Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 21: Lắng nghe




“Này, mày làm được bài 5 toán không?”

Nga vừa mới đến đã hỏi Liêm ngồi cạnh, Liêm từ tốn rút quyển vở ra:

“Đây, xong lâu rồi”

“Hí hí, cảm….”

Đang định cầm lấy cuốn vở từ tay Liêm, Nga đã ngẩn tò te vì cậu bất ngờ rụt tay lại. Liêm hất hàm:

“Đổi lại”

“Bao nhiêu đây?” – Nga cười, giả vờ rút tiền, cái cách thằng bạn này trêu mọi người cô đã thuộc như lòng bàn tay rồi.

“2 nghìn gửi xe”

“Há há há há”

Cả hai cùng phá lên cười, bấy lâu nay ngồi cạnh nhau vẫn thường xuyên đùa nhau kiểu này. Bài nào Nga làm được thì đòi Liêm “trả tiền”, và ngược lại, hôm nay đến phiên Nga phải trả, nhưng cả hai đều biết đó chỉ là hình thức mà mình bày ra cho vui mà thôi, không ảnh hưởng gì đến tài chính cả.

“Trả tiền” xong, Nga vội lấy vở ra hí húi chép, vừa viết vừa nói:

“Cũng may là Minh với Khang bình thường lại rồi nhỉ?”

“Ừ”

Liêm đáp với vẻ mặt suy ngẫm, có vẻ như không chắc chắn lắm với điều Nga vừa nói. Lúc này Minh đang ngồi tại chỗ, giở sách vở với vẻ mặt bình thản, nhưng trong mắt Liêm, vẫn có cái gì đó không bình thường.

“Ê”

Tiếng Khôi bất chợt vang lên làm Liêm giật mình xoay người lại, còn Nga đang viết bài chăm chú cũng ngẩng mặt lên. Khôi nói:

“Có nhận ra không?”

“Nhận ra gì cơ?” – Nga hỏi

“Ý ông là Minh?”

“Ừ, hôm qua giấu chuyện về Khang đấy”

“Thảo nào cứ cảm thấy là lạ” – Liêm gật gù

Nga quay lưng lại nhìn Minh đang đọc sách, như hiểu ra điều hai người kia đang nói, cô hỏi:

“Thế mấy đứa kia có biết không?”

Cả ba cùng quay sang dãy tổ 3, rồi cùng nhau thở dài ngán ngẩm. Ly và Ân đang chí chóe vì tranh nhau cái bút xóa, làm ầm cả tổ lên, các bạn xung quanh thì không nhịn được cười vì hành vi ngớ ngẩn của hai đứa. Dòng đời đưa đẩy hay sao mà hai người ấy bị xếp ngồi cạnh nhau, tuy là bạn bè thân thiết trong nhóm với nhau nhưng tính tình khắc nhau hoàn toàn, cứ chốc chốc lại thấy cãi cọ. Cũng may chỉ là chành chọe mấy chuyện cỏn con nên chẳng bao giờ nghiêm trọng cả, loáng cái đã thấy cười ha hả với nhau rồi.

“Vậy là chưa biết rồi” – Nga quay lại

“Nhưng cứ từ từ đã, biết đâu bọn mình đoán nhầm”

*Reng reng reng*

Khôi nói xong thì cũng vừa chuông, liền đi về chỗ, Nga đã làm xong bài, nhanh chóng sắp xếp lại mặt bàn cho gọn. Đang cúi xuống nhặt cái bút thì thấy Liêm chọc chọc lưng:

“Gì thế?”

“Đoán đúng rồi”

“Đừng nói là…”

Nghe Liêm nói, Nga thấy hơi lo, trong 1 giây quay mặt xuống kiểm tra chỉ hy vọng sao Minh và Khang đã thực sự bình thường. Nhưng rồi sự thật đập vào mắt cô một cách phũ phàng khi mà ở bàn cuối, nơi lớp trưởng và lớp phó ngồi, không khí im lặng bao trùm y hệt như mấy hôm trước, không hề thay đổi. Tức thì, Nga nhìn sang Khôi, cậu cũng nhìn lại, gật đầu nhẹ một cái, vậy là họ đã không lầm khi nghi ngờ thái độ của Minh lúc mới đến.

Minh và Khang ngồi cạnh nhau, không ai nói với ai, người đọc sách, người chống tay nhìn đi hướng khác. Nếu nhìn bên ngoài thì hoàn toàn bình thường, nhưng sự thật thì không khí xung quanh hai người như đang bị bóp chặt lại vậy, oi bức ngột ngạt vô cùng. So sánh với ba hôm trước, thì mức độ căng thẳng lần này còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần, vì cả Khang và Minh đều đang giận người kia, nên áp lực đến từ cả hai phía. Cảm giác ấy, khi mà giận người cũng đang giận mình, im lặng với người cũng đang làm điều tương tự, thật rất khó để diễn tả thành lời. Bản thân mình giận người ta, nhưng cũng biết người ta giận mình, có thể nói rằng, đó là ý thức được hai chiều mà không biết phải làm gì để xoa dịu. Trong đầu Khang và Minh bây giờ có chung một tư tưởng: Mình có lỗi, người ta cũng có lỗi, nhưng mình ghét phải xin lỗi trước, bởi đâu phải riêng mình sai. Chính cái tư tưởng ấy đang trở thành rào chắn giữa hai người, nhất là khi họ lại đang ngồi ngay cạnh nhau, nên sự gượng gạo còn lớn hơn nhiều.

