Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 21: Báo cảnh sát




“Chú Thạch! Chú Thạch!” Cô chạy xuống tầng, đập cửa nhà Thạch Dũng một cách đau khổ: “Chú Thạch, cứu mạng!”

Nhưng mắt mèo đen kịt, trong nhà lại không có tiếng động gì hết— Thạch Dũng không có ở nhà.

“Chiêu Chiêu?” Ngược lại, Diệp Chi Du ở tầng dưới lại mở cửa ra rồi nhanh chóng chạy lên, sốt ruột hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Tiếng khóc của cô dừng lại, trong lúc nhất thời, cô có hơi xấu hổ. Nhưng trong lòng lại lo lắng cho mẹ nên cô bất chấp ân oán lúc trước giữa hai người, thút thít nói: “Cậu... cậu có thể báo cảnh sát giúp tớ không? Mẹ tớ mất tích rồi! Điện thoại của tớ cũng... có vấn đề rồi...”

Cô không muốn nói là mình bị quỷ ám.

Dĩ nhiên, Diệp Chi Du rất đáng ghét, nhưng cô cũng rất tốt bụng nên không muốn truyền vận xui gặp quỷ cho cậu.

Trong hành lang tối tăm, Diệp Chi Du nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn hơi kỳ lạ.

Giống như biểu cảm ở trước cửa nhà cô ngày hôm đó.

“Sao thế? Cậu lại nghĩ rằng tớ đang giả vờ à?” Bạch Chiêu Chiêu tức giận cười, tiện tay lau mặt, sau đó cô lập tức đi xuống tầng: “Nếu cậu không giúp tớ thì đừng đứng cản đường nữa. Tớ đi tìm anh Hưng!”

“Tớ giúp cậu mà!” Diệp Chi Du cản cô lại, hạ giọng nói: “Nhưng tớ để điện thoại ở nhà. Cậu đi theo tớ. Tớ giúp cậu báo cảnh sát.”

-

Nhà Diệp Chi Du được bày trí trang nhã và tinh xảo đến mức xa hoa, vô cùng tương xứng với vẻ ngoài của tòa nhà này.

Tùy tiện nhìn qua thiết kế của cái ghế hoặc cái bàn thôi cũng thấy nó mang đầy tính nghệ thuật. Tranh trên tường cũng được chọn lựa rất kỹ lưỡng. Từ sự phối màu cho đến nét vẽ đều có thể nhìn ra được đây là một tác phẩm nổi tiếng.

Thật ra cậu cũng chỉ cần ở chỗ này khoảng 3 năm. Sau khi cậu lên đại học thì căn hộ này cũng sẽ được bán đi ngay lập tức. Nhưng mẹ Diệp là một người chú trọng đến chất lượng cuộc sống và rất có tài trong việc trang trí nhà, nên sẽ không để con trai mình vượt qua 3 năm cấp 3 trong hoàn cảnh không đủ lịch sự và tao nhã. Tất cả nội thất ở đây đều là thứ tốt nhất. Ngay cả một cái ghế không bắt mắt người nhìn lắm mà cũng được làm ra từ bàn tay người thợ thủ công nổi tiếng của Ý.

Rõ ràng là hàng xóm trong cùng một tòa nhà, nhưng nhà của Diệp Chi Du lại giống như hoàng cung vậy. Bỗng nhiên Bạch Chiêu Chiêu hơi hoảng hốt, giống như bản thân mình đi vào một chiều không gian khác vậy.

Nhưng cô không có thời gian để thưởng thức. Cô chỉ muốn nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cô đứng co rúm lại ở trước cửa ra vào và chờ Diệp Chi Du đưa điện thoại cho mình.

Một lát sau, Diệp Chi Du cầm điện thoại từ phòng ngủ đi ra. Lúc đưa điện thoại cho cô, vẻ mặt cậu nghiêm túc, thành khẩn nói: “Chiêu Chiêu, cho dù cậu báo cảnh sát thì người đến chắc chắn là cảnh sát Thạch.”

Bạch Chiêu Chiêu cầm lấy điện thoại, cũng không biết cậu đang có ý đồ gì. Điện thoại vừa được kết nối thì cô đã lập tức nói:

“Alo, xin chào. Cháu muốn báo cảnh sát! Mẹ cháu mất tích rồi. Cháu không liên lạc được với bà ấy. À... nhà cháu ở khu chung cư Lâm Đường...” Dùng một lát, Bạch Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Chi Du một cách kỳ quái rồi lập tức nói tiếp: “Vâng, chú Thạch, cháu là Bạch Chiêu Chiêu... Cháu đang ở nhà bạn học ở tầng 2... Vâng, chính là người hôm đó... Điện thoại cháu có chút vấn đề... Vâng, cháu chờ chú.”

