Trời đã nên cao, ánh nắng rọi vào phòng, chim lại hót nữa rồi. Tối hôm qua đã rất lâu cậu mới ngủ được, nhanh thật trời đã 5.24 sáng cậu mệt mỏi đứng dậy vươn vai rồi cầm hardphone bật nhạc nên, đeo đôi giầy chạy ra ngoài làm vài vòng sân cho tỉnh táo đầu óc. Mãi sau này cậu vào phòng vệ sinh cá nhân mới phát hiên ra là nó đã không còn ở trong phòng tự bao giờ, trên bàn học bát mì đã được pha sẵn với mảnh giấy: '' Cậu ăn xong đi học không cần đợi tôi'' - Cậu cầm bát mì lên và ăn, vừa ăn vừa nghĩ đoán già đoán non chắc hôm nay nó phải trực nhật.
Trên sân thượng, nơi ngăn cấm nó mang túi vừng (mè) lên cho sẻ nhỏ. Vừa cho ăn nó vừa huýt, trông rất chuyên nghiệp. Phong đứng bên cạnh đổ nước vào khay cho sẻ nhỏ uống. Cậu quay sang nhìn nó tính trêu đùa nó nhưung thấy vè mặt nghiêm túc của nó nên thôi: '' Nhìn em chuyên nghiệp nhỉ?''
Nó không trả lời cậu mà vẫn chăm chỉ cho sẻ nhỏ ăn. Cậu nhìn nó rồi cười, đưa tay lên xem đồng hồ:''6.40 phút''
'' Cái gì?''
''6.40 phút''
Lúc này nó mí thôi không cho sẻ nhỏ ăn nữa, nhanh tay buộc túi mè đặt xuống hốc cạnh bom kéo tay Phong chạy đi: '' Lẹ lên muộn học rồi đó''
Thiên Phong thấy tác phong của nó buồn cười không nhịn được liên nói:' '' Em có thể buông tay anh ra nếu em không muốn cả hai cũng ngã''
Lúc này nó mới giật mình nhớ ra là mình đang cầm tay cậu, nhanh chóng buông tay ra rồi đỏ mặt chạy đi về phòng lấy cặp sách. Riêng phong thì cậu đã mang cặp sẵn đi rồi, quần áo sơ vin chỉnh tề gọn gàng, cậu thong thả bước từng bước xuống cầu thang, khi cậu xuống tới nơi cũng là lúc nó bước ra khỏi phòng. Hai người đứng trước mặt cổng trường đã đóng, nó thở dài: '' Thôi rồi muộn học rồi làm sao đây?''
Thiên Phong từ sau tiến tới nói: '' Muộn học thì sao chứ?''
Nó quay lại lườm: '' Tất cả là tại anh đó"
Cậu giật mình, con nhỏ này đúng là vô lý mà: '' sao lại là tại anh?''
'' Thì chính tại anh, xem đồng hồ muộn, rồi tác phong tới trường chậm chạp nữa chứ?''
''Ha, giờ thì không biết tại ai đây? '' - Đúng là cạn lời với nó, cậu đã báo nó cách 10 phút trên sân cho sẻ nhỏ, nó không để tâm. Tác phong tới trường không phải tại nhỏ chân ngắn sao? Nếu không phải vì nhỏ thì cậu đã đến trường lâu rồi:' Thôi được rồi, theo anh''
Cậu cầm tay nó đi, tới bờ tường sau trường, cậu ngồi xuống ý muốn nó trèo lên vai cậu leo qua tường:' '' Nào, mau leo lên''
Nó đứng há hốc mồm nhìn bờ tường cao " ngàn trượng '' kia: '' Nhưng tôi, tôi mặc váy đó''
''Trời ơi không thèm nhìn đâu mà lo, thế bây giờ có vào không?''
Nó nhanh nhảu tới gần cậu, giẫm lên vai cậu hai tay bám chắc vào tường. Cậu dần dà đẩy nó lên, không biết nhỏ ăn gì mà nhỏ con vậy nặng dữ. Đàu chứ cơm tăng trọng luọng sao? Dài cao không muốn muốn ngang? Khi đẩy được nó lên cậu ở dưới đứng thở ra hơi
''Nhóc ăn gì mà nặng cân vậy?''