Bản thân Minh luôn cảm thấy cái gì đó bức bối cứ dâng lên mãi trong lòng, lan tỏa khắp nơi làm cơ thể nóng ran lên, ngứa ngáy rất khó chịu. Mắt tập trung vào quyển sách nhưng đầu lại lo lắng về việc đang xảy ra giữa mình và lớp trưởng, chỉ biết sốt ruột chờ vào tiết để thoát khỏi tình trạng ngồi cạnh nhau mà cứ im ắng thế này. Khang cũng chẳng khác Minh là bao, tổ hai gần cửa sổ bên này hơn thì không nhìn, vì nếu quay sang sẽ bắt gặp gương mặt của Minh, thế là đành chuyển sang cửa sổ bên kia, mắt nhìn lơ đễnh lên bầu trời trong xanh. Thật tình, một ngày đẹp trời như vậy mà lại phải chịu đựng cái cảnh này sao. Cả Khang và Minh hiện giờ đều có chung một suy nghĩ, đó là muốn chấm dứt cái tình trạng đáng ghét này giữa hai người càng sớm càng tốt, nhưng khổ nỗi chẳng ai muốn làm hòa trước cả. Đôi lúc, lòng tự cao lại gây ra những chuyện trớ trêu như thế này đây.

Thầy giáo vào lớp, Khang đứng dậy hô cả lớp chào, rồi lấy sách vở ra chuẩn bị cho bài học mới. Thầy lấy giáo án xong, từ từ cầm phấn viết lên bảng rồi bắt đầu bài giảng của mình. Ai cũng chăm chú lắng nghe, riêng có Ân thi thoảng lại ngó ngang ngó dọc, có thể nói, cậu là một trong những người nghịch ngợm nhất lớp, hiếm khi thấy chịu ngồi yên một chỗ. Khi nhìn sang hai dãy ngoài, Ân dừng lại tại bàn của Khang, trong vài giây đã nhận ra vấn đề, liền khẽ đập vào tay Ly:

“Aish, thằng điên này, tí nữa là nguệch rồi” – Ly nói nhỏ, sợ làm ổn khiến thầy chú ý

“Mày ơi Minh với Khang có chuyện gì ấy”

“Làm gì có? Hôm qua nó bảo là ổn rồi mà”

“Nhưng mà tao vừa thấy…”

“Để yên, không nói nữa, thầy mắng bây giờ”

Ly vội nạt Ân để cậu thôi cái chủ đề vô lí ấy đi, kẻo lại thành ra tranh cãi nhau thì thế nào cũng bị phạt. Cả hai trở lại ghi chép bài, tiếng thầy giáo trầm bổng vẫn vang vọng trong lớp, và Ly thở phào trong lòng vì đã kịp thời dừng cuộc nói chuyện lại trước khi nó vượt giới hạn. Thế nhưng Ly cũng không thể giữ được tâm trạng đó lâu, vì phản ứng của Ân lúc nãy ít nhiều đã làm cô thấy băn khoăn. Được vài phút nghe giảng, vì tò mò, Ly lén quay xuống nhìn xem chuyện Ân nói có đúng không, ngay sau đó, cô quay lên, thì thầm:

“Đúng là có vấn đề rồi mày ơi”

“Bảo rồi mà, thế mà cứ cãi” – Ân đáp

“Sao lại thế được?”

“Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?”

‘Nhưng mà hôm qua nó đã nói là xong rồi???”

“Biết đâu được đấy, nói điêu thì sao?”

“Ân, Ly, nói chuyện đủ chưa?”

Thầy giáo lên tiếng bất thình lình khiến cả hai giật bắn mình, nhận ra mình vừa gây mất trật tự, liền im lặng cúi đầu. Thấy đã yên, thầy tiếp tục giảng bài, tiết học cứ trôi qua nhẹ nhàng nhưng trong lòng một số người thì lại không hề như vậy.

Vừa hết tiết là Khang đi thẳng xuống phòng đoàn đội, đó là công việc hàng ngày của cậu, kiểm tra và cập nhật thông tin từ phía nhà trường cũng như các thành viên sớm nhất có thể. Thấy Khang đi khỏi, Minh biết chắc là mấy đứa bạn cậu sẽ bu vào hỏi chuyện nhốn nháo hết cả lên. Nhưng lần này thì khác, lũ quỷ kia vẫn yên vị tại chỗ ngồi, bình thản như không có gì xảy ra. Những tưởng chưa ai biết gì, Minh mừng thầm vì đến giờ vẫn chưa bị lộ, vì cậu không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến mọi người một tí nào, càng câu được bao nhiêu thời gian thì càng hay bấy nhiêu. Thế rồi Khôi bước đến chỗ cậu, Minh cố cười tươi, nhưng đáp lại nụ cười của cậu là bốn từ:

“Hết giờ, họp nhóm”

Nói xong Khôi quay đi, bước về chỗ. Minh ngồi đó ngẩn ra một chập, rồi hiểu ra rằng các bạn cậu đã biết cả rồi, đúng là không thể giấu được ai với cái cảnh im lặng kinh hoàng ấy. Khẽ mỉm cười, Minh cúi xuống tiếp tục đọc bài, hôm nay cậu sẽ phải giải thích rất nhiều đây.