Cúp điện thoại xong, cô hơi nghi ngờ nhìn Diệp Chi Du.

Bởi vì sau khi điện thoại được kết nối, người nhận máy thật sự là cảnh sát Thạch.

Bạch Chiêu Chiêu nhịn xuống ý nghĩ muốn trốn tránh cậu, sau đó cô hỏi: “Sao cậu biết chắc chắn sẽ là cảnh sát Thạch?”

Vẻ mặt Diệp Chi Du hơi buồn phiền:

“Chiêu Chiêu, một lát nữa cảnh sát Thạch mới đến. Tớ muốn kể cho cậu nghe chuyện đã xảy ra với tớ. Lúc trước tớ không dám nói là bởi vì nó thật sự rất hoang đường, cực kỳ hoang đường. Tớ sợ cậu sẽ sợ hãi, cũng sợ cậu sẽ cảm thấy tớ bị điên. Nhưng những lời tớ nói bây giờ đều là sự thật.”

Dừng một lúc, giọng điệu cậu bỗng trở nên khó hiểu: “Tớ gặp phải quỷ rồi.”

Không đợi Bạch Chiêu Chiêu mở miệng, cậu lại nói tiếp: “... Tớ sắp chết rồi.”

-

4 ngày trước, Diệp Chi Du cảm thấy mình trở nên hơi bạo dạn.

Cậu thích Bạch Chiêu Chiêu cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng chuyện cậu cứ bám dính và lấy lòng cô như thế lại trông không giống với tính cách của cậu lắm.

Sau khi đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ màu đen của mình, cậu đã hạ quyết tâm sẽ mua cho Bạch Chiêu Chiêu một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì cậu liền có một loại xúc động phải ngay lập tức làm theo, điều này khiến cho cậu cứ đứng ngồi không yên cả ngày.

Còn có bánh mousse, bánh khoai môn chiên giòn, bánh dứa chiên giòn, bánh bao sữa... Cậu muốn mua mỗi món một ít để cho Bạch Chiêu Chiêu nếm thử.

Vào buổi chiều, sau khi kết thúc buổi huấn luyện bóng chày, cậu nóng lòng muốn đi ngay, nhưng không ngờ lại bị Chương Tử Cầu và Dư Chí Đồng chặn lại.

Chương Tử Cầu là loại người gì, Diệp Chi Du đã sớm hiểu rõ. Ai phái cậu ta đến, cậu đại khái cũng biết rồi.

Đối phương cứ nhơn nhơn không để cậu đi, miệng thì đầy phân ức hiếp người khác. Cậu mất khống chế nên mới đấm một cú, nhưng không may bị huấn luyện viên nhìn thấy, sau đó đã mắng cậu suốt nửa tiếng, còn tuyên bố rằng muốn thông báo cho giáo viên trừ điểm cậu.

Loại chuyện bị mắng này Diệp Chi Du căn bản không thèm để ý đến. Cậu chỉ lo mình đi đúng vào giờ cao điểm tan tầm thì sẽ không kịp mua bánh mousse.

Mãi đến khi trời tối, cậu cúi đầu xuống, lấy tổ tông mười tám đời ra thề rằng sẽ không động thủ nữa thì lúc này cậu mới chạy trốn được từ trong tay huấn luyện viên, sau đó cậu vội vàng chạy đến tiệm bánh ngọt.

Đứng ở cổng trường, rẽ sang bên phải là một con đường hình chữ Y. Cậu đi đến ngã ba rồi rẽ phải tiếp, xuyên qua hai con phố là đến tiệm bánh ngọt ở trong một góc phố đông đúc và nhộn nhịp. Cậu bước đến đó rồi theo thói quen mà hỏi: “Còn bánh mousse vị chocolate không?”

Vẻ mặt của nhân viên đang đứng sau quầy đột nhiên trở nên cứng đơ, sau đó mới trả lời: “Chỉ có vị dừa thôi.”

“Lần trước không phải nói sẽ có vị chocolate à?”

Nhân viên bán hàng liếc cậu một cái: “Chỉ có vị dừa thôi.”

Bản tính của Diệp Chi Du có hơi phóng khoáng và ngang ngạnh, nên cậu cũng không quan tâm đến thái độ khinh bỉ của nhân viên, chỉ nói: “Vậy lấy một cái vị dừa đi! Bánh khoai môn chiên giòn này lấy mười cái!”

