Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 20: Ngày thứ bảy




“Này, anh Dũng.” Đồng nghiệp gọi ông ấy, “Tối nay anh có đi bắt người phụ nữ tâm thần kia nữa không?”

Thứ sắp nổi lên rồi lại đột nhiên rút về. Ông ấy hoàn hồn, vội vàng trả lời: “Đi chứ.”

“Được đấy. Bắt được thì sẽ lập được công lớn.”

Bắt được người phụ nữ kia thì sao lại lập được công lớn chứ?

Ông ấy cảm thấy đồng nghiệp đang móc mỉa mình dùng sức lung tung không đúng chỗ, nhưng nhìn vẻ mặt đối phương lại có vẻ rất nghiêm túc.

Lúc này, lại có người đến báo án. Các cảnh sát dù bận nhưng vẫn rất ung dung, sau đó lại bắt đầu sự bận rộn quen thuộc.

-

Trời tối dần.

Có vẻ như một ngày không có sóng gió nào lại kết thúc rồi.

Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang dần dần tan vỡ.

Mọi người trên xe bus đều im lặng, hoặc là lướt điện thoại, hoặc là đang nghe nhạc. Bạch Chiêu Chiêu ở trong đó, bị bầu không khí áp lực này ép đến nỗi không thở được.

Cô cố ý vòng ra cổng sau của trường học để né tránh Diệp Chi Du.

Sau khi trà trộn vào đám người trên xe, cô nhìn thấy cậu vẫn còn đứng chờ ở cổng trường.

Trong lòng cô hơi hả giận một chút, nhưng cô vẫn thấy không vui.

Đi học thì phải đối mặt với những người đáng ghét, tan học lại phải đối mặt với quỷ...

Cô cười khổ rồi co ro người lại ở chỗ ngồi, thân hình cô trông gầy gò và uể oải.

Về đến nhà, cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối đơn giản như thường ngày. Nhưng trong nhà quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta khó chịu. Cô không muốn nghe tiếng Anh nữa, nên cô tìm máy CD rồi bật mấy bài hát của Trần Hi Ngạn.

Trần Hi Ngạn là ca sĩ cô thích nhất. Bởi vì cô muốn nghe bài hát của anh ấy nên mới mua cái máy CD cũ nát này. Đây cũng là một trong số ít đồ vật “Xa xỉ” của Chiêu Chiêu. Cô dự định tốt nghiệp xong thì sẽ đi làm trong kỳ nghỉ hè. Sau đó dùng tiền mình kiếm được đi xem concert của anh ấy một lần.

Trong phòng khách, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên, là album cô thích nhất mang tên “Lễ hiến tế của động vật”.

[... Bạn nghe thấy tiếng gào thét của tôi không?

Nó có thể truyền đi rất xa trên đồng cỏ.

Hoa Senegalia mellifera, hoa Dendro Senecio,

Hoa Erica, cây Baobab (*).

Mưa xối ướt lông tôi.

Nên chạy hướng nào đây?

Ở đây chỉ còn lại mình tôi sao?

Dường như tôi đang nói chuyện với gió.

Hoa Barleria cristata, hoa Acanthus ilicifolius,

Cây Vachellia farnesiana, cây Redcurrant (*),

Nơi này chỉ còn lại tôi, và những nụ hoa hồng ở vùng đất không người…]

(*) Tên của các loài hoa và cây ở Châu Phi.

Cô ngâm nga bài hát “Thảo nguyên cô độc”, cũng đã làm xong món mì. Lúc đặt bát mì lên bàn, cô lại thấy đống điểm tâm ngọt ở trên đó.

Bao bì vẫn còn nguyên vẹn, lẳng lặng nằm ở đó.

“Xì xụp...”

Cô vừa ăn mì vừa nhìn chằm chằm vào những món tráng miệng kia.

Mẹ cô không nhìn thấy hay là do bà không thích ăn?

Nếu còn không ăn thì sẽ hỏng mất.

