Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 18: Ngày thứ sáu




Toàn thân Liễu Đào Tử nổi đầy da gà, cô ấy nghiêm nghị nói: “Ông đừng nói linh tinh, quỷ ám cái gì? Ơ? Lạnh như thế này sao ông không đi giày?”

Cô ấy đang muốn tiếp tục trách mắng ông ấy thì đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông này không đi giày...

Nhưng mà trên ngón chân cái của ông ấy có một sợi bông màu trắng buộc một tấm thẻ màu vàng.

Tấm thẻ đó dùng để làm gì, bản thân là một y tá nên Liễu Đào Tử không thể nào mà không biết được.

Đó là...

Tấm thẻ được buộc trên thi thể...

Trong cổ họng cô ấy nghẹn một ngụm khí, theo phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau một bước.

Vẻ mặt người đàn ông rất đau thương, chậm rãi lấy hơi rồi nói: “Cô y tá, tôi, tôi phải đi rồi...”

Cô ấy cứng ngắc đứng ở đó, hơi thở cũng trở nên run rẩy, cô ấy không dám nhìn ông ấy, cũng không dám động đậy. Giống như bị điểm huyệt, nhưng cô ấy không ngủ mà!

“Cô y tá, cảm ơn cô...” Ông ấy tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Đến khi Liễu Đào Tử ngẩng đầu lên một lần nữa thì trên con đường này làm gì còn ai?

Ở đây chỉ có mình cô ấy.

Trái tim bị tạm ngừng của cô ấy bây giờ mới tiếp tục đập trở lại, tay chân đã sớm lạnh ngắt như muốn nhũn ra, thân thể lung lay như sắp đổ. Nỗi sợ hãi như bóng tối nhớp nháp không nhìn thấu được ở hai bên đường, tản ra sự lạnh lẽo thấu xương.

Cô ấy dốc hết sức chạy như điên, chạy một mạch đến bên cạnh chiếc xe của mình.

Cô ấy đang định lên xe thì phía sau có người tiến đến chào hỏi: “Ơ? Chị Đào Tử?”

Cô ấy hốt hoảng quay đầu lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm— Là bác sĩ cấp cứu trực ca đêm hôm nay đã đến. Là một chàng trai cao to, nhìn có vẻ rất nhiều “Dương khí”.

“À, bác sĩ Lưu.”

“Chị làm sao thế? Chạy nhanh giống như bị quỷ đuổi ấy.” Cậu ấy cười rồi đóng cửa xe lại.

“Không sao...” Cô ấy thở ra một hơi: “Đúng rồi, tôi muốn đi mua cà phê, cậu có muốn một cốc không? Tôi mang cho cậu.”

“Thật sao? Được, vậy cảm ơn chị. Vậy cho em một cốc mocha lạnh.”

“Được...”

“Vậy em đi thay ca trước đây.” Cậu ta lắc chiếc chìa khóa trong tay.

“Ừ...”

Cô ấy cúi đầu, chuẩn bị mở cửa xe ra.

Đột nhiên, trong dư quang nơi khóe mắt của cô ấy có thứ gì đó vụt qua.

Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nhìn bóng lưng cậu bác sĩ kia...

Khoan đã, tại sao, bác sĩ cũng không đi giày...

Tại sao trên ngón tay của cậu ta cũng có một tấm thẻ màu vàng đang lắc lư?!

Ngay lập tức, đầu cô ấy như muốn nổ tung lên. Cô ấy nhanh chóng lên xe, thở hổn hển rồi run rẩy khởi động xe.

Rốt cuộc có chuyện gì thế này...

Trong đầu cô ấy thoáng qua một suy nghĩ—

Không phải mình “Gặp quỷ” đấy chứ...

-

Lúc Liễu Đào Tử về đến nhà, quả nhiên nhìn thấy Từ Sĩ Hưng và một người đàn ông đang mặc đồng phục cảnh sát.

Sau khi Thạch Dũng tự giới thiệu đơn giản về mình và lấy giấy tờ chứng nhận ra thì phát hiện biểu cảm của cô gái có quầng thâm mắt này rất không thích hợp.

“Sắc mặt của cô Liễu không tốt lắm.”

Liễu Đào Tử nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì.

Từ Sĩ Hưng chen vào: “Cô ấy vẫn luôn như thế mà. Suốt ngày phải trực ca đêm, sao không mệt được chứ, đúng không?”

Liễu Đào Tử phiền nhất là ông ấy cứ lải nhải, cô ấy hơi hung dữ nói: “Quỷ đâu?”