'' Coi vậy mà anh cũng yếu ha?'' - Nó ngồi trên đỉnh tường nhìn xuống dưới, nó lười nhác nhảy xuống. Lúc này cậu đã leo lên tới nơi: '' sao em chưa xuống dưới
''Không thích''
"Không thích'' con nhỏ này đúng là láu cá thật. Cạn lời với nó, cậu nhảy xuống trước rồi toan bước vào lớp, thấy cậu bước đi nó đứng trên tường thành gọi to nhảy xuống:
''Nè, anh định bỏ tôi ở đây sao? Chờ tôi nữa chứ?''
Thấy nó gọi to như vậy cậu quay lại định mắng nó nhưng thấy nó lại dang chới với, bỗng nó trượt chân ngã xuống cậu nhanh chóng tới đỡ nó. hút chốc hai người nằm sõng soài trên mặt đất phủ toàn cỏ, bỗng có tiếng bước chân lại gần, cậu ôm đầu nó xuống ghé sát ngực cậu vì nó đang đè lên người cậu. Tiếng bước chân ngày càng gần lên tiếng: '' Ai? Là ai ở đó?'' - Bước chân bảo vệ tới gần hơn, may có khóm cây sả lớn che chắn phía trước nên bảo vệ khó thấy hai người ở đó. Sau khi quan sát kĩ không thấy ai bảo vệ liên quay đi, hai ngừoi lúc này mới thở mạnh.
Lớp học đã học được phần ba thời gian, hôm nay tiết đầu là tiết anh văn môn học nó chán nản nhất, được cái bà anh văn còn trù nó nữa trứ coi bộ hôm nay là ngày xui của nó rồi. Nó lẽn bẽ đúng bên ngoài cửa ngó nghiêng vào trong, thấy nó bên ngoài nhìn vào trong cậu ra hiệu cho nó, trong lúc cô đang quay mặt lên bảng thì cậu vẫy tay ra hiệu cho nó vào từ cửa dưới. Nó khom lưng cúi người đi kiễng chân nhanh nhẹn không để phát ra tiếng động vù vào ghếngồi. Lúc nó vừa đặt balô xuống cũng là lúc bà giáo quay mặt ra, thấy trên mặt bàn nó chưa có sách vở bả gạt gọng kính lên nói:
"Trần Bảo Na, sách vở em đâu?''
''Dạ dạ sách vở em...''
''Vở cậu nè, trả nhé'' - Lục Thiên bàn bên nhanh nhảu đưa vở của mình cho nó rồ quay sang cô: '' Là em mượn vở bạn đấy ạ''
Thấy Lục Thiên nói vậy bà không nói gì nữa quay mặt lên giảng bài tiếp, còn nó thì ngu ngơ nhìn Thiên. Căn bản Lục Thiên là học sinh cưng của bả nên bả tha cho dễ dàn, Thiên nhìn nó cười dẽ thương, công nhận chàng béo cũng có lúc dễ thương như vậy nó nghĩ bụng rồi cũng nhìn Thiên cười. Còn cậu thấy nó nhìn Thiên nhưu vậy mặt tỏ vẻ khó chịu không thèm nhìn nó, chỉ để tập sách ra giữa bàn hai đứa coi chung.
''Sáng ngày cậu đi đâu vậy?'' - An hỏi nó nhưng mắt vẫn tập chung vào bài vở của mình. Thấy cậu hỏi nó ngẩng mặt lên nhìn cậu rồi lại tập chung vào bài nói:
'' Tôi đi có việc''
''Việc gì quan trọng''
''Tôi đi...đi''
Thấy nó ngập ngừng không trả lời cậu chen vào: ''Thấy chưa, đi đâu cậu không trả lời được kìa! Tôi không cần biết sáng ngày cậu làm gì nhưng lần sau đừng đi học muôn''
Thấy cậu lo cho mính nó cảm thấy có niềm vui len lỏi trong lòng *mỉm cười* :' ''Ừm, tôi biết rồi lần sau tôi sẽ không đi muộn nữa. Được chưa?'' - Cậu quay sang nhìn nó chỉ gật đầu nhẹ rồi cũng cười với nó.