Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 19: Quên mất




2 phút sau, cửa tầng 4 mở ra, Bạch Chiêu Chiêu rón rén đi ra ngoài.

Hôm nay cô đi sớm hơn bình thường nửa tiếng. Một là cô thật sự không dám ở nhà, hai là cô còn có thể tránh gặp mặt Diệp Chi Du.

Nhưng khi đi đến cầu thang, bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

— Ông chú ở tầng 1 đang đứng hút thuốc! Đại ma vương to lớn đang canh giữ ở cửa tòa nhà.

Vì thế Bạch Chiêu Chiêu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn nắm đấm to như bao cát của ông chú xã hội đen kia mà xem, một quyền thôi là có thể đánh chết mười người như cô đó! Còn có cơ bắp trên cánh tay ông ấy nữa, mỗi một cái đều to bằng cả cái đầu của cô!

Lần đầu tiên cô hận thân thể mình quá yếu đuối, không phải là Barbie kim cương, cũng không có một thân đầy cơ bắp. Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ tiến về phía trước, cố gắng không để ông ấy chú ý đến.

“Đi học à con gái?” Lần đầu tiên, “Xã hội đen” chủ động chào hỏi cô.

Ông ấy gọi cô là “Con gái”, đó là cách gọi của dân địa phương, nhưng khẩu âm của ông ấy lại đậm giọng của người phương Bắc.

Cô sợ hãi đứng lại, sau đó nhìn ông ấy, có hơi hoảng sợ mà gật đầu.

“Cháu đừng sợ. Chú cũng có con gái, nhỏ hơn cháu mấy tuổi.”

Ông ấy cười hơi lộ răng, Bạch Chiêu Chiêu càng cảm thấy đáng sợ hơn.

“Con gái ở tuổi này thích cái gì thế!” Quan Chính Hạo ngậm điếu thuốc, rung chân: “Cháu nói chú nghe đi.”

Cô kìm lại nỗi sợ của mình, tiếp nhận thẩm vấn, thành thật nói: “Cháu... cháu thích ăn đồ ngọt. Ví dụ như bánh ngọt, nhưng không thể quá ngọt... Cháu, cháu còn thích chó nữa...”

“Chó?” Quan Chính Hạo suy ngẫm, gãi gãi cằm phát ra tiếng “Xào xạc”: “Bánh ngọt thì chú ăn rồi, nhưng chú chưa ăn thịt chó bao giờ. Có ngon không?”

Bạch Chiêu Chiêu run rẩy, biểu cảm trên mặt cô càng lúc càng giống như một lời khó nói hết.

Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân xuống tầng. Chính là Diệp Chi Du, trong miệng cậu đang ngậm một miếng bánh mì, cậu như hóa thành người bay, quần áo thì xốc xếch, liên tục chạy nước rút mà lao xuống tầng.

“Chiêu Chiêu!” Cậu vội vàng lấy bánh mì trong miệng ra, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu không sao chứ! Sao hôm nay cậu lại đi học sớm thế!”

Lúc cậu đang rửa mặt thì thấy Bạch Chiêu Chiêu bị chặn lại, sau đó cậu lập tức dùng tốc độ ánh sáng mặc đồng phục vào rồi chạy xuống.

Bạch Chiêu Chiêu cau mày lại, không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất.

— Về mặt lý trí, cô hy vọng Diệp Chi Du nhanh chóng cút đi. Nhưng về mặt tình cảm, cô lại hy vọng cậu yểm trợ cô rời khỏi chỗ này.

“Này, nhóc, lại đưa bạn gái đi học à?” Quan Chính Hạo liếm má trong giống như bị đau răng: “Người trong nhà có biết hai cô cậu yêu sớm không?”

“Chú Quan, bọn cháu không yêu sớm.” Cậu nghiêm mặt nói.