Không thấy quỷ, chỉ thấy người đáng ghét.

Trên mặt Từ Sĩ Hưng lộ ra biểu cảm sợ hãi, ngập ngừng nói: “Không tìm thấy. Nhưng anh không lừa em đâu... Thật mà... Thật sự có quỷ... trong nhà.”

Thạch Dũng đã sớm kiểm tra kỹ càng trong nhà rồi, nhưng không có bất kỳ sự khác thường nào, vì thế ông ấy hỏi Liễu Đào Tử: “Cô cũng gặp nữ quỷ mắt đỏ kia rồi à?”

Liễu Đào Tử xuất thần, sau đó cô ấy lắc đầu.

Nhưng vẻ mặt mất hồn mất vía của cô ấy cũng rất giống như gặp quỷ.

“Cô Liễu, rốt cuộc cô sao thế?” Thạch Dũng không hiểu: “Đã có chuyện gì xảy ra? Cô có thể nói cho tôi biết. Tôi là cảnh sát.”

Lời nói nghẹn ở cổ họng, cô ấy không có dũng khí để nói ra. Giống như chỉ cần cô ấy nói ra thì tất cả sẽ trở thành sự thật, không thể thay đổi được nữa.

“Không phải em cũng gặp phải đồ bẩn thỉu gì đấy chứ!” Từ Sĩ Hưng kêu to lên.

“Cút đi. Đồ bẩn thỉu cái gì! Anh chính là đồ bẩn thỉu đấy!” Tính tình của Liễu Đào Tử đang không được tốt lắm, cô ấy trừng mắt nhìn Từ Sĩ Hưng một cái rồi oán hận nói: “Không có quỷ thì anh gọi tôi về làm gì? Anh không biết buổi tối tôi trực ban rất bận hả?”

Từ Sĩ Hưng tủi thân không chịu được, nhỏ giọng nói: “Anh thấy nó thật mà. Anh bị dọa sợ chết khiếp. Chúng ta đã ở với nhau lâu như thế rồi, anh lừa em chuyện này làm gì...”

Thạch Dũng ra dấu tay im lặng với Từ Sĩ Hưng.

Sau đó ông ấy gọi Liễu Đào Tử vào phòng bếp: “Cô Liễu, bạn cùng phòng của cô, chỗ này có bình thường không?”

Ông ấy chỉ vào đầu.

Liễu Đào Tử uể oải lấy tay chống lên trán: “Thường ngày anh ta rất bình thường, chỉ là nói hơi nhiều, lại lôi thôi và lười biếng.”

Cô ấy dùng một hơi nói ra ba khuyết điểm của Từ Sĩ Hưng.

“Vậy cô đã gặp người phụ nữ mà anh ta nói chưa?”

Cô ấy lắc đầu, cũng không biết nên khóc hay nên cười, nhìn ông ấy rồi nói: “Xin anh đấy cảnh sát, không phải là anh sẽ tin anh ta đấy chứ! Anh ta sợ tôi chuyển nhà, mà anh ta lại không tìm được người thuê mới thôi. Đó. Anh cũng thấy đấy, tòa nhà tốt như vậy, à, căn hộ này của anh ta lại trang trí rất rách nát... Đều là đồ bỏ đi, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Anh ta rõ ràng đã ở đây nhiều năm thế rồi mà trang trí đơn giản một chút cũng tiếc. Tôi muốn dọn đi mà anh ta lại không tìm được người thuê mới nên mới luyến tiếc tôi mà thôi.”

“...” Thạch Dũng nhìn quyển sổ trong tay mình rồi nói: “Thế nhưng, trên tầng có một cô gái cũng nói đã gặp người phụ nữ kia rồi.” Dừng một lát, ông ấy lại nói thêm: “Cô bé kia nhìn rất ngoan, không giống loại người nói vớ vẩn.”

Liễu Đào Tử suy nghĩ một lúc, cho rằng ông ấy đang nói đến em gái học sinh ở tầng 4.

Cô gái đó rất xinh đẹp, gặp một lần thì sẽ không thể quên.

Cô ấy xoa huyệt thái dương: “Dù sao thì tôi cũng không biết gì cả. A, phiền thật đấy. Tôi còn trở về đây thật nữa chứ. Anh ta lại lừa tôi. Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không để ý đến anh ta nữa.”

Từ chỗ Liễu Đào Tử cũng không thu được thông tin gì có ích.

Thạch Dũng đành phải đi ra ngoài rồi nói với Từ Sĩ Hưng đang run rẩy: “Như vậy đi. A Hưng, phiền anh cầm đồ rồi đến nhà tôi ở tạm một đêm.”

