Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 25: Động lòng




“Không sao, đều tại tớ. Trước đó nói rõ ràng với cậu sớm hơn chút là tốt rồi.”

Cậu cười, thật sự không để ý chút nào, sau đó cậu đứng dậy đi pha trà cho cô.

Cô nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Chúng ta đều sắp chết rồi, còn cần uống trà à?”

“Sao không thể chứ? Vẫn còn vị giác mà. Mấy ngày nay tớ đã thử rồi. Không ăn không ngủ thật ra sẽ không ảnh hưởng gì cả, nhưng sẽ cảm thấy miệng không có mùi vị, sẽ cảm thấy nhàm chán.”

Nói xong, cậu mang cốc trà nóng ra. Bàn tay to và khoẻ của cậu khiến cho chiếc cốc màu xanh giả gốm Nhữ diêu (*) trông càng thêm nhỏ bé đến đáng thương: “Uống trà nóng sẽ có cảm giác mình còn sống. Trà nhà tớ đều rất ngon.”

(*) Gốm Nhữ diêu: Một trong ngũ đại danh diêu được các học giả Trung Quốc ghi nhận và rất hiếm, được sản xuất dưới thời nhà Tống, có màu men lam “Trứng ngỗng” nhạt khác biệt.

Bạch Chiêu Chiêu nhận lấy.

Trong hương trà, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay mình, cô không khỏi lẩm bẩm:

“Giống như nằm mơ vậy. Trong mơ cũng sẽ bị bỏng, từ trên tầng rơi xuống cũng có thể cảm nhận được sự mất trọng lượng...”

Diệp Chi Du thăm dò vẻ mặt cô, lại nghĩ đến vừa rồi cô còn áy náy. Cậu thừa nước đục thả câu, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để cầu xin sự tha thứ từ cô, thành khẩn nói: “Bây giờ cậu không trách tớ nữa chứ... Lúc đó tớ rất rối, đầu muốn nổ tung luôn rồi, không ngờ lại đẩy ngã cậu. Rất xin lỗi...”

Bạch Chiêu Chiêu nhìn lòng bàn tay mình. Nhớ đến ngày đó khi cô bị đẩy ngã, bàn tay đã bị xước một vết.

Bây giờ, trong lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô chẳng còn dấu vết gì cả.

Nếu cô có thể phát hiện ra có chuyện không ổn từ sớm hơn thì có phải cô có thể nhanh chóng tỉnh lại từ trong giấc mơ vô thức hay không?

Nhưng trong lòng cô vẫn còn khúc mắc:

“Chẳng lẽ không phải bởi vì nghe thấy những lời khó nghe kia nên cậu mới không để ý đến tớ à?”

“Những lời khó nghe gì?”

“Người của lớp tớ... Bọn họ sẽ bịa ra những lời rất khó nghe. Không phải Con Gián đi tìm cậu nói chuyện à?”

“À, chuyện đó à... Cho nên tớ đã đánh cậu ta rồi. Tớ không hối hận chút nào! Con Gián là đồ miệng bẩn. Tớ phải dạy cho cậu ta một bài học!”

Bây giờ Bạch Chiêu Chiêu mới nhìn thẳng vào cậu, vẻ mặt giãn ra: “Thì ra là như vậy...”

“Nếu cậu vẫn chưa hết giận thì tớ lại đi đánh bọn họ!” Cậu xắn tay áo lên, cơ bắp trên cánh tay hiện ra, tràn đầy năng lượng và vẻ đẹp: “Đánh bọn họ mười cái cũng không thành vấn đề.”

Bạch Chiêu Chiêu cúi đầu cười, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tớ không muốn bảo cậu đi đánh nhau, loại người như vậy không đáng để cậu lãng phí thời gian đâu.”

“Vậy, vậy cũng tốt. Tớ nghe lời cậu. Cậu yên tâm... Tớ không phải loại thiểu năng nghe người khác nói dăm ba câu là dao động đâu. Trong lòng tớ, cậu chính là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Đợi tốt nghiệp xong, chúng ta có thể cùng đi gặp bạn bè của tớ và bạn bè của cậu! Những người trong lớp cậu, sau này tớ sẽ không bao giờ nói chuyện với bọn họ nữa.”

Cậu kích động nói, lỗi tai đỏ bừng lên.