Nhân viên bán hàng lấy ra xong thì đưa túi nilon cho cậu với dáng vẻ cứng ngắc.

Mua được đồ ăn vặt rồi, tiếp theo phải đi mua khăn quàng cổ. Ở trong lòng Diệp Chi Du, Bạch Chiêu Chiêu là công chúa hạt đậu cần được che chở cẩn thận. Cho nên khăn quàng cổ phải là loại 100% làm từ lông cừu. Nếu trộn với len thì có thể sẽ làm xước da của cô.

Cậu mới chỉ đi cùng mẹ đến trung tâm thương mại kia một lần, nên bây giờ cậu chỉ có thể đi theo trí nhớ của mình, đi dọc theo con đường lớn thẳng về phía Đông là đến.

Cậu vừa đi vừa cúi đầu nhìn túi đồ ăn vặt trong tay, xác định không thiếu gì nữa thì mới ngẩng đầu lên.

“Ơ?”

Cậu sửng sốt.

Sao trên đường lại có nhiều người như vậy nhỉ?

Trên làn đường dành cho xe ô tô đang có vô số người, giống như đột nhiên chui từ dưới đất lên! Nam, nữ, già, trẻ, người kề người, chen chúc nhau, vai kề vai, gót nối gót, chậm rãi di chuyển về phía trước, như thể đang tham dự một sự kiện trọng đại nào đó. Thế nhưng, trên mặt của mọi người lại không có sự vui mừng, cũng không có sự phấn khích. Trên mặt của họ không có bất kỳ biểu cảm nào. Da mặt xám xịt, chỉ còn lại sự đờ đẫn.

Bọn họ ngơ ngác, tất cả đều chen chúc nhau rồi đi về cùng một hướng, giống như đàn cá không có cảm xúc. Hơn nữa, bọn họ chỉ đứng ở làn đường dành cho xe ô tô. Rõ ràng bên cạnh có làn đường dành cho người đi bộ, nhưng lại không có một ai vượt qua vạch đó.

Mà...

Không có bất kỳ tiếng động nào.

Toàn bộ thế giới yên tĩnh đến mức không thể tưởng tượng được. Dòng người đang chen chúc nhau chỉ đứng ở đó và chậm rãi nhúc nhích. Không có ai nói chuyện, cũng không có tiếng bước chân.

Diệp Chi Du nuốt nước miếng ực một cái, sống lưng cậu cũng nổi đầy nổi da gà. Giống như cậu đang tiến vào một mộng cảnh hoang đường.

Cậu nhìn về phương hướng mà mọi người đang đi đến, liếc mắt một cái nhưng không nhìn thấy được điểm cuối! Cậu lại cố gắng nhìn về phía sau của dòng người, cũng không thấy điểm cuối.


Diệp Chi Du kinh hãi. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như thế này! Hơn nữa, tất cả mọi người đều không nói một câu nào.

Trong giây lát, lòng hiếu kỳ nổi lên, cậu đi vào làn đường dành cho người đi bộ rồi đi theo phương hướng bọn họ đang đi. Cậu muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Càng đi, biểu tình của cậu càng trở nên nghiêm trọng. Bởi vì bản thân con đường này dường như không có điểm cuối, mà những người chen chúc ở một chỗ này căn bản cũng không có điểm cuối.

Không một ai nhìn cậu. Tất cả đều ngửa khuôn mặt xám xịt và vô cảm lên, miệng hơi hé ra, ngơ ngác di chuyển từng chút một.

Sau khi đi theo dòng người được mấy trăm mét thì Diệp Chi Du dừng lại.

Cậu bắt đầu thấy sợ hãi rồi.

Đó là nỗi sợ khi đứng trước cái chết mà ở tất cả các loài đều có. Cậu tuyệt đối không thể đi tiếp nữa!

Nhưng mà bây giờ cậu đang ở đâu? Các tòa nhà hai bên đường rất đơn điệu, đều là những toà nhà thấp tầng màu xám, giống như khu dân cư, nhưng lại không có ký hiệu gì.

Cậu phát hiện mình không hề biết nơi này. Rẽ qua cửa hàng bánh ngọt hẳn là trung tâm thương mại đúng không? Tuy rằng cậu không thường xuyên đi nhưng vẫn mơ hồ nhớ được.

Hẳn là phải có rất nhiều quán ăn đồ nướng, có KTV, có trung tâm thương mại xa xỉ lớn nhất... Ở đó, cậu có thể mua được khăn quàng cổ tặng cho Bạch Chiêu Chiêu...

