Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 14: Báo cảnh sát




Từ Sĩ Hưng rất muốn báo cảnh sát, vì thế, khi vừa đến công ty, ông ấy ngay lập tức gọi điện cho cảnh sát.

Quả nhiên, khi nghe thấy ông ấy nói rằng mình bị một người phụ nữ bám theo thì cảnh sát chẳng muốn quan tâm chút nào: “Này, anh là đàn ông mà, sao lại sợ phụ nữ bám theo chứ? Mà người ta thật sự bám theo anh hả? Đừng tự mình đa tình nữa.”

Ông ấy đã sớm đoán được đối phương sẽ nói như vậy!

Cảnh sát cũng là người, là người thì sẽ ngại phiền phức.

Ông ấy trở nên nóng nảy: “Nếu tôi nói dối thì lòng bàn chân sẽ bị lở loét! Nếu anh không tin thì tự mình đến xem đi! Người phụ nữ điên thì không đáng sợ hả? Bộ dạng cô ta giống như cực kỳ yêu tôi, nếu lỡ cô ta vì yêu sinh hận, sau đó muốn đâm chết tôi thì sao. Nếu các người mặc kệ tôi thì tôi sẽ đi tìm phóng viên rồi nói cảnh sát các người không làm việc! Lãng phí tiền thuế của người dân!”

“Rồi rồi rồi. Vậy anh tên gì, ở đâu? Cô ta bám theo anh từ chỗ nào?”

“Từ Sĩ Hưng, chữ Từ có hai bộ nhân, chữ Sĩ trong sĩ nữ đồ (tranh vẽ các cô gái), chữ Hưng trong hưng thịnh. Tôi ở khu chung cư Lâm Đường, đường Tân Hưng. Tôi thường ngồi xe bus số 6 và 14 từ chỗ làm về nhà. Cô ta bây giờ càng ngày càng quá đáng, bám theo tôi đến tận bên ngoài căn hộ của tôi rồi!”

“Hả? Khoan đã, khu chung cư Lâm Đường?”

“Đúng thế.” Từ Sĩ Hưng dừng một lúc: “Sao thế, có vấn đề gì à?”

Cảnh sát dừng vài giây mới nói: “Mấy giờ anh tan làm? Tôi có thể đến gặp anh. Tôi tên là Thạch Dũng. Tôi cùng ngồi xe về với anh, tiện thể tâm sự với cô gái kia.”

Từ Sĩ Hưng mừng rỡ như điên, lập tức nói: “Vậy hả? Wow, vậy cảm ơn anh nha, cảnh sát Thạch. Vậy tôi ở trạm THPT Dân Lập Thánh Tâm đợi anh, chắc khoảng tầm 7 giờ 30 phút.”

“Được, vậy 7 giờ 30 phút gặp.”

Không ngờ cảnh sát lại dễ nói chuyện như vậy. Từ Sĩ Hưng cực kỳ vui vẻ, nhảy nhót tại chỗ.

Ha ha. Đợi đấy. Đồ tâm thần dọa người này, hôm nay tôi sẽ để cảnh sát còng cô đi!

-

Mỗi giây mỗi phút ở trường đều là cực hình.

Khó khăn chịu đựng đến lúc tan học, Bạch Chiêu Chiêu lại chạy đi. Cô chạy ra cổng trường và mua một chiếc bánh tráng, sau đó cô vừa ăn vừa ngồi trên chiếc ghế ở ven đường nhìn cổng trường.

Cô đã chuyển đến đây được một thời gian rồi, nhưng cô chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát xung quanh trường học như bây giờ.

Bên trái cổng trường có một số cửa hàng văn phòng phẩm và cửa hàng bán đĩa... Cửa hàng bán đĩa thường rất đông người. Bạch Chiêu Chiêu không có nhiều tiền nên hiếm khi ghé qua. Cô chỉ đến đó một lần lúc mua đĩa nhạc.

Bên phải cổng trường, rẽ qua một góc phố chính là phố ăn vặt.

Các loại đồ ăn như cơm thịt kho, cá sữa, mì danzai... Không cần phải chọn kỹ cũng rất ngon. Chỉ cần đi khoảng 10 mét là bạn đã có thể ăn no rồi.

Đối diện trường học là mấy cửa hàng cao cấp bán bánh kẹo, trà sữa, chè pudding, chè địa cốt (*)...

(*) Chè địa cốt: Một thức uống thảo dược truyền thống ở miền Nam của Phúc Kiến.

Cô cứ ngồi nhìn như thế cho đến khi gần 7 giờ 30 phút, ngay cả hoa văn trên cửa hàng xung quanh cô cũng đã nhớ rất kỹ rồi, nhưng cô vẫn không thấy Diệp Chi Du đi ra.

Hai bên đường có cây cối thấp. Cô lo rằng cây sẽ che mất tầm mắt của mình nên thỉnh thoảng cô sẽ đứng lên nhìn xung quanh như một con vượn cáo.

Bầu trời bắt đầu tối dần, học sinh xung quanh cũng càng ngày càng ít. Bạch Chiêu Chiêu thở dài, cảm thấy hôm nay có lẽ không đợi được Diệp Chi Du rồi.