“Ồ— không sao. Chú cũng là người từng trải mà. Phải đối tốt với con gái, biết chưa?” Nói xong, ông ấy thấy sắc mặt Bạch Chiêu Chiêu trở nên trắng bệch thì khoát tay ý bảo hai đứa mau đi đi.

Đợi đến khi bóng dáng hai học sinh biến mất ở cửa thì ông ấy mới thở dài một hơi rồi sờ lên mặt mình: “Ông đây đáng sợ thế à?”

Thằng nhóc ở tầng 2 đó ngày nào cũng lén lút đứng ở cửa sổ ngắm ông ấy, làm ông ấy thiếu chút nữa cho rằng mình rất cuốn hút đấy. Cuối cùng hóa ra là đang đợi làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Thế nhưng, khi thấy em gái học sinh kia sợ mình thì ông ấy đã cố ý đổi thời gian hút thuốc thành trước bữa sáng. Kết quả lại không cẩn thận mà chạm mặt.

Ông ấy nhìn chằm chằm cánh tay đầy hình xăm của mình và suy nghĩ.

Ở giữa một cánh tay của ông ấy là hình đầu của Quan Công và Na Tra, còn có hình của chú chó Cinnamoroll (*), trông giống như một con thỏ, ông ấy đặc biệt xăm nó vì con gái mình.

(*) Chó Cinnamoroll:

undefined

Nếu lần sau mình cho em gái học sinh xem con chó này thì có lẽ sẽ không còn sợ nữa nhỉ?

Quan Chính Hạo dập tắt điếu thuốc rồi bước loạng choạng đi về nhà.

Bạch Chiêu Chiêu có dự cảm hôm nay lại là một ngày xui xẻo. Bởi vì cô vừa chạm phải đại ca xã hội đen, vừa chạm phải Diệp Chi Du.

Bây giờ Diệp Chi Du giống một con ruồi đẹp trai cỡ lớn, đang ong ong nói những lời xin lỗi quen thuộc:

“Chiêu Chiêu! Hôm qua tan học sao cậu không lập tức về nhà? Cậu đừng giận tớ nữa... Xin lỗi. Hôm đó tớ không nên đẩy cậu. Tớ xin lỗi cậu.”

Cô càng đi nhanh hơn, nhưng chân Diệp Chi Du dài, nên cậu căn bản không thể bị cô bỏ lại được, mà cậu cứ giống như âm hồn bất tán đi theo bên cạnh cô, lẩm bẩm:

“Hôm nay nhất định phải đợi tớ đi cùng, được không?”

Trong lòng Bạch Chiêu Chiêu châm chọc: Thật là giống phim thần tượng. Nam chính liều mạng nói “Cậu nghe tớ giải thích”, nhưng vẫn cứ không giải thích.

Giống như cái miệng kia chỉ là một vật trang trí.

“Cậu đừng quấn lấy tớ nữa.” Cô lạnh mặt đuổi cậu: “Tớ không muốn nói chuyện với cậu.”

Diệp Chi Du tỏ vẻ đáng thương, nhưng cậu vẫn kiên trì nói: “Tan học tớ đợi cậu. Tớ xin lỗi cậu được không? Tớ dẫn cậu đi xem một thứ.”

“Không. Tớ thật sự rất ghét cậu. Tớ không muốn nhìn thấy cậu, cũng không cần lời xin lỗi của cậu.”

Bước chân của cậu dừng lại.

Bạch Chiêu Chiêu vẫn đi tiếp mà không thèm chớp mắt lấy một cái, coi cậu là người vô hình.

Cô nghĩ: Đợi tốt nghiệp cấp 3 xong thì cô sẽ đi tập gym rồi đi học võ phòng thân của phụ nữ. Cô cũng phải có cơ bắp và có sức lực.

Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Làm gì có anh hùng? Còn không phải do cô quá yếu à?

Sau khi lên xe bus, Diệp Chi Du chen qua tất cả mọi người rồi đi đến đứng ở trước mặt cô.