Nhưng mà, đây là đâu?

Sao các tòa nhà lại cũ nát và thấp như thế này... Câu đối dán ở cửa đã vàng đến mức khô héo, cũng không biết đã dán ở đấy bao nhiêu năm rồi... Chữ trên đó nhìn giống như chữ Hán, nhưng cũng giống như những ký tự kỳ quái.

Thời tiết âm u... Không nhìn thấy chút ánh nắng mặt trời nào. Trên bầu trời, ngay cả một con chim cũng không có...

Tại sao mọi thứ lại yên tĩnh như vậy?

Đúng thế. Quá quái dị, quá yên tĩnh... Yên tĩnh đến mức cậu chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng tim đập của mình.

Cậu đột nhiên ý thức được có điều gì đó không thích hợp.

Những người kỳ quái và đông đúc đang tụ tập trước mắt cậu. Bọn họ... chẳng lẽ không thở à?

Trong bầu không khí u ám như vậy, đột nhiên cậu thấy hơi hoảng sợ, mặt cũng đã trắng bệch rồi.

Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu đi đến gần rìa của dòng người.

Ở trước mắt cậu là một người đàn ông với vẻ ngoài xấu xí, mập mạp. Trên quần áo ông ta có một tầng bụi đất dày, giống như vừa mới bị kéo ra từ trong đất.

Cổ họng cậu nghẹn lại. Cậu chậm rãi giơ tay ra, đưa đến dưới mũi của người đàn ông đó...

3 giây sau, cậu đột nhiên rút tay lại, sắc mặt trở nên trắng bệch.

— Người đàn ông này không thở!!!

Cậu thậm chí đã không còn chút nghi ngờ nào nữa rồi, bởi vì tất cả mọi người trên con đường này đều không thở...

Đột nhiên, người đàn ông không thở kia nhìn về phía cậu.

Diệp Chi Du bị giật mình nên lùi về phía sau hai bước. Ngay sau đó, khuôn mặt của tất cả mọi người rõ ràng còn đang hướng về phía trước hoặc là ngửa lên trời, tròng mắt thì xám như cá chết, lại di chuyển sang một góc kỳ quái rồi đồng loạt nhìn về phía cậu!

Da đầu Diệp Chi Du nổ tung, cậu lập tức xoay người chạy trở về!

Cậu chơi bóng rổ và bóng chày quanh năm, lại cao và có đôi chân dài nên chạy cực kì nhanh. Nhưng chẳng biết vì sao, cậu nhớ rõ ràng mình chỉ đi có mấy trăm mét thôi, nhưng làm thế nào cũng không chạy trở về được!

Chân càng ngày càng nặng. Cậu cảm giác mình đã chạy được mấy nghìn mét rồi. Rốt cuộc cậu cũng dừng lại, hai tay chống vào đầu gối, phổi cũng sắp nổ tung luôn rồi. Xung quanh vẫn là những tòa nhà thấp và rách nát, cùng với đám người đang chen chúc như cũ.

Cậu thở hổn hển, ánh mắt tuyệt nhiên không dám nhìn sang bên phải! Nhưng cái cảm giác bị hàng nghìn con mắt nhìn chăm chằm kia vẫn còn rất rõ ràng.

Cậu tuyệt vọng ngẩng đầu lên, con ngươi co rút lại.

Ở trước mặt cậu, chưa đến 20 mét, có một bà cụ mặc quần áo đỏ đang đứng?!

Trong bóng tối u ám và xám xịt, trên người bà cụ mặc một bộ đồ màu đỏ, quả thực rất chói mắt. Bà cụ còn đi một đôi giày màu đỏ cũ nát. Nhưng sắc mặt bà cụ lại trắng vàng, còn có rất nhiều nếp nhăn. Đôi mắt bà cụ mơ màng nhìn chằm chằm vào cậu. Mái tóc hoa râm bù xù, dù không có gió nhưng vẫn tung bay.

Giống như vô số người kia, lặng lẽ xuất hiện trước mặt cậu mà không hề báo trước...

“Bà...” Cổ họng cậu khô khốc, giọng nói nghẹn lại không phát ra được.

Giờ phút này, cho dù thần kinh của Diệp Chi Du có thô hơn nữa, tính tình có bạo dạn hơn nữa thì cậu cũng biết rằng mình đã đến một nơi tuyệt đối không nên đến!

Lông tơ trên người cậu dựng thẳng lên, máu bắt đầu điên cuồng cung cấp đến cơ bắp của cậu để giúp cho cậu có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.