*

*

*

Tan học, Minh không chờ các bạn tới mà đi thẳng ra chỗ mọi người. Khang vừa dọn đồ vừa nhìn theo cậu cho đến khi cả nhóm kéo nhau đi. Khẽ thở dài, Khang chán nản ngồi chờ cả lớp ra về để khóa cửa, cảm giác khó chịu vẫn còn, vậy là ngày đầu tiên của cậu và Minh kết thúc như thế này đây.

Thật may mắn khi đúng ngày hôm nay lại không có bài tập về nhà, đồng nghĩa với việc mọi người có thể ăn chơi xả láng cả ngày. Lần này, cả nhóm đề cử đến nhà Nga là nơi gần trường nhất, tiện cho việc đi lại. Về đến nơi, cả đám ùa vào trong rồi nhanh chóng tụ tập tại phòng khách, Nga lấy nước cho mọi người, sau đó bắt đầu đi vào chủ đề chính:

“Xem nào…Tại sao hôm nọ lại bảo là đã ổn hả Minh?”

Bốn người còn lại cùng nhìn Minh, cậu thở dài:

“Nói thật thì làm mất vui”

“Thà mất vui lúc đấy còn hơn là bị lừa” – Ly hậm hực

“Phải đấy, đừng nên nói dối như thế chứ” – Liêm tiếp lời

Khôi, Nga và Ân gật đầu đồng ý, rồi lại nhìn Minh, cậu vẫn giữ nguyên thái độ, không to tiếng, không bực bội hay bối rối, chỉ bình tĩnh trả lời:

“Xin lỗi chúng mày, tao không muốn phá hỏng tâm trạng mọi người. Với lại, tao đã định cho qua lúc đấy, rồi nói sự thật sau, vì đằng nào chúng mày cũng sẽ phát hiện ra…Và đúng là như thế”

“Ok…” – Ly lên tiếng – “…bọn tao đã phát hiện ra rồi, giờ đang chờ mày giải thích đây”

“Vì sao hai người lại thành ra như vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì khi bọn tôi đi cùng với Dương?”

Liêm và Khôi đồng thanh hỏi, Minh nhìn một lượt, ánh mắt hiện rõ nét buồn rầu:

“Chúng mày vừa đi khỏi, Khang kéo tao trở lại hành lang…”

Cậu dừng lại, cố nhớ xem chuyện gì tiếp theo, rồi tiếp:

“…rồi…”

“Rồi gì?” – Đồng thanh

“…đẩy tao vào tường…”

Nói đến đây, mặt Minh bất giác hồng lên, mấy người kia nghe xong thì như được mùa, lập tức nhốn nháo lên, Nga với Ly là hào hứng nhất:

“Thật á?…đ…đẩy vào tường cơ à?”

“Y hệt trong phim ý, xong rồi sao? Có phải là tiến lại gần mày không?”

“…Ừ…nhưng mà…” – Minh trả lời, nhưng bị Ly chặn họng

“Đấy, đấy, kiểu này phổ biến lắm, toàn ép nhau vào tường xong rồi “….” ý”

“Íhihihi, nghĩ đến là ngượng”

Nga với Ly tíu tít như ngày hội, ôm mặt ôm má cười hí hí với nhau, còn bốn tên con trai kia chỉ ngồi nhìn với ánh mắt “Bọn này bị lên cơn hay sao à?”. Minh lên tiếng:

“Thôi đi hai con điên, nghe đây này, sau đấy thì Khang hỏi tao về Dương, không có “…” gì gì như chúng mày nghĩ đâu ạ”

Nga với Ly liền dừng lại không cười nữa, chờ cho yên, Liêm hỏi:

“Hỏi như thế nào?”

“Hỏi có đúng Dương là người ở cùng tôi tối chủ nhật không, tôi bảo đúng, thế rồi…”

Minh lại ngập ngừng, càng kể chi tiết hơn, cậu càng thấy buồn. Thấy Minh bỗng dưng trầm ngâm, mọi người hỏi:

“Rồi sao?”

Minh thở hắt:

“Thái độ của Khang tệ hẳn đi, chúng mày không biết trông hắn như thế nào đâu, lúc đấy tao sợ lắm…”

“Ghê thế sao? Ờm, cũng đúng, từ lúc Khang đi đến chỗ bọn mình đã thấy sát khí rồi”

Ân đăm chiêu, mắt nhìn lên trần như thể đang hồi tưởng vậy, Liêm hỏi tiếp:

“Biết là sợ lắm rồi, thế rồi làm sao?”

“Rồi hắn nói không thích tao đi cùng Dương”

“Uwaaaaay”

“Thế này là ghen rõ ràng rành mạch nha”

Chờ Nga với Ly ríu rít xong, Minh kể tiếp:

“Tao cãi lại là Dương với tao chỉ là bạn, hắn vẫn cứ lặp lại cái câu đấy, rồi tao tức quá nói lại, thì chuyện mới bắt đầu nghiêm trọng…”

Đến đây, Minh nhỏ dần giọng, trong lòng bắt đầu thấy nhức nhối rồi. Liêm xoa cằm:

“Vậy là vì ông cãi lại?”

