là nhiệt tình góp vui cùng các học sinh. Từng người xuất hiện từ cửa khách sạn rồi ùa ra sân, chẳng mấy chốc đã tập trung đông đủ. Nghe cô chỉ dẫn, mọi người nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn bị khoảng sân trống để lát đốt lửa, xong xuôi, tất cả cùng ngồi thành vòng tròn xung quanh đống gỗ to đùng ở chính giữa. Ai nấy cũng cười nói sôi nổi, háo hức vì màn lửa trại hấp dẫn. Riêng Minh không huyên náo như các bạn, bởi cậu vẫn còn ngượng vì chuyện hồi trưa, cố tiếp chuyện Ly đang liến thoắng bên cạnh chứ không dám nhìn Khang đang ngồi đối diện. Chợt Di kêu lên làm tất cả im lặng:

“Thôi chết, quên túi đồ cho trại rồi”

“Có gì to tát đâu mà cuống lên thế?” – Một cậu con trai nói, xung quanh có mấy người cũng gật đầu hưởng ứng

“Trong túi đựng kem chống muỗi, đồ sơ cứu, máy quay phim, máy ảnh, đèn pin, cả kẹo dẹo nữa đấy, sáng chả ỉ ôi đòi ăn kẹo dẻo nướng còn gì” – Di vội vàng đứng dậy

“Để tớ lấy cho”

Minh bất ngờ xung phong, đứng lên nhận lấy chìa khóa phòng từ tay Di rồi bước đi làm cả lớp ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên vì Minh, mà vì đó chỉ là một túi đồ thôi, tự Di có thể đi lấy được, nên bất kì ai tỏ ý muốn đi lấy hộ cũng khiến mọi người bất ngờ. Di nói với theo:

“Đợi tớ đi cùng”

“Không cần đâu, tớ sẽ đi với Minh”

Khang lên tiếng rồi chạy theo Minh làm mọi người được thêm một phen tò mò, nhất lượt nhìn theo Khang và Minh xa dần về phía khách sạn. Đám con trai hầu như chẳng ai quan tâm lắm, tiếp tục đùa cợt với nhau. Trong khi các bạn gái cứ nhìn hai người không rời, bắt đầu xì xầm với nhau về mối quan hệ tình cảm giữa lớp trưởng và lớp phó, sau đó ngả vào nhau cười mãn nguyện vì một câu chuyện tự chế mà chẳng biết đúng được bao nhiêu phần trăm. Riêng các bạn Minh không ý kiến gì, cùng nhìn nhau cười hiểu ý.