Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 2: Tai nạn




Kể từ lúc bị hỏi đến chuyện nhạy cảm kia, Minh càng thấy bất an, lớp trưởng không bình thường, không bình thường chút nào cả. Trong đầu hắn đang giấu giếm một ý nghĩ gì đó, một kế hoạch chăng? Nạn nhân rất có thể là cậu, và thật đáng sợ là không biết khi nào thì nó sẽ đến.

Thế rồi sự kiện đó xảy ra, khiến mọi việc ngày càng sáng tỏ.

“Ahh”

Tiếng kêu thất thanh vang lên, kèm theo là một tiếng “Rầm” vang khắp sảnh. Mọi người chạy đến, nhốn nháo bu xung quanh. Nằm dưới đất là Nguyệt Minh, mặt úp cả xuống sàn, xung quanh là một lô một lốc tài liệu và sách vở, giấy tờ bay lả tả khắp nơi. Ra là trước đó cậu lên thư viện mượn sách về tham khảo, đang bê đống dày cộp nặng trĩu đó lên lớp thì xui xẻo đi qua bãi nước do một đám học sinh đùa nhau vô ý đánh đổ. Vậy là trượt chân, người ngã oạch về phía trước, còn sách vở rơi đánh rầm một cái, khiến mọi người chú ý.

Thấy ầm ĩ, Khang đang chơi bóng rổ ở sân liền chạy đến xem có chuyện gì, thì nhận ra Minh đang nằm sõng soài một đống. Ngay lập tức, lớp trưởng hào hoa đỡ Minh ngồi dậy, cậu bị đập đầu gối xuống sàn, đau muốn khóc nhưng lại không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt mọi người, cắn răng chịu đau, cố đứng lên.

“Á” – Minh vừa đứng lên đã ngã xuống, đầu gối bị thương nặng, không nhúc nhích được.

“Cậu bị như vậy còn ngoan cố, ngồi yên đếy, để tôi đưa lên phòng y tế”

Nói rồi Khang cõng Minh lên lưng, mà để giữ thăng bằng thì phải giữ lấy chân cậu, thế là 2 bàn tay to khỏe của bạn lớp trưởng đã đỡ dưới phần đùi của Minh, làm cậu ngượng hết cả người, cúi đầu vào lưng Khang che đi khuôn mặt đang đỏ dần trước bàn dân thiên hạ.

*Ôi trời ơi, chơi bóng xong mồ hôi nhễ nhại mà sao vẫn thơm thế*

Đã đỏ lại càng đỏ hơn, Minh phát xấu hổ với chính suy nghĩ đáng ghét vừa hiện lên trong đầu, lên đến phòng y tế vẫn chưa hết đỏ mặt, cậu lại phải chống chế với cô y tá là do nóng và mệt nên mới như vậy.

Khang đứng quan sát cẩn thận, chờ Minh được chữa trị xong xuôi mới an tâm. Minh quay qua quay lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Khang nhìn mình, ngượng quá vội quay đi, chỉ mong sao cô y tá thả cho về lớp nhanh nhanh, chứ cứ để thế này, chắc chết vì xấu hổ mất.

Cũng may là không có gì nghiêm trọng, Minh chỉ cần nằm nghỉ hết giờ ra chơi là có thể về lớp, nhưng vẫn phải nhờ Khang cõng lên, chứ chưa tự đi một mình được.

Đến nơi, các bạn xông đến chỗ ngồi của hai người hỏi thăm triệt để, như thể Minh sắp chết không bằng. Cậu vui vẻ cười tươi cảm ơn mọi người, nói chân sẽ đỡ sớm, không cần quá lo lắng. Mọi người nghe vậy thì yên tâm, lần lượt về chỗ, cũng là lúc giáo viên bước vào.

“Chào cả lớp, hôm nay thầy dạy hóa có việc bận, nên cô sẽ giao bài tập ôn tập, các em ngồi trật tự làm bài, lớp trưởng quản lớp cho cô nhé!”

