Lớp Học Ma Ám

Chương 11




Một con mèo trắng béo tròn như cục bông chạy ra cọ cọ đầu vào chân tôi. Tôi cúi xuống khẽ xoa lên bộ lông của nó. Con mèo nhắm nghiền mắt rên rừ rừ...

Rồi bất chợt nó nhìn về một phía xù lông, chạy vào trong phòng.

- Cậu cũng đến thăm Koneko à?

Tôi giật mình quay ra thì thấy một cô bé gầy gò tay cầm một túi táo đang tiến đến.

- Cậu là?

- Tôi là Tamako. Chúng ta là bạn cùng lớp. Chắc cậu chưa biết tôi nhỉ?

- À ừm...

- Không sao đâu vì tôi là người sống “thầm lặng” mà. Tôi không muốn ai để ý đến mình cả. Càng ít người biết đến càng ít rắc rối phải không? *cười*

- Tôi cũng nghĩ vậy.

- Đến rồi thì vào đi chứ còn đứng đó làm gì vậy?

- Ừm tôi cũng đang định vào bây giờ.

Tamako nhanh chân chạy vào trước, tôi theo sau. Căn phòng tối và ẩm ướt. Loại clo khử trùng ở đây có mùi rất khó chịu khiến tôi khó thở. Càng đi gần về phía Koneko tôi càng thấy cơ thể mình nặng nề hơn. Đầu óc tôi xoay như chong chóng. Tôi không còn nhận thức được mình đang định làm gì.

- Sao đến thăm người ta mà đứng đực ra thế kia? - Vừa nói dứt câu Tamako kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế kế bên giường Koneko nằm.

- Cậu đỡ chưa Koneko? Hôm nay có thêm người đến thăm nè - Tamako *cười đểu ^^*

- Mình thấy khá hơn rồi. Chắc mấy hôm nữa có thể đi học được.

- Vậy tốt quá. Tiếc là mình không được thấy cậu đi học trở lại. Cả nhà mình sẽ chuyển tới Hokaido vào tuần tới.

- Sao cậu lại làm thế? Cậu không sợ à?

- Chính là vì mình sợ. Mình không thể ngồi chờ chết ở cái nơi như thế này được nữa. Nhà mình thuê thầy cúng rồi. Một người rất cao tay đó. Sẽ không có vấn đề gì đâu.

- Nhưng mà...

- Mình đã quyết định như vậy rồi...

- ...

Đúng lúc đó một y tá bước vào phòng. Trên tay cầm một chiếc cốc. Tamako đứng dậy nhận lấy chiếc cốc nhưng trượt tay. Chiếc cốc rơi xuống vỡ tan. Một thứ nước màu đỏ bắn ra tung tóe.

- Ối!!! Máu! - Tamako

- Không phải đâu, là thuốc đấy. Chị vừa pha cho cô bé này.

- Thôi chết em xin lỗi.

- Không sao đâu, để chị đi lấy cốc thuốc khác.

- Vâng... Ơ kìa Yuri. Cậu đi đâu đấy? -Tamako

- Xin lỗi hai cậu mình thấy chóng mặt quá. Mình phải về nhà nghỉ một chút. *chạy ra khỏi căn phòng càng nhanh càng tốt*

- Cậu ấy ngại nên kiếm cớ đấy. – Tamako

- ^^ - Koneko