Trong lòng cô vang lên một giọng nói: “Hỏng cũng chẳng sao cả, dù sao cũng là của Diệp Chi Du mua.”

Nhưng một giọng khác lại nói: “Biết thế thì đã ăn thêm một cái rồi. Không thể lãng phí thức ăn được.”

“Xì xụp...”

Cô ăn xong miếng mì cuối cùng, sau đó cô đang chuẩn bị đi rửa bát.

[Rè... rè…]

Tiếng hát trong máy CD đột nhiên bị đứt đoạn và trở nên méo mó:

[Erica... Erica... Bạn... Bạn chạy hướng nào, hướng nào... Rè…]

“Hả?” Cô lo lắng cầm máy CD lên kiểm tra.

Đúng lúc này—

“Reng reng reng...” Điện thoại di động của cô vang lên.

Trên màn hình nhấp nháy một dãy số lộn xộn.

Bạch Chiêu Chiêu cắn chặt môi.

Lại là con quỷ kỳ quái ngày hôm đó à? Nó lại đến rồi. Nó rốt cuộc muốn làm gì?!

Bạch Chiêu Chiêu tức giận vì bị quấy rầy liên tục. Cô lập tức nổi giận rồi đưa tay ra ấn nghe máy. Giọng nói tinh tế của cô tràn đầy sự phẫn nộ và khó hiểu, lớn tiếng nói: “Này! Rốt cuộc vì sao mày cứ quấn lấy tao thế? Có phải mày muốn tìm anh Hưng không? Anh ấy ở tầng 2! Đừng có tìm nhầm người nữa!”

Một âm thanh kỳ quái vang lên trong điện thoại:

“Chíp— chíp—”

Tạp âm chói tai phát ra từ trong điện thoại giống như tiếng kéo ghế ma sát với mặt đất, khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Alo?” Cô lấy hết can đảm, cầm điện thoại trong tay, vẫn tự tin nói: “Có nghe thấy tôi nói không?”

“Alo...”

Là một giọng nữ khàn khàn, yếu ớt và rất xa lạ.

Không giống như lần trước, lần này rõ ràng là một cô gái trẻ. Nhưng Bạch Chiêu Chiêu, người tự nhận là mình có trí nhớ tuyệt vời lại không nhớ nổi mình đã từng nghe giọng nói này hay chưa.

Cô liếc nhìn điện thoại, nuốt một ngụm nước bọt rồi lại hỏi: “Cô... rốt cuộc cô là ai? Có phải cô gọi nhầm số không?”

“Em gái, chị sẽ giúp em...” Người phụ nữ giọng khàn khàn nói: “Em đừng sợ... Chị sẽ giúp em...”

Bạch Chiêu Chiêu mơ hồ: “Cô, cô đang nói cái gì? Cô giúp tôi làm gì?”

“Em phải học cách giết người mới được... Chị dạy em. Ánh mắt là nơi mềm mại nhất. Em thử... dùng cán của bàn chải đánh răng, bàn chải đánh răng, chị đưa cho em rồi. Em còn tìm thấy không...”

Bạch Chiêu Chiêu sởn gai ốc, không hiểu sao cô lại nhớ tới người phụ nữ điên mắt đỏ ở trên xe bus kia!

“Em phải giết gã ta...”

“Cô đang nói cái quái gì thế... giết ai?”

“Giết gã ta!” Giọng nói của người phụ nữ bắt đầu trở nên thảm thiết, cho đến khi cô ta hét lên: “Em phải giết gã ta mới được! Đừng sợ! Em sẽ làm được!”

“Cô bị điên à? Tôi, tôi không biết giết người. Tôi, tôi phải cúp điện thoại đây.”

“Không! Em có thể giết người! Chị biết em có thể mà! Em bắt buộc phải giết gã ta! Em phải giết gã ta mới được! Em gái, nếu em không giết gã ta, em sẽ không sống nổi đâu!!!”