Sau đó ông ấy lại quay sang nói với Liễu Đào Tử: “Cô Liễu, đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô có phát hiện gì hoặc gặp chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.”

Từ Sĩ Hưng như được ân xá, vội vàng nói: “Cảm ơn cảnh sát Thạch, để tôi dọn dẹp nhà cho anh, làm bữa sáng cho anh. Tôi nhất định sẽ không gây thêm phiền toái cho anh đâu.”

Liễu Đào Tử nhận danh thiếp, tâm sự vẫn nặng nề như trước, trầm mặc ngẩn người.

Cô ấy còn nghe thấy Từ Sĩ Hưng đang vừa đi ra ngoài vừa nói:

“Hôm nay Đào Tử hơi là lạ.”

Đến nhà Thạch Dũng, Từ Sĩ Hưng được sắp xếp ở phòng ngủ phụ. Hai người nhanh chóng đánh răng và rửa mặt rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Thạch Dũng bị đánh thức bởi tiếng ngáy của chính mình.

Trong mơ hồ, ông ấy nghĩ thầm, mình ngáy cũng không to lắm, có lẽ do xung quanh thật sự quá yên tĩnh nên mình mới bị đánh thức...

Giống như sự yên tĩnh quỷ dị trước cơn bão...

-

Sáng sớm, trời vẫn còn đang tờ mờ sáng, trong tòa nhà lớn như nhà họ Chu, những người giúp việc đã rời giường từ rất sớm rồi.

Mặc xong đồng phục màu xanh, bọn họ quét dọn đâu vào đấy, sau đó đi làm đồ ăn...

Quản gia với mái tóc hoa râm, mặc vest thẳng tắp đang đứng nhìn xung quanh. Sau đó có một người giúp việc đi đến, nhỏ giọng nói:

“Chú Tiền, sắp 7 giờ 45 phút rồi.”

Ông ta gật đầu rồi đi thẳng về phía phòng bếp.

Tất cả mọi người đồng loạt dừng lại công việc đang làm, sau đó bọn họ cũng đi vào phòng bếp.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, đang được đặt ở trong chiếc khay sứ trắng mạ vàng. Cốc sữa nóng hổi bốc lên làn khói trắng.

Đồng hồ trên tường cho thấy, còn 5 phút nữa là 7 giờ 45 phút.

Trong phòng bếp, tất cả người giúp việc đều đứng im lặng ở đó và nhìn chú Tiền. Dưới ánh nắng mặt trời âm u, sắc mặt mọi người đều trông rất xanh xao và lõm xuống, giống như những bóng ma quỷ dị không được bình thường.

Chú Tiền đi đến bên cạnh chiếc bàn, lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra rồi đổ một viên thuốc màu trắng vào trong tay mình, sau đó nháy mắt với người ở bên cạnh.


Người đầu bếp hiểu ý, bước đến và đặt một cái cối xay sạch sẽ trước mặt ông ta.

Viên thuốc bị bẻ thành hai nửa, nghiền thành bột rồi trộn vào trong sữa.

“Chú Tiền, sẽ không bị cậu chủ phát hiện chứ...” Đầu bếp nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt ông ta không thay đổi mà nói: “Vậy cậu có cách nào tốt hơn không?”

7 giờ 45 phút.

Chú Tiền ra chỉ thị: “Đưa cơm cho cậu chủ đi.”

Chu Lạc Nhiên đã rửa mặt xong, ngáp dài ngáp ngắn đi đến nhà ăn—

Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.

“Cậu chủ, hôm qua nghỉ ngơi không tốt ạ?” Chú Tiền vừa đưa khăn giấy cho cậu ta vừa săn sóc hỏi.

“Sao thế?” Cậu ta nghiêng mặt, vẻ mặt khó hiểu: “Nghỉ ngơi rất tốt mà.”

“À, chỉ là sắc mặt cậu chủ không tốt lắm, hơi hốc hác.”

“Thật à? Tôi không cảm thấy gì cả.” Cậu ta hơi tức giận nên giọng điệu cũng không kiên nhẫn lắm.

Chú Tiền rất hiểu tính tình của cậu ta. Nên ông ta chỉ cười cười rồi không nói gì nữa, đẩy cốc sữa đến.

Cậu ta cầm lên, nhanh chóng uống một hơi hết sạch rồi ăn nốt phần còn lại của bữa sáng. Sau đó cậu ta đứng dậy đi thay đồng phục.

Lúc xuống tầng, cậu ta đang định lên xe thì đột nhiên thân thể run lên. Cậu ta giơ cánh tay dài ra vịn vào cửa xe...