“Không phải…”

“Ông vừa bảo “…nói lại, thì chuyện mới bắt đầu nghiêm trọng” còn gì nữa”

Ân trích nguyên văn, nhướn mày nhìn Minh. Cậu phân trần:

“Ý tôi là…đúng là tôi cãi lại nên mới to chuyện, nhưng nếu hắn không có cái kiểu “tôi không thích” mà chẳng giải thích gì hơn, thì tôi đã chả thấy tức mà cãi…”

“Ừ hứ”

“…Không những không giải thích mà còn nói bằng cái giọng cộc cằn lắm nhá, nghe vậy không khó chịu sao được.”

Minh nói như đang trút nỗi bực dọc, Khôi ngồi cạnh lắng nghe nãy giờ mới chịu lên tiếng:

“Đã hiểu, không thể trách ông được. Nhưng đáng ra lúc ấy ông nên cố giữ bình tĩnh…”

Nghe đến hai chữ “bình tĩnh”, Minh liền nổi xung lên trong sự ngạc nhiên của mọi người:

“Khôi ơi là Khôi, ông chưa nghe hết chuyện mà. Bình tĩnh sao? Tôi là người phải giữ bình tĩnh sao? Cái tên Khang đáng ghét đó mới là người phải giữ bình tĩnh, chưa đến lượt tôi”

Nghe vậy, cả đám thắc mắc:

“Ý mày là sao?”

Minh thở hắt, cảm thấy máu nóng dồn hết lên não trong phút chốc, bao nhiêu bực bội cứ thế tuôn ra ngoài:

“Tao đã cãi lại đấy, nhưng mà tao vẫn bình tĩnh lắm cơ mà, thế rồi chỉ ngay sau khi nghe tao khẳng định mối quan hệ giữa tao với Dương, Khang đã quát lên với tao, và trước giờ chưa từng có ai quát tao như thế cả…”

“Quát á???”

Mọi người liền trố mắt ra, ắt hẳn không ai ngờ được trong suốt quãng thời gian theo đuổi, chỉ thấy Khang ngọt ngào, ân cần quan tâm Minh chứ chưa một lần nào thấy Khang có cử chỉ tiêu cực cả. Việc Khang quát Minh không khỏi khiến cho mọi người ngạc nhiên đến mức khó tin, Ly còn gặng hỏi lại:

“Mày nói thật à? Quát mày thật sao?”

“Tao đùa làm gì chứ? Mà nhớ lại thôi cũng đủ tức rồi, chúng mày đừng hỏi chi tiết, cứ biết là nghe rất không lọt tai đi.”

Minh nói xong, cả lũ không hối lên nữa, nhất lượt trở về trạng thái bình thường, ngả người ra sau thư giãn, giống như vừa trút bỏ được một gánh nặng vậy. Đúng thế, họ vừa mới trút được một mối bận tâm, tò mò về chuyện của Minh, nhưng rốt cục điều đó cũng chẳng khiến họ vui hơn là bao.

Bất chợt, Khôi nhìn Minh một cách chăm chú, suy ngẫm gì đó rồi hỏi:

“Thế bị quát xong thì ông làm gì?”

Minh lập tức đơ người ra, những người kia đang ngả ngớn cũng bật dậy, chĩa ánh mắt về phía cậu. Minh trong lúc bực tức vì nhớ lại những lời Khang nói, đã quên béng mất kể tiếp chuyện, thành ra sự việc giống như chỉ dừng tại màn quát tháo của Khang. Cậu lí nhí:

“…Ừ…còn sau đấy, tôi đã…”

“Đã bật lại cãi như đúng rồi, nói ra những thứ mà bản thân không hề muốn nói, phải không?”

Khôi đã tiếp lời ngay khi thấy Minh cứ chần chừ mãi không nói được, kèm theo ánh mắt, điệu cười “nhìn thấu tâm can” như cách Minh thường gọi. Thấy Khôi nói quá đúng, Minh chỉ gật đầu, giọng nói dịu hẳn đi so với lúc nãy khi bực bội:

“…Phải…Và đấy là nguyên do chuyện thành ra thế này”

“Ôiiii trờiiii ơiiii”

Câu chuyện kết thúc, Ly than một tiếng dài rồi ngửa ra ghế, trong phòng bây giờ nhìn ai cũng có vẻ chán nản và mệt mỏi. Cũng đúng thôi, dính đến mấy việc giận dỗi trong tình cảm thế này, không chỉ người trong cuộc mà người ngoài chỉ nghe chuyện thôi là đã thấy nặng đầu rồi.

Ngồi nghĩ ngợi một lúc, Nga lên tiếng kêu gọi:

“Thôi chúng mày, biết chuyện vậy là được rồi, đi ăn đi”

“Yeeeee, ăn nào, đói bụng quá rồi” – Ân reo lên hưởng ứng

“Mày định đãi bọn tao cái gì đây?” – Ly đứng phắt dậy, sẵn sàng lao ra bàn ăn

“Cái gì ăn được là được chứ gì, ra ngoài nấu nào”

“Để tao giúp”

Liêm đứng dậy đi ra cùng ngoài cùng Nga, Ân hớn hở chạy theo. Thấy Minh có ý đi cùng, Ly ngăn lại:

“Từ từ em, mày đang bất ổn tâm lý, nghỉ đê, tí bọn tao gọi ra ăn”

“Nhưng tao muốn làm”

Không thèm nghe Minh nói, Ly nhìn Khôi rồi đi ra ngoài. Minh định ra theo, nhưng nghe tiếng Khôi gọi:

‘Minh, ông ngồi lại đây”

Ngoài bếp, mấy người kia đang vui vẻ nấu nướng, thi thoảng lại thấy tiếng Ly mắng Ân tội ăn vụng, hay tiếng Liêm và Nga cười đùa khi đang rửa rau, ướp thịt. Còn Minh đang ngồi trong phòng khách, đối diện là Khôi, người mà Minh thấy sợ nhất trong nhóm vì sự sắc sảo tài tình của mình, đang nhìn cậu bằng đôi mắt nghiêm khắc. Không để Minh chờ lâu, Khôi nói:

“Minh, ông đã suy nghĩ kỹ về chuyện này chưa?”