Đúng lúc cô chuẩn bị chậm rãi đi ra bến xe bus thì lại vô tình nhìn thấy Diệp Chi Du đang từ cửa hàng bán đĩa đi ra.

Trong bóng đêm, sắc mặt cậu có hơi u ám.

“Ơ, Diệp Chi Du?” Cô vui vẻ, lớn tiếng gọi rồi chạy tới chỗ cậu.

Nhưng chàng trai thấy cô chạy tới thì lại đứng im tại chỗ và nhìn chằm chằm.

“Sao thế?” Cô giả vờ thoải mái: “Cậu đi đâu vậy? Sao lại đi ra từ bên đó?”

Lại nữa. Biểu cảm tối hôm qua lại hiện trên mặt của cậu lần nữa.

Chẳng những có hơi kháng cự, ngược lại còn hơi... dò xét?

Cậu nhìn cô như thể đang nhìn một người xa lạ.

“Ừ...” Không đợi được câu trả lời của cậu, cô xấu hổ sờ sờ chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mềm mại trên cổ mình rồi nói: “Tớ nhiệt tình quá làm cậu sợ à? Sao hôm nay cậu không đến trường? Tớ tìm cậu cả ngày rồi. Hôm qua hình như cậu có tâm sự gì đúng không? Có phải cậu gặp chuyện gì không? Có lẽ tớ có thể giúp cậu...”

“Không có chuyện gì đâu.” Cậu nói như vậy.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý của mình hay không, mà Bạch Chiêu Chiêu lại cảm thấy giọng điệu của cậu rất gượng gạo.

Dường như cậu không muốn đề cập đến chuyện đánh nhau với Con Gián.


Thái độ như vậy khiến Bạch Chiêu Chiêu không tiện chủ động hỏi. Cô hơi bất an: “Cậu làm sao thế? Sao tớ cảm thấy hình như cậu đang bài xích tớ?”

“Không phải. Tớ...” Cậu rời mắt đi, nhíu mày bực bội, một lúc lâu sau mới nói: “Bây giờ trong lòng tớ rất rối. Tớ... không có cách nào nói cả...”

“Có ý gì?” Cô sợ hãi hỏi.

“Tớ cũng không biết. Nhưng mà cậu... có thể đừng tìm tớ nữa được không? Bây giờ đầu óc tớ rất rối, không biết phải làm sao mới tốt...”

Rõ ràng người tới gần cô là cậu, bây giờ cậu lại bảo cô đừng tới tìm cậu nữa...

“...” Sự vui vẻ giả dối trên mặt Bạch Chiêu Chiêu đã không thể duy trì nổi nữa. Nụ cười của cô sụp đổ cùng với tôn nghiêm còn sót lại của cô.

Cô mấp máy môi, hốc mắt đỏ lên: “Tại sao? Sáng sớm hôm qua không phải vẫn bình thường à?”

“Xin lỗi, là do tớ...”

“Chẳng lẽ...” Cô ngập ngừng: “Chẳng lẽ cậu tin những lời bọn họ nói à...”

Cô không đợi cậu trả lời.

Đột nhiên, những lời nói khó nghe kia lại vang lên bên tai cô.

Lần này Bạch Chiêu Chiêu thật sự tủi thân, cổ họng cô nghẹn lại: “Diệp Chi Du, nếu tớ giải thích thì cậu có nghe không? Tớ thật sự đã trải qua một ngày rất tồi tệ. Hôm nay tớ vẫn miên man nghĩ, nghĩ rằng cậu sẽ tin tưởng tớ. Hôm qua không phải cậu còn an ủi tớ à?” Cô không kìm được nước mắt nữa, muốn giơ tay ra kéo áo cậu: “Tớ không phải loại người đó. Là bọn họ...”

“Cậu làm gì thế?!” Cậu giống như bị dọa, nhảy dựng lên và gạt tay cô ra.

Sức lực của cậu quá lớn, mà Bạch Chiêu Chiêu lại giống như một con cừu con không hề phòng bị nên cô bị đẩy ngã trên mặt đất.

“A!” Cô nhỏ giọng hét lên, bàn tay bị rách nên rất đau rát.

“Này... Cậu không sao chứ!” Cậu lập tức hối hận, vội vàng đưa tay ra đỡ cô.

“Này! Cậu làm gì thế!?”

Đột nhiên có một tiếng quát to. Một người đàn ông béo mặc áo khoác cảnh sát chạy đến.

Diệp Chi Du rút tay về, miệng há hốc hoảng sợ, cái gì cũng không nói được, nhanh chóng xoay người rồi chạy đi.

“Này, cậu đang muốn cướp tiền hả? Sao lại chạy? Mẹ, để tôi gặp lại cậu thì cậu tới số! Tuổi còn nhỏ mà không lo học? Lại đi bắt nạt nữ sinh?!”

Một người cảnh sát hơn 40 tuổi chính là người có sự uy hiếp rất lớn. Sau khi mắng bóng lưng của cậu xong, cảnh sát nhanh chóng cúi người xuống và kéo Bạch Chiêu Chiêu lên: “Cháu gái, có sao không? Bị thương rồi? Tên cướp tiền này là học sinh trường cháu à?”