Viết bài lên bảng xong, cô giáo vội vã ra ngoài, chắc sắp phải đi họp. Chờ cô đi khỏi, cả lớp bắt đầu nói chuyện rôm rả, cười đùa không ngớt, nhưng dù sao cũng là lớp toàn thành phần ưu tú, nên ai cũng biết giữ phép, không làm ồn ảnh hưởng đến các lớp bên ngoài.

Minh thì cặm cụi làm bài, đúng là môn nào cũng phải học mới chịu được, không màng đến xung quanh. Bỗng nhiên giật bắn mình khi thấy có sự đụng chạm ở dưới chân.

“Cái..”

“Yên nào, để tôi xem đầu gối của cậu, cũng may là bị nhẹ thôi đấy. Giờ đỡ đau chưa?” – Khang vừa nói vừa nâng chân của Minh lên, đặt thẳng lên đùi mình. Không khỏi khiến cho cậu ngạc nhiên đến đơ cả người.

“Lần sau đi đâu thì gọi tôi đi cùng biết chưa, để tôi mang hết đồ cho, cậu cứ lóng ngóng xong tự gây tai nạn, tôi lo đấy”

Câu nói với giọng điệu chan chứa yêu thương cùng ánh mắt trìu mến của Khang khiến tim Minh hẫng một nhịp. Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Khang như hút hồn cậu vậy, phải đờ ra một lúc, Minh mới bình tĩnh trở lại, gỡ chân ra khỏi đùi Khang, lí nhí:

“Cảm ơn”

*

*

*

Từ cái hôm “xấu hổ” đó, Minh bắt đầu có thiện cảm với Khang, cậu nói chuyện thoải mái hơn, đồng thời tiếp nhận ý kiến và sự quan tâm của Khang dễ dàng hơn trước. Mặc dù cậu vẫn không để lộ cảm xúc nhiều, nhưng trong lòng Minh lại thấy Khang là một người thật tuyệt vời, rất đáng để tin tưởng. Cậu không hay biết rằng, mọi lời nói và hành động của Khang đều có chủ ý cả, chỉ có những đứa ngây thơ như cậu mới không nhận ra.



*Ahhh, Vương Nhật Khang!!! Ta ghét ngươi!!!*

Đó là tiếng hét phát ra trong đầu của Nguyệt Minh. Chẳng hiểu làm sao mà chỉ sau một thời gian kể từ lần xảy ra tai nạn “nho nhỏ” đó, cậu lại quay ra ghét lớp trưởng ga lăng lịch thiệp – người đã tận tâm chăm sóc cậu lúc bị ngã như vậy.

Mọi chuyện bắt đầu thế này:

/Flashback/

Chiều hôm diễn ra trận đấu bóng rổ của đội tuyển trường, Minh theo lời mời của Khang đi xem. Khắp hai bên khán đài là những tiếng cổ vũ, reo hò nhiệt liệt, ầm đến mức như muốn nổ tung cả nhà thi đấu. Minh không thích nơi náo nhiệt, nhưng vì câu nói khẩn thiết của Khang:

“Hãy cố gắng đến và động viên tinh thần tôi nhé, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi chiến thắng mà thôi”

mà cậu đã chịu đựng được dàn “loa phát thanh” khổng lồ bao vây xung quanh mình. Quả không sai, Khang với sức mạnh tuyệt đỉnh đã ghi điểm liên tiếp, đem lại chiến thắng cho đội nhà sau một trận đấu căng thẳng. Lúc tiếng còi vang lên là lúc khán giả ầm ầm kéo xuống chúc mừng đội thắng cuộc, riêng Minh ngồi yên, lặng lẽ quan sát niềm vui của mọi người. Rồi mọi người lũ lượt kéo nhau đi ăn mừng, riêng Khang cáo lỗi không đi được, cậu phải thuyết phục mất một lúc, đội tuyển và mọi người mới chịu tha, bắt lần sau phải khao bù.