Minh mím môi, trán hơi nhăn lại có vẻ khổ sở:

“Cũng….hơi. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa”

“Hơi không có nghĩa là kỹ. Từ hôm đó đến giờ, ông chỉ có ngồi nhớ lại rồi bắt đầu thấy khó chịu phải không?”

“…Ừ…”

“Chứ đâu có phải là suy nghĩ gì đâu, toàn là nhìn theo phía tiêu cực rồi tự làm khổ mình”

“Ông nói cứ như là chuyện này có mặt tích cực ý” – Minh nhảy dựng lên

“Tất nhiên”

“???”

Khôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nhìn thẳng vào Minh:

“Tích cực ở chỗ, Khang vì thích ông nên mới nói vậy”

“Nhưng…”

“Im, không cãi. Nghe đây: Việc Khang thích ông là tích cực. Việc quát ông là tiêu cực trong cái tích cực”

“…”

Thấy Minh ngồi nghe mà đần mặt ra, Khôi cười khúc khích, rồi tiếp:

“Trong trường hợp này, chỉ có ông là tiêu cực”

“Ông nói cái gì thế hả?”

Minh có vẻ mất bình tĩnh, nhưng Khôi vẫn thản nhiên nói:

“Vậy nên khi Khang quát ông, cái tiêu cực trong tích cực làm ông tức giận, và đã trở nên tiêu cực. Nhưng vấn đề là: Vì Khang thích ông nên làm vậy, còn ông là chỉ biết cãi lại nhem nhẻm mà không thèm suy nghĩ gì.”

“…”

“Thế nên đương nhiên là ông có lỗi nhiều hơn”

“Sao lại như thế được. Ông kết luận kiểu gì đấy hả?”

Minh thấy mình bị phê bình thì nổi cáu, bắt đầu lớn tiếng. Khôi nghe Minh nói xong, cất tiếng:

“Khang quát ông vì tức quá mà không kiềm chế được, khi thấy ông ở cùng Dương, như vậy là có cơ sở. Còn ông, cãi lại không nể nang gì, thế cái cơ sở của ông là gì đây?”

“Là…”

Khôi nhìn Minh thách thức, như thể biết chắc phản ứng của Minh sẽ như thế nào, cậu cười khẩy:

“….là…là….là vì không kiềm chế được cơn giận nên mới phát ngôn quá đáng chứ gì”

Minh nãy giờ bị Khôi vờn trong đống lí lẽ, bây giờ còn bị phán quá đúng, không dám cãi lại, chỉ biết cúi xuống hối lỗi, bỗng dưng thấy hơi xấu hổ vì bản thân mình. Khôi thấy Minh như vậy, biết chắc đã phần nào tác động được đến đứa bạn cứng đầu của mình, liền kết thúc:

“Ông cứ nghĩ kỹ đi, nếu thấy tôi nói đúng thì tìm cách khắc phục luôn từ bây giờ, còn không, thì tùy theo quyết định của ông vậy”

“…U….Ừ”

“…”

“Hai đứa kia ra ăn thôiiii”

Tiếng Nga gọi réo vào phá tan những dòng suy tư của hai người, Khôi cùng Minh đứng dậy, bước ra ngoài. Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, thơm phức, Ân với Ly đã ngồi sẵn, đang chí chóe vì việc phải đợi mọi người ăn cùng, còn Liêm đang giúp Nga dọn bát đũa. Khôi vui vẻ ngồi xuống:

“Hai đứa mày cứ như đôi vợ chồng trẻ ý nhờ”

“Tao chọc đũa vào miệng mày bây giờ” – Nga giơ mấy cái đũa lên đe dọa

Liêm cười khì, đặt đồ lên bàn rồi gõ nhẹ vào vai Minh đang ngồi trầm tư, làm cậu giật mình:

“Bát đũa đây, cầm lấy”

“Ừ”

Xới cơm xong, Nga cười toe:

“Ăn thôi, mời cả nhà”

“Mời”

Rồi cả đám châu đầu vào gắp thức ăn, còn giành nhau loạn xạ đến tức cười. Mọi người vừa ăn vừa tán chuyện rôm rả, cười đùa rất vui vẻ, làm náo loạn cả phòng ăn. Nếu bình thường một người ăn thì chỉ chục phút là xong bữa, nhưng khi có nhóm có hội thì cả tiếng vẫn còn ít. Cả bọn bắt đầu ăn từ 1:30 mà gần 3 giờ mới kết thúc bữa ăn, đứa nào đứa nấy no căng, mãn nguyện ngồi xoa bụng.

“Mấy thằng con trai rửa bát đê” – Ly lên tiếng

“Nói như thật, tao cũng giúp nấu còn giề” – Ân lập tức quay sang cãi

“Mày toàn ăn vụng chứ nấu bao giờ”

“Còn nguyên dấu vân tay in trên cán chảo nhá”

“Ai thừa hơi mà kiểm tra, rửa bát!!!”

