Lớp Học Rùng Rợn

Chương 18: Chuyến Xe Ma Quái (1)




Diệp Nhã Tuyết đi tắm rồi, còn lại một mình tôi với tâm trạng đứng ngồi không yên, cũng không thể trách tôi, Diệp Nhã Tuyết xinh đẹp như thế, lại còn đang tắm, là một người đàn ông, không có động thái gì trong trường hợp này mới là không đúng, tôi do dự một lúc, rồi quyết định đi lên lầu hai

Tôi nhìn vào phòng tắm trên lầu, sau lớp thủy tinh lờ mờ, cùng với tiếng nước xối ào ào là một bóng người thấp thoáng, tôi nhịn không được, nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt nhìn chằm chằm vào phòng tắm thủy tinh, thế nhưng, do có hơi nước, nên tôi không nhìn rõ được, chỉ có thể nhìn thấy một dáng người mờ mờ ảo ảo

Đôi mắt tôi dán chặt vào phòng tắm, con người như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, chỉ hận mình không thể xông thẳng vào trong đó, nhưng tôi cũng hiểu, một khi xông vào, là tự mình gây ra tội lớn, Diệp Nhã Tuyết quá đáng yêu xinh đẹp, bản thân tôi sẽ không thể kiềm chế được. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi cố nuốt hỏa nhiệt vào lòng, đi xuống lầu, quay lại ngồi xuống ghế sofa

Một lúc sau, Diệp Nhã Tuyết quấn khăn đi xuống cầu thang, tuy dáng người Diệp Nhã Tuyết nhỏ nhắn, nhưng thân hình cân đối, làn da trắng mịn như một miếng phô mai, khiến cho tôi gần bị nghẹt thở. Tôi cứ thế trừng hai mắt, nhìn ngắm say mê

"Đừng nhìn tớ với ánh mắt đó!" Diệp Nhã Tuyết hờn dỗi, nhưng hình như cô ấy rất vui, cơ thể trong chiếc khăn kia tỏa ra một mùi vô cùng quyến rũ

"Xin lỗi cậu, vì... cậu đẹp quá!" Tôi vội vàng giải thích

"Hazz, thật không? Nhưng trong lớp mình, tớ đâu phải là người đẹp nhất, còn có Quan Ngọc này kia, bọn họ đẹp hơn tớ nhiều!" Diệp Nhã Tuyết cố tình nhấn mạnh, đôi mi chớp liên tục, thăm dò phản ứng của tôi

"Đâu có, trong lòng tớ, cậu là người xinh đẹp nhất" Tôi vội vàng nói. Thật ra, ở trong lớp, Diệp Nhã Tuyết không phải là người xinh nhất, cũng không phải là người quyến rũ nhất, nhưng cô ấy là người đáng yêu nhất và là mẫu người tôi thích

"Này, ai mà biết được cậu có gạt tớ không chứ?" Giọng của Diệp Nhã Tuyết đầy hoài nghi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng rất hài lòng, làn da trắng mịn như trẻ em, không có bất kỳ một tỳ vết nào. Cô ấy cứ thế mà ngồi bên cạnh tôi, khiến tôi không tài nào rời mắt

Tôi ngồi đó, gần cô ấy trong gang tấc, trong lồng ngực, trái tim tôi cứ nhảy lung tung loạn nhịp, đây là lần đầu tiên trong đời, tôi ở gần một cô gái đến vậy, còn là cô gái tôi thích nữa chứ

Ngay lúc này, tôi đã có thể khẳng định, tôi đã thích Diệp Nhã Tuyết, dù là về ngoại hình hay tính cách, tôi đều thích cả 

Trước ánh mắt như muốn thiêu đốt pha chút ngượng ngùng của tôi, Diệp Nhã Tuyết kéo tay tôi, dịu dàng nói" Đúng rồi, bây giờ cậu chỉ còn một mạng, muốn thắng thì phải chọn ai để đấu đây?"

"Bây giờ chỉ còn lại Vương Chính, Bí Tiểu Vũ và Vương Á Thịnh thôi, Tô Nhã và Đoan Mộc Hiên đã thoát rồi" Tôi miễn cưỡng trả lời, lúc này, tôi chỉ còn một mạng, chỉ còn một cách duy nhất, là giành lấy mạng từ trong tay ba người này, để sống

Trong số này, Dương Á Thịnh chỉ còn một mạng, dù có thắng cậu ấy một lần thì cũng chẳng ích gì, nên tôi chỉ còn cách, phải thắng hai người còn lại

"Cậu thông minh như vậy, nhất định cậu sẽ thắng!" Diệp Nhã Tuyết nói. Tôi đau khổ gật đầu, giọng đầy đau đớn   "Nhưng bây giờ muốn sống thì tớ phải thắng hai trận liên tiếp, điều này đồng nghĩa với việc tước đi hai mạng người"

"Xin lỗi cậu, tại tớ cả!" Diệp Nhã Tuyết cuối đầu nói, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên chút áy náy

"Tớ không sao đâu, nhất định tớ sẽ thắng!" Tôi tự tin nói, đồng thời tay phải run run nắm lấy bàn tay của Diệp Nhã Tuyết. Diệp Nhã Tuyết hơi giật mình, nhưng cũng không kháng cự, hai má chợt đỏ lên, cô ấy cúi đầu nói" Trương Vỹ, cảm ơn cậu!"