Chờ khi tất cả đã ra ngoài, Khang tiến đến chỗ Minh, trong lòng mừng thầm vì Minh đã chờ cậu, đúng như lời hẹn trước đó. Lúc Minh đứng dậy cũng là lúc hai người đã đứng đối diện với nhau, cậu cười nói:

“Chúc mừng, cậu giỏi thật đấy”

“A, cảm ơn nhiều. Nếu không nhờ cậu thì tôi đã không làm được như vậy”

Khang cười tươi, tiến lại gần Minh hơn, mắt ánh lên sự quyến rũ khó tả.

“U..Uhm, đừng nói thế chứ, tôi đâu có…”

“Thật mà, cậu là nguồn động viên lớn nhất của tôi đó, Nguyệt Minh”

Nghe tên mình xướng lên trong câu nói đậm chất màu hồng, cộng thêm việc Khang càng lúc càng tiến sát lại gần, Minh bỗng lúng túng không biết phải làm sao.

*Chết rồi, không ổn rồi, hắn định làm gì, có phải định tỏ tình với mình không ta? Không, không thể nào, làm gì có chuyện hắn thích mình. Trời ơi, hai đứa là con trai đó, không thể không thể…*

Hàng ngàn ý nghĩ lướt qua trong đầu Minh, đúng là lúc bối rối thì ai cũng trở nên ngốc nghếch cả, “lớp phó băng giá” đây cũng không phải ngoại lệ. Trong lúc cậu còn đang đơ người ra vì những suy nghĩ dồn dập mà cậu cho là vô cùng phi lý đó, thì đã có hai bàn tay ôm lấy eo của cậu.

“Cậu thật là dễ thương, Nguyệt Minh ạ”

Câu thì thầm bên tai làm Minh giật nảy, thoát khỏi những dòng suy nghĩ trong đầu, ngẩng lên đã thấy Khang nhìn mình âu yếm, hai tay đang ôm eo của cậu. Cảnh tượng thật không khác gì phim tình cảm sướt mướt cậu xem trên tivi.

*Bùm*

Một quả bom hẹn giờ đã phát nổ, mặt Minh đỏ rần rần. Ngay lập tức, Minh đẩy Khang ra, nếu để sự việc kéo dài, hậu họa sẽ vô cùng nghiêm trọng, đó là lớp trưởng sẽ phát hiện ra cậu là một tên nhóc ngớ ngẩn với dây thần kinh đỏ mặt không thể kiểm soát nổi. Như vậy thì còn đâu hình tượng của một lớp phó kiêu sa lạnh lùng cơ chứ.

“Tôi về đây”

Rất nhanh gọn, Minh xách cặp đi về, thực chất là cố thoát khỏi tình hình nguy hiểm càng nhanh càng tốt, để lại Khang đứng ngẩn người ra, nửa vui sướng, nửa khó hiểu.

Tối hôm đó, Minh lăn lộn trên giường, cứ nghĩ đến chuyện hồi chiều là lại xấu hổ vùi mặt vào gối, trong lòng la hét không ngừng. Cảm xúc đó thật sự rất khó tả, vừa hồi hộp, vừa lâng lâng, làm Minh chỉ muốn nổ tung khi phải kiềm chế. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bất chợt nảy sinh nghi ngờ:

*Phải rồi, biết đâu hắn chỉ trêu ngươi mình thì sao. Hắn hot boy như thế, con gái còn xếp hàng dài ra mong làm bạn gái của hắn, một đứa con trai bình thường như mình đâu thể lọt vào tầm ngắm được. Mà một người như hắn đâu có chuyện đi thích con trai, giờ lại tán tỉnh mình, còn ôm eo mình, khen dễ thương mới chết chứ. Vô lý, thật vô lý hết sức, arghhhhhh*

Vậy là cuối cùng, Minh đi đến kết luận: “Hắn chỉ đùa mà thôi”. Dù chắc nịch như vậy, cậu lại thấy hơi hơi buồn, nỗi buồn vu vơ không rõ nguyên nhân.