Lần này cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ trông chừng cô.

Nhưng em gái Bạch Chiêu Chiêu tâm vững như sắt, ánh mắt chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.


Phiền thật đấy. Mỗi ngày đi học còn khiến người ta khó thở hơn cả việc treo cổ...

Hồi trước cũng khó chịu như thế này à? Cô không nhớ lắm. Tóm lại, cô giống như càng ngày càng không có biện pháp để điều chỉnh tốt tâm trạng của mình được...

Cô bỏ lại Diệp Chi Du và đi về phía lớp học. Trong lớp náo nhiệt hơn rất nhiều so với hôm qua.

Bởi vì chỗ ngồi của Chu Lạc Nhiên trống không.

“Cậu chủ Chu ốm rồi. Hôm qua cậu ấy không thoải mái, hôm nay liền phát sốt, nên mới không đi học được.” Lời lớp phó nói ra giống như đang tán gẫu, cũng giống như đang nói cho cô nghe.

“Chắc là do đi mua trà sữa cho người nào đó nên mới bị cảm nhỉ.”

Không có Ngũ Chỉ Sơn (*) trấn giữ, mọi người giống như được sống lại.

(*) Ngũ Chỉ Sơn (Ngũ Hành Sơn): Tên ngọn núi trong tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân, tương truyền do bàn tay của Như Lai Phật Tổ tạo ra đã đè Tề Thiên Đại thánh Tôn Ngộ Không suốt 500 năm (129-629), sau này Đường Thái Tông đổi tên là Lưỡng Giới Sơn, cũng gọi là Ngũ Hành Sơn.

Tìm niềm vui từ trên người Bạch Chiêu Chiêu đã trở thành thói quen của bọn họ. Bọn họ đã nghẹn 2 ngày rồi, sắp nổ tung đến nơi. Nhưng chỉ là lời nói ra không còn quá khó nghe như trước mà thôi.

“Này, có thể là do làm nhiều quá không?”

“Wow, kiệt sức mà chết hả? Ha ha ha ha! Thế sao nữ chính lại không bị sao?”

“Ngu thế! Chỉ có trâu mệt chết thôi, chứ cái cày làm sao hỏng được hả!” Chương Tử Cầu mang theo đôi mắt thâm đen mà nói ra câu đó, giống như đã bị đánh rồi mà vẫn không biết điều.

“Ha ha ha ha, vậy thì cậu chủ Chu yếu quá rồi.”

Hôm nay Nguyễn Mộng Thần cũng mới ngộ ra một điều: “A, tôi suy nghĩ rồi. Sau này tôi phải ra nước ngoài du học, không có thời gian để yêu đương đâu!”

“Wow. Mộng Thần, cậu lợi hại thật đấy. Muốn đi nước nào thế!” Hứa Đình vội vàng bợ đít.

“Mộng Thần thật ưu tú, không như người nào đó, chỉ muốn trèo cao.”

“Đúng thế! Cho rằng mình là gà mái bay lên cành cao liền biến thành phượng hoàng à. Chắc chắn cậu chủ Chu chỉ đang chơi đùa cô ta thôi.”

“Cũng coi trọng bản thân mình thật đấy.”

Tâm trạng Bạch Chiêu Chiêu vốn đã không tốt, lúc này bỗng nhiên máu nóng trong người cô lại quay trở lại!

Cô đột nhiên đứng lên rồi cầm lấy một quyển sách lớn, không giải thích gì hết mà lập tức ném vào khoảng trống nhỏ ở giữa Chương Tử Cầu và Dư Chí Đồng, cao giọng nói: “Các cậu nói xong chưa!”

“Ám khí” đột nhiên xuất hiện, khiến các nam sinh hoảng sợ.