"Không có gì, tớ cứu cậu không phải vì muốn cậu nói lời cảm ơn đâu!" Tôi cười nói

Ngay sau đó, giữa hai chúng tôi lại trở nên gượng gạo, tôi chưa từng trải qua tình huống này, cũng không có kinh nghiệm đối mặt với con gái, vì vậy nên chẳng biết nói gì, và Diệp Nhã Tuyết cũng vậy

Không khí thẹn thùng kéo dài khoảng mười phút, để làm dịu bớt, Diệp Nhã Tuyết đi đến tủ lạnh lấy một lon nước ngọt đến đưa cho tôi, tôi uống một hơi hết sạch 

"Cậu đoán xem, bàn tay độc ác đằng sau trò chơi này là ai? Trò Mora tử thần này, ít nhất cũng lấy đi tính mạng của hai người, nếu vậy tiếp theo phải làm sao?"  Diệp Nhã Tuyết bỗng hỏi

Ánh mắt của cô ấy vừa sợ hãi vừa lo lắng, tôi chua xót nhìn cô ấy, chần chừ một lát rồi nói" Mặc dù tớ không chắc cho lắm, nhưng muốn thoát khỏi trò chơi này, cách duy nhất là phải tìm ra được sơ hở của hung thủ phía sau, hiện tại, tớ đoán nó có hai khả năng"

"Khả năng thứ nhất, nó có thể phát động đợt bỏ phiếu, còn khả năng thứ hai, nó có năng lực có thể lấy mạng của bất cứ ai trong chúng ta. Có thể nói, hung thủ phía sau có một sức mạnh vô biên, vậy mà ngoài chúng ta ra, trong trường còn có rất nhiều học sinh khác, thế nhưng dường như hung thủ không hề quan tâm tới"

"Ý của cậu là... ?" Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi thắc mắc 

"Đúng vậy, kẻ đứng sau rất thâm độc, nhưng nó cũng không thể tùy tiện giết người, nếu không, chúng ta đã mất mạng từ lâu rồi, mà không chỉ có chúng ta, cả trường này cũng đã sớm chết sạch, vậy mà đều này đã không xảy ra, tớ đoán không nhầm, là do hiện tại nó không làm được, nhưng không có nghĩa là sau này nó cũng không làm được"

"Chúng ta phải nghĩ mọi cách, để tìm ra hung thủ đứng đằng sau những chuyện này, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có khả năng sống sót" Tôi bình tĩnh phân tích

"Đúng là hiện tại không có bất cứ manh mối nào, cũng chẳng ai biết kẻ độc ác đứng sau là người hay ma, ngoại trừ vào ngày có đợt bỏ phiếu diễn ra, chúng ta không có cơ hội nào để tiếp cận nó hết"

"À, nó có tài khoản zalo, nếu vậy chắc chắn phải đăng ký địa điểm, chỉ cầm tìm ra được nơi đăng ký trong tài khoản, thì chắc chắn có thể tìm được nó đó" Tôi bất ngờ suy đoán

"Thôi, chúng ta đừng nghĩ về chuyện này nữa" Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi nói, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy khơi gợi

Tôi ngây người nhìn cô ấy, nhưng rất nhanh, tội ngập ngừng nói" Bảy giờ rồi, tớ phải về"

"Bảy giờ cũng trễ rồi, hay là cậu ở lại đây đi" Diệp Nhã Tuyết do dự một hồi rồi đột nhiên nói

"Cũng chưa trễ lắm, mới bảy giờ thôi,  cậu sợ tớ về không kịp à?" Thấy cô ấy không vui, tôi nghĩ Diệp Nhã Tuyết đang xem thường mình. Còn Diệp Nhã Tuyết giương mắt ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt to trò đầy giận dữ, xen lẫn chút xấu hổ

Tôi không hề phát hiện ra điều này,chỉ nhìn cô ấy một cái, rồi đắc ý nói" Tớ sẽ cho cậu thấy, thế nào là tốc độ thật sự" Dứt lời tôi liền xoay người rời khỏi nhà của Diệp Nhã Tuyết

Chỉ vỏn vẹn mười phút, tôi đã về tới nhà, lúc tôi lấy điện thoại ra tính nhắn tin báo cho Diệp Nhã Tuyết biết, thì đột nhiên nhớ tới sự tình lúc nãy, cùng với sự nhiệt tình của cô ấy

"Ngốc thật, Diệp Nhã Tuyết cố ý bảo mình ở lại, vậy mà mình lại từ chối rồi ư!" Tôi ngây người lẩm bẩm, vậy là tôi đã đánh mất một cơ hội tốt rồi, nhớ lại hình ảnh của Diệp Nhã Tuyết quấn mỗi chiếc khăn tắm, tôi nuốt nước bọt ừng ực