*Mà thôi, chắc chắn là như vậy, không phải lo nghĩ nữa, tốt nhất là đi ngủ.*

Tự trấn an mình, Minh dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Minh đến trường trong lòng không yên, kể cả khi đã coi như không có chuyện gì, cậu vẫn thấy hồi hộp.

*Lẽ nào hắn thích mình thật?*

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh, khiến cậu lại một lần nữa phân vân, không biết nên tin vào cái nào. Trò đùa hay là sự thật? Phải làm sao đây? Nhưng rồi ý nghĩ đó sớm vụt tắt khi đập vào mắt cậu là một cảnh vô cùng khó chịu.

Khang đang ở sân bóng, thu dọn đồ chuẩn bị lên lớp, bỗng có một bạn gái đi đến, đưa cho cậu một hộp quà nhỏ. Khang vừa nhận lấy đã cười tươi rói, viết viết gì đó ra giấy rồi đưa cho bạn gái kia, làm bạn ấy cười ngượng nghịu chạy đi, nhìn dáng vẻ biết ngay là đang vui mừng.

Vốn biết Khang đào hoa, người thích đếm không xuể, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng hai người tình thương mến thương ấy thì Minh tức muốn nổ đầu, đến chính cậu còn không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thế.

*Mình biết ngay mà, hắn cũng chỉ là một tên chuyên cưa gái với sức cuốn hút mãnh liệt thôi, chắc với ai hắn cũng giở trò cười cười nói nói rồi đưa cái nọ cái kia như vậy hết á. Đồ đáng ghét, ngay cả với mình là con trai cũng không tha, đồ…đồ sở khanh. Ghét quá ghét quá!*

Vừa đi vừa chửi thầm, Minh vô ý vấp phải cầu thang, lại ngã bịch một cái. Đúng lúc Khang đi lên, nhìn thấy vội chạy đến đỡ cậu dậy.

“Cảm ơn ạ”

Minh vừa nói đã hốt hoảng, nhận ra Khang đang đỡ mình, vội giật tay ra, chạy lên lớp.

*Ai da, xui xẻo quá, không đâu lại gặp phải hắn đúng lúc thế này, trời ơi mình điên mất*

Minh cứ lẩm bẩm như vậy đến khi Khang bước vào, ngồi xuống bên cạnh rồi mà vẫn không hay biết gì.

“A”

Lại một lần nữa Minh giật mình, quay sang thấy Khang đang một tay chống cằm, tay kia chạm vào gáy cậu, xoa xoa phần đuôi tóc, mắt nhìn cậu đầy mê hoặc.

“Sao lúc nãy trên cầu thang vội bỏ tôi lại thế?”

Minh sau giây phút bị hấp dẫn bởi con người kia đã kịp tỉnh lại, Ngay lập tức, khung cảnh ngứa mắt ấy hiện lên rõ rệt trong đầu, càng làm cậu chắc chắn rằng mình đang bị trêu đùa. Tự nhủ với bản thân không được để sa bẫy, bằng không sẽ trở thành trò cười cho hắn, gạt tay Khang ra, cậu đáp lại, giọng điệu không cảm xúc:

“Không có, tôi sợ muộn học”

“Vậy lần sau đi cẩn thận, đừng sơ ý để ngã nữa, không có tôi thì biết làm sao”

“Ờ, cảm ơn”

Mặc kệ Khang thể hiện sự quan tâm, Minh cố làm mặt lạnh, trả lời cụt lủn, như thể cậu dồn hết bực tức vào câu nói vậy.

Khang thấy Minh bỗng chốc thay đổi thái độ thì cũng không dám nói gì nữa, sợ chọc giận cậu thêm, bèn quay lại lấy sách vở, trong lòng không khỏi lo lắng.

*Mình đã làm gì sai sao?*