Bạch Chiêu Chiêu tắt điện thoại xong, bàn tay run rẩy dữ dội.

Trong lúc bất tri bất giác, cô đã sớm rơi nước mắt.

Dũng khí khó khăn lắm cô mới gom được đã tan vỡ.

“Hu hu hu...” Cô ôm lấy chân mình và khóc, phiền chết đi được, phiền chết đi được! Là đồ tâm thần dọa người...

Cô vội vàng gọi điện thoại cho mẹ, nhưng không có ai nghe máy...

Sau khi cúp điện thoại, mẹ lại gửi tin nhắn cho cô: “Chiêu Chiêu, hôm nay mẹ phải tăng ca. Con nhớ đi ngủ sớm nhé.”

Lần cuối cùng. Đây là lần cuối cùng.

Cô đang vô cùng sợ hãi, sau đó cô thầm thề ở trong lòng: Ngày mai... ngày mai cô sẽ đến chỗ làm việc của mẹ để tìm mẹ!

Cô phải đi lễ chùa. Cô không chịu được việc ở nhà một mình nữa rồi!

-

Không đúng... Có một số việc không đúng...

Thời tiết trở nên âm u. Lại mưa rồi. Tất cả mọi thứ lại giống như cái ngày mà mẹ cầm ô đi.

Trừ việc trên bàn không còn bữa sáng quen thuộc.

Kể từ ngày hôm đó, hình như cô không còn gặp lại mẹ nữa.

Chiếc ô màu trắng lẻ loi dựa vào bên cạnh tủ giày ở cửa ra vào. Còn chiếc ô màu đen mà mẹ cầm đi thì không bao giờ trở về nữa...

Bạch Chiêu Chiêu ngủ thẳng đến 10 giờ mới dậy. Cô mơ màng thay đồng phục rồi đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn chằm chằm bánh ngọt ở trên bàn.

Tất cả điểm tâm đều đã hỏng.

Những món ăn đã từng vàng óng ánh, trắng nõn mềm mại, giờ đây lại phủ đầy lông và nấm mốc. Đen, xanh, trắng, vàng. Tóm lại, đó là hỗn hợp màu sắc khiến người ta khó chịu. Như thể những chiếc bánh ngọt bị bệnh, kề sát nhau, chen chúc nhau mọc ra những đóa hoa xù xù, khiến cho ai nhìn thấy cũng không còn cảm giác thèm ăn nữa. Cô vươn tay ra định cầm món điểm tâm lên thì bên trong nó liền chảy ra chất lỏng sền sệt màu nâu vàng, mang theo một mùi thối ngòn ngọt.

Bánh ngọt để trên bàn một tuần rồi, mẹ cô không động vào chút nào.

Nhưng mà, bánh ngọt mới để được một tuần mà đã biến thành trạng thái ghê tởm như thế này à?

Tờ giấy note trên bàn cũng đã phủ một lớp bụi mỏng.

Cô xoa xoa đầu mình, không thể giải thích được cảm giác khó chịu và bế tắc này là gì. Lúc trước cô nghĩ rằng do mình học tập quá mệt mỏi, nhưng bây giờ cô mới nhận ra là không phải vậy.

Cô giống như thật sự biến thành một con chuột, chạy vòng tròn trong một chiếc bánh xe. Không sai, chính là loại cảm giác đơn độc, bị nhồi nhét đầy và cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến lòng người cảm thấy sợ hãi.

Mẹ thật sự bận như thế à? Vẫn luôn không trở về...

Lần trước cô gặp mẹ đã là từ bao giờ rồi? Hình như là lúc đó mẹ cô đang ngủ, nên hai người cũng không nói chuyện.

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Trong đầu Bạch Chiêu Chiêu có gì đó lóe lên. Cô nhớ ra, cho dù lần đó mẹ trở về, nhưng hình như cô cũng không nhìn thấy mặt của mẹ?