Tiếc là cơ hội đã trôi qua, vì sự ngốc nghếch của tôi

"Lương duyên trắc trở, nhất định phải chịu cô độc cả đời rồi" Tôi thở dài than thở, nhưng khi tiếc nuối qua đi, tôi nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, bắt đầu suy nghĩ về ngày mai

Chỉ còn ngày mai, trong vòng một ngày, tôi nhất định phải nghĩ ra cách để có được ba mạng, như vậy mới sống được, nếu không, tôi chỉ còn cách ngồi chờ chết

Nhưng cho dù sống được lần này, thì cũng chỉ là lay lắt mà thôi, mấu chốt vẫn là tìm ra được kẻ chủ mưu sau lưng

"Xem ra, ngày mai mình phải đi thăm bà nội rồi!" Tôi nằm trên giường lẩm bẩm, buông điện thoại xuống rồi ngủ lúc nào không hay 

Sáng hôm sau, tôi mua vé xe, chuẩn bị về quê thăm bà nội, nhân tiện tìm cái la bàn tổ truyền, không chừng cái la bàn này có thể giúp được tôi

Khi tôi leo lên xe cũng là lúc nó từ từ lăn bánh, bà nội tôi đang sống tại một vùng nông thôn hẻo lánh, kể từ lúc ba mẹ tôi chuyển lên thành phố, bà nội chỉ sống có một mình

Mặc dù ba mẹ tôi nhiều lần muốn đưa bà nội lên thành phố ở cùng, để tiện chăm sóc, nhưng bà nội nhất quyết không chịu, bà cho rằng không khí ở thành phố không trong lành, vì vậy, vẫn muốn sống một mình ở quê, mỗi năm được nghĩ hè, tôi thường được ba mẹ cho về quê thăm bà, ký ức tuổi thơ của tôi gắn liền với miền quê này

Chuyến xe khởi hành, khung cảnh bên đường bắt đầu chuyển động, rất nhanh, đồi núi xuất hiện ngoài cửa sổ, suốt chiến đi, tôi ngồi trên ghế, liên tục nhắn tin zalo

Trên zalo, Diệp Nhã Tuyết có vẻ như đang phớt lờ tôi, dù tôi nhắn cho cô ấy hàng chục tin nhắn, cô ấy cũng chẳng thèm trả lời, khiến tôi không biết nói thêm gì nữa, vì tôi đã vô tình không hiểu được ý muốn của cô ấy, nên chắc bây giờ cô ấy đang rất tức giận

"Ha ha, không sao cả, đợi tớ trở về tớ sẽ đích thân đến xin lỗi cậu, cùng lắm thì lấy thân tạ tội!" Nghĩ tới đây, khóe miệng tôi thoáng hiện một nụ cười xấu xa

Xe cũng đã chạy được một đoạn đường khá dài, vì ngồi lâu nên tôi đã bắt đầu ngủ thiếp đi, bỗng nhiên tôi giật mình, trên chiếc ghế trống bên cạnh tôi, đột nhiên có một bé gái

Hàng ghế của tôi vốn chỉ có một mình tôi ngồi, trên xe cũng chỉ có hai mươi ba, hai mươi bốn người, chỗ trống còn rất nhiều. Lúc nãy, ghế cạnh tôi không ai ngồi, mà bây giờ, bỗng xuất hiện một bé gái

"Em là ai!" Tôi nhìn bé, hỏi, bè gái này chỉ tầm khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc đồ màu hồng, gương mặt hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt thì lại rất hung dữ

"Anh ơi!, em bị lạc mất ba mẹ rồi, em sợ lắm!" Cô bé nói đầy hoảng hốt

"Đừng sợ, có chuyện gì em cứ nói với anh!" Tôi nhìn cô bé và nói, có điều, linh cảm mách bảo tôi, cô bê này có vẻ như có gì đó bất thường, bởi vì sau chiếc đầm xinh đẹp, là làn da của cô bé vô cùng tái nhợt, khiến tôi cảm thấy hơi rùng mình

"Vậy thì quá tốt, anh ơi, anh hứa giúp em tìm ba mẹ thật chứ?" Cô bé nhìn tôi đầy kỳ vọng, ánh mắt yếu ớt cùng với gương mặt bé nhỏ tội nghiệp này, khiến tôi không thể nào từ chối 

Nhưng đúng lúc này, chiếc xe đột nhiên thắng gấp, tôi bất ngờ ngã nhào về phía trước, sau khi lấy lại thăng bằng, liếc nhìn xung quanh, mặt tôi liền biến sắc

"Xin lỗi em, anh không hứa được" Tôi lắc đầu nói,

"Tại sao? Ba mẹ em đã biến mất cả rồi!" Cô bé buồn rười rượi nói

"Anh không có thời gian để giải thích với em" Tôi lạnh lùng nhìn cô bé, sau đó nói với tài xế "Tôi muốn xuống xe!"

Tài xế quay lại nhìn tôi, sau đó cửa xe bắt đầu mở ra, tôi xoay người bước xuống, sau khi chiếc xe từ từ lăn bánh, nhìn bóng xe xa dần, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.