Điều này rõ ràng là quá nhanh, chỉ thiếu chiếc mỗi nhẫn kim cương trên tay nữa thôi. Diệp Chi Du cảm thấy mình quá thẳng thắn, nên cậu nhanh chóng ngậm miệng lại.

Chắc là do chấp niệm quấy phá, nên cậu mới si mê Bạch Chiêu Chiêu như thế.

Bạch Chiêu Chiêu ngại ngùng, nhưng cô vốn là người chu đáo, bởi vì sợ cậu xấu hổ nên cô đổi chủ đề: “Cậu có biết ngoại trừ tớ và cảnh sát Thạch ra, còn ai có trạng thái giống chúng ta không?”

Cậu không cần suy nghĩ mà đã nói: “Trong trường học chúng ta còn có một người, là Chu Lạc Nhiên.”

“...”

Nụ cười trên mặt cô gái biến mất.

Diệp Chi Du nhíu mày, nhớ lại: “Nhắc đến cũng lạ. Hôm đó Chu Lạc Nhiên chặn tớ ở cổng trường, tớ thấy được trạng thái của cậu ta, là một người giấy nửa trong suốt. Điều này có nghĩa là sức sống của cậu ta không mạnh lắm... Nhưng sau đó khi tớ gặp lại cậu ta thì cậu ta đã trở thành người rồi, rất rõ ràng.”

Bạch Chiêu Chiêu đại khái có thể hiểu được trạng thái “Rõ ràng” mà cậu nói là gì: “Cho nên... có phải đúng như lời bà Tôn nói, có người cũng đang cứu cậu ta không?”

“Có lẽ thế. Cũng có thể là cậu ta đã tìm được chấp niệm...”

“Bảo sao gần đây cậu ta hơi kỳ lạ...” Cô thở dài: “Cậu ta đột nhiên rất ân cần với tớ. Tớ còn tưởng cậu ta đang có ý đồ gì đó chứ.”

Diệp Chi Du chua lè nói: “Không có gì lạ cả. Tớ nghe bạn bè nói rằng cậu ta vẫn luôn thích cậu. Chắc chắn cậu cũng là chấp niệm của Chu Lạc Nhiên, không cần phải suy nghĩ cũng biết.”

“Cũng?” Cô bắt được từ khóa.

Diệp Chi Du không nói nữa.

May mà Bạch Chiêu Chiêu đủ thông minh, ngay lập tức hiểu được từ “Cũng” này đang chỉ ai.

Cô ngượng ngùng, vội vàng đánh lạc hướng: “Không đến mức đó đâu. Tớ và cậu ta còn chẳng nói được mấy câu với nhau...”

Im lặng một lúc, cô lại nói: “Bỏ đi. Chuyện này rất dễ kiểm chứng. Chúng ta đi tìm cậu ta nói chuyện là được...”


Giọng nói của cô ngừng lại. Thấy Diệp Chi Du đang ngơ ngác nhìn mình, mắt trợn trừng lên.

“Cậu nhìn gì?” Cô sờ mặt mình: “Trên mặt tớ có cái gì hả?”

“Không, không...”

Cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Diệp Chi Du, mày thật đáng chết. Đừng có động tí là nhìn chằm chằm người ta rồi ngẩn người giống như thằng ngốc được không hả? Thật đáng xấu hổ!

Bạch Chiêu Chiêu lại hé miệng cười, thấp giọng nói: “Thì ra cậu là như thế này.”

“Ặc, như thế nào?”

“Hơi đáng yêu...”

Những lời này có lực sát thương quá lớn, cậu lập tức không chống đỡ được mà quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt vừa sảng khoái vừa đau khổ, ôm lấy trái tim mình: “Không được. Đừng, đừng nói như thế... Tim tớ sắp nổ tung rồi...”

“A! Xin lỗi!” Bạch Chiêu Chiêu cũng hoảng sợ, nhanh chóng đỡ lấy cậu: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta nói chuyện khác đi! Ví dụ như... Ví dụ như...” Cô cực kỳ hoảng loạn: “A, tớ nghĩ ra rồi. Chúng ta không thể ngồi chờ chết được. Không phải bà Tôn đã nói rồi à? Tất cả bán sinh linh hoặc là ác linh, hoặc là người bình thường. Thật ra có thể nhân lúc chú Thạch đang ở đồn công an, chúng ta đến trường một chuyến xem có còn bán sinh linh nào nữa không. Như vậy sẽ thuận tiện cho chúng ta khoanh vùng phạm vi vào một người trước, đúng không?”