Giọng điệu của cô âm trầm, tràn đầy địch ý: “Để bố cậu cày cho cậu xem nó có bị hỏng hay không!” Nói xong, cô lại chuyển sang đám người Nguyễn Mộng Thần: “Còn các cậu nữa! Đừng có ghê tởm như thế, cẩn thận sau này khi chết sẽ bị cắt lưỡi đấy!”

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh. mọi người khiếp sợ nhìn cô.

Ngay cả những học sinh như Phương Cẩm Thiến luôn thích giả vờ như không biết gì hết cũng bị giật mình, miệng há hốc như cá chết.

Đây, đây là những lời mà Bạch Chiêu Chiêu có thể nói ra hả!

Đây... đây là Bạch Chiêu Chiêu?

Một loại cảm giác quỷ dị tản ra từ trên người cô, làm tất cả mọi người đều không dám cãi lại.

Bọn họ vừa hoang mang vừa do dự trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lại nhìn cô.

Chỉ có Hứa Đình giống như chiếm được cơ hội ngàn năm có một, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Wow, Bạch Chiêu Chiêu, miệng cậu bẩn thật đấy! Không phải giả vờ là học sinh ưu tú cao quý hả? Sao, không có cậu chủ Chu ở đây nên không giả vờ nữa hả? Cậu có gan thì nói lại lần nữa đi, để tôi ghi âm lại, ngày mai đưa cho Chu Lạc Nhiên nghe nhé?”

Tô Vận Khiết ở bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo của cô ta.

“Làm sao?!” Cô ta cúi đầu xuống.

Chị em tốt của cô ta co người lại, khẽ lắc đầu.

Bây giờ cô ta mới phát hiện lớp học bỗng trở nên yên tĩnh một cách khác thường. Cô ta hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về cửa lớp học, cho rằng chủ nhiệm lớp hoặc Chu Lạc Nhiên đang đứng ở đó.

Nhưng mà chẳng có ai cả.

“Các cậu sao thế?”

Tại sao trong lớp lại yên tĩnh thế.

Nhìn lại, lúc này cô ta mới phát hiện Bạch Chiêu Chiêu đang nhìn mình chằm chằm!

Ánh mắt đen trống rỗng đó nhìn cô ta giống như đang nhìn một con chó chết.

Lập tức, Hứa Đình cảm thấy khó hiểu, nhưng lời cô ta muốn nói lại không nói ra được thành câu: “Cậu, cậu làm gì... Sao cậu, sao cậu lại nhìn tôi như thế...”

Đáp lại cô ta chỉ có sự yên tĩnh.

Hạt giống bất an nhanh chóng nảy mầm và sinh sôi nảy nở. Hứa Đình bỗng cảm thấy hơi luống cuống, sau đó cô ta hét to lên: “Cậu đừng có nhìn tôi như thế!”

May là lúc này có giáo viên dạy Văn đi vào lớp. Bạch Chiêu Chiêu cũng quay đầu đi.

Lớp học dường như đã khôi phục lại như bình thường. Nhưng dưới làn sóng tĩnh lặng, con quái vật quỷ dị vẫn đang còn lượn lờ ở đó.

Cho đến khi đã vào tiết được 10 phút, Bạch Chiêu Chiêu mới tìm lại được lý trí của mình.

Mới vừa rồi, cô giống như bị sự tức giận che mắt, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Cô thậm chí còn mắng những lời rất khó nghe.

Tim cô đập “Thình thịch”.

Đây là lần đầu tiên cô nói những lời khó nghe.

Bởi vì bị quỷ ám, bởi vì Diệp Chi Du, bởi vì bầu không khí trong lớp... Trong lòng cô sắp không chứa nổi nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy nữa rồi.

Nhưng mà, cô với Hứa Đình không giống nhau. Cho dù chính cô nổi nóng và nói ra những lời khó nghe thì cô vẫn không vui, ngược lại cô còn khó chịu hơn.

Từ nhỏ, cô đã là một đứa trẻ yêu thích những điều tốt đẹp, lịch sự và có lễ độ. Ép cô nói ra những lời lẽ thô tục quả thực là một loại tàn phá nhân cách bẩm sinh của cô.