Đầu cậu ta hơi choáng váng, tay chân như nhũn ra, còn có hơi buồn nôn nữa, khiến cậu ta khó có thể đứng thẳng được.

“Cậu chủ, làm sao thế này!” Chú Tiền nhanh chóng đỡ lấy cậu ta.

“Tôi... tôi đột nhiên không thoải mái lắm...” Cậu ta nhẫn nhịn: “Tôi... muốn nôn...”

“Chắc là bị cảm rồi!” Chú Tiền ân cần nói: “Tôi đã nói là sáng sớm nay nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm mà.”

“Thế à...”

“Nếu đã khó chịu như thế rồi thì hôm nay đừng đi học nữa.” Ông ta nói xong thì đứa mắt nhìn người giúp việc đang đứng ở hai bên.

Hai người nhanh chóng tiến lên, một trái một phải đỡ lấy Chu Lạc Nhiên.

“Cậu chủ, không thoải mái thì đừng cố gắng chịu đựng nữa.”

“Chúng tôi đưa cậu về.”

Chu Lạc Nhiên không chống cự. Cậu ta cũng không chống cự được, tùy ý để bọn họ đưa mình trở về trong biệt thự.

Chú Tiền vẫn đứng ở đó, nhìn thân hình của cậu ta biến mất trong căn phòng màu đen, nét mặt khó lường.

-

Thật kỳ lạ...

Thật sự rất kỳ lạ...

Bạch Chiêu Chiêu chống đỡ thân thể tê dại và ngồi dậy. Cô như bị say rượu vậy, đầu óc nặng trĩu.

Cô không nhớ nổi hôm qua mình ngủ từ lúc nào...

Hôm qua... hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Trong hành lang không có ai nhưng lại có tiếng gõ cửa...

Còn có một người rất kỳ quái gọi điện thoại cho cô...

Rất đáng sợ, rất kinh khủng, nhưng mà...

Cô vậy mà lại ngủ được?

Ngoài cửa sổ, ánh nắng mờ mịt.

Cô mở cửa phòng ra, trong nhà vẫn vắng vẻ và yên tĩnh như trước. Trên bàn ăn, những món điểm tâm ngọt vẫn chồng chất ở đó, không có người động vào.

Mẹ cô cũng không để lại tờ giấy note nào.

Cô nghĩ thầm, lần này thời gian tăng ca của mẹ thật sự rất dài...

Nhưng cô vẫn phải đi học... Cho dù có quỷ thì ngày mai cô sẽ đi lễ chùa, chắc là có thể đuổi nó đi rồi...

Dưới tầng, Thạch Dũng cũng đã tỉnh.

Từ Sĩ Hưng ở một phòng khác vẫn đang ngủ, lại còn ngáy nữa, chỉ cần nghe thôi là cũng biết ông ấy đang ngủ rất say.

Sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản xong thì Thạch Dũng đi ra ngoài, Hàn Nho ở đối diện cũng đang vừa vặn đi ra.

Hôm nay nhà họ Hàn rất yên tĩnh, không có ai làm ầm, cũng không có tiếng trẻ con khóc.

“Cậu Hàn.” Thạch Dũng chào hỏi: “Đi làm sớm thế?”

Hàn Nho gật đầu: “Chào buổi sáng, cảnh sát Thạch.”

Ngoại hình nhát gan của anh ấy làm Thạch Dũng nhớ đến Trương Sinh trong “Hồng nương ký”. Một người xinh đẹp nhưng lại nhu nhược, đơn bạc, thân hình thì gầy gò. Là một người đàn ông, thế mà lại có thể khiến người ta nảy sinh tình yêu thương. Mặc dù điều đó kỳ lạ, nhưng cũng không làm người ta chán ghét. Anh ấy chính là kiểu người sẽ làm người khác bộc phát tính bảo vệ và tình yêu thương của một người mẹ.

Thạch Dũng lại hàn huyên: “Gần đây trong nhà rất tốt nhỉ?”

Hàn Nho không dám nhìn thẳng ông ấy, bàn tay nắm chặt cặp công văn rồi lại thả lỏng, sau đó anh ấy mới gật đầu.

Đôi mắt sắc bén của Thạch Dũng nhìn ra sự bất thường của Hàn Nho, nhưng ông ấy không hỏi, mà lại cười rồi nói: “Đi thôi, cùng nhau đến bến xe.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thạch Dũng: Dọn nhà? Làm bữa sáng?

Từ Sĩ Hưng: ... Xin lỗi, ngủ quá giờ rồi...