Hơi thở của Diệp Chi Du dần ổn định lại. Cậu nghe lời cô nói, trấn an nhịp tim đang đập điên cuồng của mình: “Nhưng mà không phải cậu vẫn còn sợ những người giấy kia à?”

“Nhưng tớ sẽ phải học cách đối mặt, không phải à?”

“Được rồi...” Cậu khó khăn đứng dậy, dần dần cảm thấy khá hơn một chút: “Thật ra mấy ngày nay tớ đều nghiêm túc quan sát. Bán sinh linh cũng không nhiều. Người tớ biết chỉ có cậu, Chu Lạc Nhiên, cảnh sát Thạch, bà Vương, còn có chú Quan ở tầng dưới nữa... Nhưng nếu cậu không yên tâm thì chúng ta có thể đến trường kiểm tra lại...”

Bạch Chiêu Chiêu yên lặng ghi nhớ một lượt những người này: “Vậy bây giờ chúng ta đi kiểm tra lại một lần nữa đi. Đi sớm về sớm, lại kiểm tra xem khu chung cư của chúng ta còn có bán sinh linh nào nữa không.” Cô nói xong thì định đi ra mở cửa.

“Này, đợi một lát...” Diệp Chi Du tiến lên một bước rồi lấy khăn quàng cổ màu đỏ trên giá treo quần áo xuống: “Cậu, cậu có nhận chiếc khăn quàng cổ này không?”

-

Tại trạm xe bus. Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du, một người quấn khăn quàng cổ màu đỏ, một người quấn khăn quàng cổ màu đen, đứng ở giữa một đám người giấy đang chờ xe bus.

Trong mộng cảnh dường như không có hai ngày nghỉ cuối tuần. Lúc này, trên đường vẫn có rất nhiều người giấy. Phần lớn họ đều đi lại rất thong thả, mặc những bộ quần áo giản dị, mang theo giỏ đựng rau hoặc túi giấy. Vừa nhìn đã biết là các cô chú đi mua đồ ăn.

Các cô chú nhìn hai người bọn họ, sau đó châu đầu ghé tai với nhau. Giống như người bình thường đang bàn luận về học sinh trốn học.

Nhưng Bạch Chiêu Chiêu chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến loại lời đồn nhảm này nữa. Bởi vì cô đã đánh giá quá cao về sức chịu đựng của mình rồi, cô vẫn hơi sợ hãi.


Bây giờ cô có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Diệp Chi Du rồi. Một khi nhìn rõ ảo giác của thế giới này thì tất cả mọi thứ xung quanh giống như trong nhà ma đáng sợ... Người giấy mặc quần áo giấy mới tinh, con ngươi đen như mực đang chuyển động. Ngay cả các tòa nhà xung quanh cũng trở nên cũ kỹ. Những người giấy đang chuyển động trong không gian tối tăm...

Thỉnh thoảng, có người giấy sẽ lặng lẽ không một tiếng động đi ra từ phía sau cô, khiến cô giật mình, cũng làm cho người giấy sợ tới mức trừng mắt — Hai chấm mực đột nhiên to lên gấp đôi.

Lúc trước Diệp Chi Du là người duy nhất tỉnh táo ở trong mơ, lại không bị loại hoảng sợ và sự cô đơn này dọa đến phát điên.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói của chàng trai:

“Nếu cậu sợ thì cứ nhìn tớ là được.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu mỉm cười và cúi đầu xuống nhìn mình: Tràn đầy sức sống, trong đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của cậu phản chiếu lại bóng dáng nhỏ bé của cô.

Đột nhiên, ánh mặt trời trắng bệch trở nên rực rỡ, người giấy đáng sợ cũng trở nên đáng yêu hơn.

Cô tỏ vẻ kiên cường rồi nói: “Nhìn nhiều là quen thôi.” Lại nhỏ giọng nhấn mạnh: “Nhìn tớ gầy thế thôi chứ tớ không yếu ớt như vậy.”

Cậu cũng nghiêm túc trả lời: “Tớ biết. Tớ chỉ tìm lý do để cậu nhìn tớ thôi.”

“Buồn nôn quá...” Bạch Chiêu Chiêu bị chọc cười.

Khi xe bus đến, bởi vì hai người đứng gần phía trước nên bước lên xe từ cửa trước, sau đó còn rất thành thật mà quẹt thẻ học sinh.