“Mày đi mà rửa”

“&^%@@$*”

Hai đứa cãi nhau như chó với mèo, làm cả bọn ngồi cười khanh khách. Cuối cùng, Nga xua tay:

“Khỏi, chị chủ nhà, để chị phục vụ”

“Đấy, phải như Nga ý, mày đúng là”

Ân bĩu môi trêu chọc Ly, cô bật lại ngay:

“Hơ, cần là rửa được tuốt nhé”

“Thế rửa đi”

“Mày…”

Ly với Ân cứ nói được vài câu là y như rằng cãi nhau, biết thừa nếu để hai đứa dọn dẹp thì có mà phá tan hoang cái bếp, Nga lớn giọng:

“Gớm ạ, tao đã nhận rửa rồi mà còn tranh cãi gì nữa hả? Biến lên phòng hộ cái”

“Hứ, đuổi thì đi”

Vừa mới cãi nhau xong đã đồng nhất ý kiến rồi, Ly với Ân kéo nhau lên phòng, Minh với Khôi định giúp nhưng cũng bị đuổi thẳng, lũn cũn bỏ lên tầng. Chỉ còn Liêm ở lại:

“Để đỡ cho một tay”

“Cảm ơn. Tốt đáo để ạ”

“Quá khen”

Rửa bát xong, Liêm và Nga lên phòng, vừa lên đã thấy một lũ nằm sõng xoài trên giường. Nga liền gọi:

“Ai cho chiếm giường tao hả? Nhăn hết cả đệm rồi, đi xuống”

Cả lũ lại lồm cồm bò dậy, Ân hào hứng:

“Ê, chơi gì đi. Ăn xong đừng có ngủ, chán lắm”

“Mày bay ra ngoài cửa sổ kia kìa” – Ly mơ màng, chỉ tay ra cửa sổ

“Mời mày bay trước”

“Để tao quăng mày ra cho”

“Tao đề nghị, chơi bài”

Nga lên tiếng, cả lũ liền tán thành, ngồi một đám thế này cứ chơi bài là tiện nhất. Ai cũng hào hứng chơi, trừ Ly kêu buồn ngủ và Minh đang có tâm trạng đều xin ngồi ngoài. Chia bài xong, bốn người kia bắt đầu đánh, cười nói ầm ầm. Được một lúc, điện thoại Minh reo lên, cả bọn liền trật tự để cho cậu nói chuyện:

“Dương à?”

“Gọi điện hỏi thăm ông đây. Mọi chuyện sao rồi?”

“….Vẫn…bình thường thôi”

Minh cười hì hì, cho dù mấy đứa kia đã biết chuyện, cậu vẫn cố giữ bí mật với Dương. Hai đứa tuy đã dễ dàng gặp nhau nhưng vẫn phải lo chuyện trường lớp, nên cậu không muốn Dương phải lo thêm chuyện của mình. Đầu máy bên kia có tiếng Dương cười:

“Vậy thì tốt, ăn gì chưa?”

“Rồi”

“Ừ, tôi chuẩn bị đi ngủ đây. Nhớ ông nên gọi thôi haha.”

“Eo, điêu quá đấy. Thế ngủ đi. Bye bye”

“Chàooo”

Minh tắt máy, trông tươi tỉnh hẳn lên. Đám kia dừng chơi bài, bắt đầu quay sang cậu:

“Dương gọi có việc gì đấy”

“Hỏi thăm thôi”

“Ái chà, hỏi thăm kìa. Tình cảm ghê”

Ly nói giọng ngọt, liếc mắt trêu Minh, Nga ngồi bên cũng bắt đầu hùa theo. Minh trêu lại:

“Bạn bè hỏi thăm chứ có gì đâu, chúng mày tìm người yêu đi rồi tha hồ mà tình với chả cảm”

“Ế mà ngại không nói đấy thôi”

Ân le lưỡi với Ly, lập tức cuộc nói chuyện lại chuyển thành trận chiến đấu khẩu. Ân, Nga và Ly thì tham gia nhiệt tình, chọc nhau lên xuống, còn Liêm, Khôi và Minh chỉ ngồi cười, lòng tự hỏi mấy đứa kia không biết bao giờ mới thôi cái trò trẻ con này đi nữa.

Cãi nhau chán chê, Ly nói với Minh:

“Dù sao thì mày cũng nên để ý, chuyện Khang có tình địch rất có thể xảy ra đấy”

“Khổ quá, đã nói rồi, bạn thân thôi mà chúng mày” – Minh khổ sở phân bua, mặt nhăn lại

“Ông nghĩ thế, nhưng Dương nghĩ sao, không biết được đâu ạ”

Ân đập đập tay Minh, nghe các bạn nói vậy, cậu cũng thừ ra một lúc, nhưng rồi lắc đầu xua đi những ý nghĩ viển vông ấy, trở lại cuộc vui:

“Con lạy, đoán già đoán non suốt ngày, chơi tiếp đi”

Minh nói xong, mấy đứa liền chúi mũi vào đống bài:

“Ừ nhở, quên mất. Đến đâu rồi”

“Tao tấn mày”

“Đấy, tấn chết nó đê”

“Hoohohohoho”

“…”

Cứ như vậy, ngày hôm ấy kết thúc trong sự quây quần ấm áp và tràn ngập tiếng cười của những người bạn thân.