Còn khổ sở hơn so với việc bị người ta chửi mắng.

Không phải đã quyết định lo cho thân mình trước sao, không thể bị hoàn cảnh đồng hóa, cũng không thể thay đổi bản thân à? Sao đột nhiên lại biến thành như thế này...

Những ngón tay trắng nõn của cô không thể khống chế được mà siết chặt lại. Móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.

Vốn dĩ trong nhà là nơi trú ẩn an toàn. Nhưng bây giờ, trong nhà có quỷ. Trường học lại có những người cô ghét...

Cô giống như con chuột bị nhốt trong chiếc hộp, sáu bức tường chậm rãi co lại, không khí dần dần loãng đi. Mà cô lại không có chỗ nào để trốn, bị đè ép đến mức ở bên trong cô giống như có thứ gì đó sắp bị vỡ ra.

Cô che ngực lại rồi hít một hơi thật sâu.

Mắng chửi thô tục, đối với cô đó là một hồi chuông cảnh tỉnh.

Cô tuyệt đối không cho phép mình biến thành kẻ vừa độc ác vừa nhàm chán giống như bọn họ. Đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô.

-

Sáng nay, đồn cảnh sát thảnh thơi một cách lạ thường. Không có ai tới báo án, nên các cảnh sát đều tụ tập ở một chỗ và nói chuyện phiếm.

Thạch Dũng ngẩn người, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghe thấy đồng nghiệp đang tán gẫu về vụ án “Gã đồ tể trong mưa”.

Vụ án “Gã đồ tể trong mưa” này đối với Thạch Dũng cũng không còn xa lạ gì. Năm đó nó còn chấn động một thời và được quay thành một bộ phim điện ảnh rồi phát sóng khắp nơi. Nói rằng một tài xế taxi sẽ giết những hành khách nữ vào những ngày mưa.

Kỳ lạ là tại sao đột nhiên bọn họ lại nhắc đến chuyện này.

“Nghe nói hung thủ đã bị nhốt trong tù rồi nhưng vẫn không hề cảm thấy hối hận. Hơn nữa, sau đó còn xảy ra một sự việc siêu nhiên.” Một đồng nghiệp ra vẻ thần bí nói: “CCTV của nhà tù cho thấy bên cạnh gã ta có bốn cái bóng trắng...”

“Wow, cậu đừng có dọa người được không.”

“Tôi cũng có đọc bài báo đó. Nghe nói bóng trắng chính là những người phụ nữ bị gã giết chết, muốn ở bên cạnh gã để có thể lấy mạng gã bất cứ lúc nào.”

“Còn có người nói là do gã ta giết quá nhiều người và quá biến thái nên linh hồn của các nạn nhân bị ép ở lại bên cạnh gã ta, không có cách nào đi đầu thai được.”

“Đáng sợ thật. Quỷ còn phải sợ ác nhân mà.”

“Cho nên thế giới này có rất nhiều biến thái. Theo tôi được biết thì còn có người bắt chước gây án nữa...”

Thạch Dũng yên lặng lắng nghe, một cảm giác không thích hợp lắm lại xuất hiện ở trong lòng ông ấy.

Kỳ quái... Ông ấy luôn cảm thấy mình đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng; mà chuyện quan trọng này lại hiện lên trong lòng ông ấy là bởi vì câu chuyện về vụ án “Gã đồ tể trong mưa” này.

Rốt cuộc là chuyện gì chứ! Nếu như ông ấy không nhớ ra thì dường như sẽ có phiền phức rất lớn.

Nhưng mà nếu thật sự quan trọng thì sao lại có thể bị quên đi một cách dễ dàng như thế được?

Ông ấy gõ gõ vào đầu mình giống như đang đập một cái TV hay máy tính bị hỏng.