Quẹt thẻ xong, hai người cùng ngẩng đầu lên rồi đồng thời ngẩn người.

Người lái xe bus — một ông chú tầm 40 tuổi — cũng là người có khuôn mặt hồng hào?!

Thấy hai người bọn họ ngây ngốc đứng ở đó, người lái xe bus tức giận hét lên: “Có lên xe không hả? Không lên xe thì đừng cản trở người đằng sau!”

Hai người bị một đám người giấy vây quanh và cùng lên xe.

Xe bus bây giờ đã không còn giống với xe bus mà bọn họ thấy lúc trước nữa rồi:

Xe bus lúc trước rất mới, vậy mà bây giờ, tay vịn bị rỉ sét loang lổ, ghế ngồi thì phủ đầy bụi, trở nên rất rách nát. Những người giấy mỉm cười vui vẻ ngồi ở đó, đôi mắt đen kia như hai viên thịt bò.

Thậm chí, khi chúng nó phát hiện ánh mắt của Bạch Chiêu Chiêu thì cũng sẽ nhìn lại cô.

Sắc mặt Bạch Chiêu Chiêu trắng bệch, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vội vàng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Diệp Chi Du để ổn định tinh thần: “Cậu nói xem, ông ấy có biết không?”

Diệp Chi Du nhận ra cô đang hỏi về người lái xe kia, cậu lắc đầu: “Tớ đoán là ông ấy không biết.”

Bạch Chiêu Chiêu im lặng.

Nói là đi tìm bán sinh linh, không ngờ vừa lên xe bus thì đã gặp được một người.

Đang thất thần thì cô nhận thấy bên cạnh có một người mặc vest, đi giày da đang tới gần cô.

Qua vài giây, cô bỗng nhận ra có gì đó không đúng. Người giấy này hình như đứng gần cô quá rồi.

Sau đó cô hơi nghiêng đầu, có thể cảm nhận được khuôn mặt to của đối phương gần trong gang tấc, bên trong trống rỗng và tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.

Người giấy này định làm gì?

Cô cảm thấy sợ hãi và chán ghét nên nghiêng người đi...

Nhưng khi nhận thấy sự kháng cự của cô thì người giấy này lại càng được nước lấn tới, càng tiến đến gần bên cạnh cô hơn. Nụ cười dâm đãng, ánh mắt trợn ngược lên rồi đảo loạn giống con cá đen, dường như đang rất hưng phấn—

Đến khi Bạch Chiêu Chiêu nhận ra người giấy này còn đang cọ tới cọ lui sau mông cô thì cô mới ý thức được—

Đây, thế mà lại là một người giấy biến thái?!

Cô dở khóc dở cười, không biết nên thở dài vì người giấy cũng háo sắc như thế, hay là nên sợ hãi nữa.

Diệp Chi Du cũng lập tức phát hiện ra. Cậu bước một bước sang bên trái rồi đứng ở phía sau cô, đưa tay chắn giữa cô và người giấy, sau đó lạnh lùng quát về phía người giấy: “Cút!”

Người giấy bị dọa hết hồn, nhưng lại thấy mặt cậu non choẹt, nên cảm thấy không cam lòng mà mạnh miệng: “Đù má, cậu học sinh, cậu đang nói chuyện với ai thế hả? Không có lễ phép hả!”

Diệp Chi Du cười lạnh một tiếng, lại biến thành dáng vẻ hung dữ. Một tay của cậu nắm lấy quần áo của người giấy yếu ớt, nhỏ giọng cảnh cáo: “Chú này, để tôi nói lại lần nữa thì tôi bóp nát cái đầu của chú đấy!”

Cậu nói xong thì dùng sức đẩy một cái.

Người giấy lùi về sau vài bước, cả người lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được. Lần này ông ta thật sự bị dọa sợ, co rúm người lùi về phía sau, thấy cậu vẫn đang trừng mắt nhìn mình thì lại nhanh chóng quay lưng đi.

Lúc này Diệp Chi Du mới chán ghét mà thu hồi ánh mắt lại, nói với Bạch Chiêu Chiêu:

“Đừng sợ... Đồ rác rưởi thôi...”

Sau đó, bàn tay của cậu nắm lấy tay vịn chỗ ngồi bên trái cô, hoàn toàn ngăn cách cô với đám người giấy.