Một ý nghĩ chợt nảy ra—

Người nằm trên giường, thật sự là mẹ của cô sao?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, mồ hôi lạnh trên người cô liền chảy ròng ròng, cả người trở nên cứng ngắc. Thậm chí, cô còn lập tức nghĩ đến âm thanh có người mở cửa rồi vào nhà mình tối hôm đó.

Vậy thì là ai? Là ảo giác của cô?

Hay là, có ai đó lén lút vào nhà cô?

Mồ hôi lạnh chảy xuống khuôn mặt trắng nõn của cô. Cô sợ hãi đến mức không thể động đậy được.

Bữa sáng buổi sáng ở đâu ra?

Tại sao cô lại ăn mà không hề có bất cứ nghi ngờ nào?

Dù mẹ cô có bận đến đâu thì cũng chưa bao giờ không về nhà trong thời gian dài như thế này!

Hôm nay... hôm nay là thứ mấy? Tại sao trên lịch lại hiển thị hôm nay là thứ Năm?

Sao lại là thứ Năm? Rõ ràng cô đã đi học được mấy ngày rồi. Chắc chắc đã hơn 5 ngày rồi...

Ngày Chủ nhật đâu? Hôm nay phải là Chủ nhật mới đúng! Nhưng tại sao cô lại mặc đồng phục và chuẩn bị đến trường?

Cô run rẩy mở tin nhắn ra, hoảng sợ nhắn tin cho mẹ: [Mẹ, mẹ có thể về nhà một lúc không? Hôm nay con chờ mẹ. Trong nhà xảy ra chút chuyện.]

Mẹ cô trả lời rất nhanh:

[Hôm nay mẹ phải tăng ca, phải ở lại công ty. Con nhớ ngủ sớm nhé.]

Sắc mặt cô trắng bệch, ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình: [Trong nhà có trộm... Con sợ lắm. Mẹ mau trở về đi, có được không!]

2 giây sau—

[Hôm nay mẹ phải tăng ca, phải ở lại công ty. Con nhớ ngủ sớm nhé.]

Bạch Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm dòng chữ giống nhau y như đúc kia, sau đó cô lại gõ tiếp:

[Mẹ, con sắp chết rồi!]

[Hôm nay mẹ phải tăng ca, phải ở lại công ty. Con nhớ ngủ sớm nhé.]

“A—!” Bạch Chiêu Chiêu hét lớn một tiếng, hoảng sợ ném điện thoại xuống đất. Da gà trên người cô nổi lên, từ chân rồi lan dần lên trên...

Đây rõ ràng không phải là mẹ trả lời cô. Thứ trả lời cô là cái máy kỳ quái gì vậy?

Còn mẹ cô? Mẹ cô đâu?!

Trong giây lát, sự quan tâm đối mẹ vượt qua nỗi sợ hãi. Cô lại nhặt điện thoại lên, nhưng không dám tự tiện báo cảnh sát. Trước tiên cô phải gọi cho bạn thân nhất của mình đã.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

Cô vừa cúp điện thoại thì tin nhắn của Yến Ni cũng ngay lập tức được gửi đến:

[Chiêu Chiêu, tớ đang đau khổ tự học. Sao thế?]

Bạch Chiêu Chiêu như bắt được cọng rơm cứu mạng: [Yến Ni, cậu có thể giúp tớ báo cảnh sát được không? Mẹ tớ mất tích rồi!]

1 giây sau, Yến Ni trả lời: [Tớ cũng nhớ cậu, bảo bối.]

Da dầu Bạch Chiêu Chiêu tê dại.

Không phải Yến Ni!!!

Lại là những câu giống nhau. Lại giống nhau! Không phải Yến Ni!

Có lẽ, người nói chuyện với cô vốn dĩ không phải là mẹ cô, cũng không phải là Yến Ni!

Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cô lập mở cửa ra rồi chạy xuống tầng.

Lúc này, cô chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của một người duy nhất— Cảnh sát Thạch.