*

*

*

Thứ 6

Sau một ngày ăn chơi phè phỡn với các bạn, tinh thần của Minh đã khá hơn rất nhiều. Nghĩ lại những gì Khôi đã nói với mình hôm qua, Minh cảm thấy cần phải suy nghĩ lại về thái độ cũng như lời nói của mình đối với Khang lúc ấy. Cậu biết rằng, bạn bè luôn khuyên mình những điều tốt, giờ tất cả chỉ còn phụ thuộc vào chính cậu mà thôi.

Một ngày mới với năm tiết học bắt đầu, Minh và Khang vẫn giữ nguyên tình trạng im lặng ấy, chỉ khác ở chỗ, Minh đã phần nào nguôi ngoai và dần hiểu hơn về sự tình, cũng như lỗi lầm của bản thân. Tuy rằng vẫn đang giận nhau, nhưng Minh đã không còn cảm thấy bức bối, ngột ngạt nữa, mà thay vào đó là niềm mong muốn giảng hòa đang ngày càng lớn mạnh trong cậu.

Không hiểu sao mà hôm nay Minh lại có hành động khác thường, đó là…thường xuyên nhìn lén Khang. Trong giờ học, thi thoảng cậu lại khẽ liếc sang lớp trưởng, chẳng phải để ngắm, chẳng phải để xem đang làm gì, chỉ đơn giản là nhìn, vậy thôi. Thật khó hiểu, Minh đang tự đặt câu hỏi ra với bản thân, tại sao lại giở chứng đi nhìn trộm người ta, dù biết hai người đang giận nhau. Biết rằng hành động của mình là ngớ ngẩn, nhưng Minh vẫn cứ làm, mặc dù chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại muốn nhìn Khang nữa. Phải chăng là muốn nhìn mặt sau mấy ngày giận dỗi, hay là muốn biết trông người ta thế nào, có còn tức nữa hay không. Những thắc mắc ấy, chỉ có Minh mới biết được, chỉ là cậu tạm thời chưa xác định được thôi.

Các cụ nói phải: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”. Hành động lén lút của Minh chẳng mấy chốc đã bị tóm gọn, bởi một người hoàn toàn quen thuộc, là Khang. Khi mà Minh còn đang mải nhìn, thì đúng lúc ấy, Khang bất ngờ quay sang. Hai ánh mắt chạm nhau đột ngột khiến Minh không khỏi lúng túng, lập tức quay đi, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Khang nhận ra Minh vừa nhìn mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn, buồn vì hai người đang lạnh nhạt với nhau, nhưng vui vì biết rằng Minh vẫn để ý tới cậu. Khoảnh khắc ấy, mỗi người một tâm trạng, một ý nghĩ, nhưng đều là hướng tới người kia:

*Trời ơi là trời, ngu ngốc quá, đúng là không đâu lại đi nhìn lén người ta làm gì cơ chứ. Xấu hổ chết mất*

*Minh à, có phải cậu vừa nhìn tôi không? Ánh mắt ấy là dành cho tôi phải không? Vậy là cậu vẫn quan tâm đến tôi, chỉ cần vậy thôi là tôi vui rồi*

Giờ ra chơi

Như thường lệ, giáo viên vừa ra khỏi lớp là mọi người tản đi ngay, người chạy loanh quanh nói chuyện với bạn bè, người ra ngoài đi chơi, đi ăn, hoặc họp câu lạc bộ. Và cũng như mọi khi, Khang đã chạy xuống sân, nhưng lần này, Minh cũng không ngồi yên tại chỗ nữa, cậu đi thẳng lên trên, gặp Khôi:

“Đi cùng tôi một lúc nhá?”

“Được thôi”

Lúc này, Liêm đang giảng bài cho Nga nên không tiện rủ, Ân thì vốn lăng xăng, giờ này chắc đang đi quậy phá mọi người, Ly cũng đã mất hút, vậy là chỉ còn Khôi và Minh cùng nhau đi ra ngoài.

Minh mở lời:

“Tôi đã nghĩ rất nhiều về những điều ông nói”

“Tốt, và?” – Khôi cười

“…Ừm…tôi đã…nhận ra được nhiều thứ”

“Huhm, ví dụ như là sai lầm của bản thân?”

“Đúng rồi, chính thế đấy”

Khôi có vẻ vui mừng hẳn lên, hỏi tiếp:

“Sau đó thì? Ông định làm gì?”

“….Cũng…chưa biết nữa. Tôi muốn làm hòa, nhưng mà vẫn phân vân liệu có nên…xin lỗi trước”

Khôi hạ giọng:

“Theo tôi thì nên đấy”

“Ông nghĩ thế sao?”

“Khang là người thích ông, nên rất muốn được giảng hòa với ông, điều đấy là chắc chắn. Với lại, nói ra đừng buồn, nhưng nằm dưới như ông, cũng phải biết nhường nhịn, không phải cứ muốn người ta xin lỗi trước là được đâu.”

“Ông vừa nói gì đấy hả? Lại cái từ nằm dưới là thế nào? Giải thích cho tôi hiểu đi chứ”

Minh nghe thấy từ “chuyên ngành” liền đâm ra khó hiểu, lập tức hỏi loạn lên, Khôi cười ha hả, nói:

“Cái đấy ý hả? Cứ làm hòa với Khang xong là sẽ hiểu”

Khôi nói toàn những thứ “bí hiểm” làm Minh cứ nghệt mặt ra, định năn nỉ giải thích tiếp thì thấy Ly chạy đến:

“A, hai đứa ở đây nãy giờ à? Sao rồi?”

“Sắp rồi” – Khôi cười

“Ý mày là chuyện Khang?”

“Chứ sao nữa”

“Ừ thì…tao nghĩ là…có lẽ tao nên xin lỗi…”

Vừa nghe Minh trả lời, Ly cười phá lên:

“Á hahaha, tốt rồi tốt rồi. Đúng ý tao quá, định chạy lên khuyên mày, mà mày đã suy nghĩ xong rồi, tuyệt vời.”

Nói rồi Ly quay sang cười với Khôi:

“Mày giỏi ghê cơ”

“Đừng nói thế, tao ngại” – Khôi cười lại, ánh mắt thể hiện rằng đã hiểu ý.

“Ok rồi, bây giờ tùy vào mày cả đấy, chúc may mắn”

Ly nói với Minh, Khôi cũng nhìn cậu gật đầu. Minh sau cuộc nói chuyện vừa rồi thì chiều hướng tích cực được nâng cao, cán cân giữa hòa giải và giận dỗi hiện giờ đang nghiêng về phía hòa giải rõ rệt, như một lực đẩy vô hình thuyết phục Minh đi tới quyết định cuối cùng. Lúc này đã gần hết giờ ra chơi, cả ba đi vào lớp, trước khi về chỗ, Minh nán lại hỏi Ly:

“À, mày đã đi đâu mà bảo là định chạy lên khuyên nhủ tao cơ?”

“Hihi, đi thu thập kinh nghiệm ý mà”

Flashback/

“Linh, Đức ơi”

Linh và Đức đang chuẩn bị xuống canteen thì nghe tiếng Ly gọi í ới, Linh cười tươi:

“Mãi mới được hạ cố xuống thăm, có việc gì đây nào?”

“Hiểu tao thế, hí hí. Hôm nay muốn đi cùng để tâm sự ý mà”

Ly vui vẻ sải bước cùng hai người, tiện nói luôn:

“Hai đứa yêu nhau thế nào?”

Câu hỏi làm cả Linh và Đức phải trợn mắt lên nhìn, đùng cái hỏi vậy thì biết trả lời sao chứ. Đức nói:

“Ý gì đây hả cô nương?”

“Ý tớ là, hai người có bao giờ giận dỗi gì nhau không? Lúc nào cũng thấy dính lấy nhau ý”

“Ăn nhầm cái gì không mày? Hay là đang yêu anh nào?”

“Không có” – Ly xua tay – “Muốn biết thôi, nói cho tao biết đi mà”

“Thì cũng đôi lúc” – Đức vẫn nắm tay Linh, nhún vai

“Vậy ai là người làm lành trước?”

“Tất nhiên là tớ rồi, hahaha”

Đức cười lớn. Ly hỏi chuyện Linh với Đức vì muốn tìm ra giải pháp cho chuyện của Minh. Cô muốn Minh làm lành với Khang, vì đã quá hiểu cái bản tính ngang ngạnh của cậu, giờ nghe Đức nói vậy thì có chút thất vọng, thế nhưng Linh đã lên tiếng:

“Hầu như là Đức trước, con trai mà, phải nhường chứ hihi. Nhưng mà…”

“Sao?” – Ly chăm chú lắng nghe

“…nếu tao sai, tất nhiên tao phải làm lành trước rồi”

“Yessssss”

Linh vừa nói xong, Ly đã vui mừng reo lên, làm cả hai không hiểu gì, ngơ ngác hỏi:

“Gì mà sướng thế?”

“Không có gì đâu, cảm ơn hai đứa nha. Buổi sau tao khao, giờ phải đi đã”

Ly vừa cười vừa đi nhanh lên tầng, không quên vẫy tay chào hai người kia. Linh và Đức hay nói chuyện với Ly, khá biết tính của cô, nên cũng không thắc mắc gì nữa mà tiếp tục đi xuống canteen:

“Linh của tớ hôm nay thích ăn gì nào”

“Cậu mua gì tớ cũng thích, hihi”

End flashback/

Vậy là đã biết Ly đi đâu, Minh không tò mò nữa, trở về chỗ ngồi. Trong đầu cậu bây giờ luôn băn khoăn về quyết định của bản thân, liệu những gì sắp tới có diễn ra đúng như ý cậu không, hay sẽ thay đổi theo chiều hướng xấu đi. Chỉ biết chờ đợi và hi vọng mà thôi.

Tan học, Khôi và Ly kéo mấy đứa ra một góc, thông báo về chuyện của Minh, nghe xong, ai cũng mừng, nhất lượt cùng nhìn Minh, chờ xem cậu sẽ làm gì. Trong lớp đang rất ồn, bao giờ tan học cũng vậy, học sinh ra về cười đùa không ngớt, Khang đang kiểm tra sổ ghi đầu bài trên bàn giáo viên, bỗng thấy Minh đi đến. Minh rụt rè:

“Khang…Tôi…muốn gặp ông, được không?”

Nghe điều ấy mà Khang thấy sướng rơn trong lòng, dù chưa biết chuyện gì, nhưng cậu rất vui vì Minh đã mở lời với mình. Cố không để lộ ra tâm trạng vui mừng hiện giờ, Khang giữ mặt lạnh, trả lời:

“Rất sẵn lòng”