Bạch Chiêu Chiêu cắn môi, nước mắt chảy ra, cô khóc đến mức run cả người, tay chân cũng trở nên lạnh ngắt.

Lúc nãy khi bị đẩy ra, cô thấy biểu cảm của Diệp Chi Du. Đó là một loại sợ hãi không kịp che giấu.

Cậu đã ghét cô đến thế rồi à? Như thể cô là một loại virus bẩn thỉu vậy.

“Này, cháu gái, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Ai nha, cháu bị cướp bao nhiêu tiền, chú bù cho cháu. Đáng thương quá... Khóc nữa sẽ không xinh đẹp đâu.” Người cảnh sát vụng về dỗ dành cô, nói xong còn phải tự bỏ tiền túi ra.

“Cậu ấy không, không, không, không cướp tiền của cháu...” Cô nức nở: “Cậu ấy chỉ, chỉ, chỉ là rất ghét cháu...”

“À...” Người cảnh sát có hơi xấu hổ.

Thì ra là tranh cãi giữa hai học sinh đang yêu nhau.

Người cảnh sát không biết phải an ủi cô thế nào, đành phải nói: “Được rồi, được rồi. Loại trai hư này trừ đẹp trai ra thì có gì đáng để cháu thích đâu. Còn khóc vì cậu ta nữa chứ. Đúng là thiệt thòi mà. Bảo cậu ta cút đi. Đừng khóc nữa. À... Ý chú là học sinh cấp 3 yêu đương làm gì, phải chăm chỉ học hành mới đúng.”

Càng an ủi thì Bạch Chiêu Chiêu càng khóc nhiều đến mức không thở ra hơi. Cô còn lẩm bẩm gì đó mà ông ấy nghe không hiểu.

Lúc này—

“Ơ, em gái. Sao em lại ở đây? Sao lại khóc rồi?”

Người cảnh sát quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao, gầy, đeo kính đang đi đến.

Bạch Chiêu Chiêu lau mặt rồi hít một hơi, bây giờ cô mới lên tiếng: “Anh Hưng.”

“Cảnh sát, em gái này là hàng xóm của tôi. Em gái gặp phải chuyện gì à?” Từ Sĩ Hưng rất quan tâm.

Người cảnh sát nheo mắt nhìn ông ấy rồi nói: “Là cậu báo cảnh sát đúng không? Cậu là Từ Sĩ Hưng?”

“Này này, là cảnh sát Thạch Dũng đúng không?” Từ Sĩ Hưng rất hưng phấn: “Anh giỏi thật đấy, nghe giọng thôi đã nhận ra tôi rồi. Vất vả rồi, làm phiền anh phải đến đây. Tôi thật sự sắp bị người phụ nữ kia làm phiền chết rồi...”

“Không vất vả.” Thạch Dũng thản nhiên cắt ngang lời ông ấy.

“À?”

“Tôi cũng ở khu chung cư Lâm Đường. Đúng lúc tiện đường về nhà.”

Trong nháy mắt, Bạch Chiêu Chiêu vẫn còn đang khóc đến mức quên mình, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ:

Trùng hợp thế?

-

Xe bus đến rồi đi, Từ Sĩ Hưng không lên xe, ngược lại ông ấy nhiệt tình mời Thạch Dũng và Bạch Chiêu Chiêu đến cửa hàng chè.

“Ngày mai sau khi tan làm thì chúng ta cùng nhau đi bắt người phụ nữ điên kia. Muộn một ngày cũng không chết được. Đều là hàng xóm láng giềng cả, tôi mời mọi người.” Từ Sĩ Hưng hỏi hai người: “Cảnh sát Thạch ăn gì? Tôi thấy rượu hoa quế của nhà này không tệ, anh thử xem. Em gái thì sao?”

Bạch Chiêu Chiêu vẫn còn đang khóc, yếu ớt nói: “Cho em một phần tào phớ nhỏ thôi ạ.”

Bình thường cô sẽ không cùng anh Hưng đi ăn. Cho dù là hàng xóm thì họ cũng không thân lắm.

Nhưng còn có một cảnh sát ở đây, nên cô yên tâm hơn rất nhiều. Huống hồ, cô thật sự rất cô đơn. Cô rất cần trò chuyện với người khác, cho dù chỉ là hàng xóm không thân lắm cũng được.

“Được, gần đây tôi đang bị nóng trong người nên hôm nay phải giải tỏa một chút.” Từ Sĩ Hưng vừa trả tiền vừa nói: “Cảnh sát Thạch, tôi cũng biết tầng trên có người mới chuyển đến, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gặp được.”

Thạch Dũng trịnh trọng nói: “Ừ. Tôi mới dọn đến chưa lâu, lại đi sớm về trễ, nên không gặp nhau là chuyện bình thường.”

“Cảnh sát còn được phân nhà ở, không tồi đâu.”

“Ôi, làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi, vợ cũng không có, được phân cho mỗi một căn nhà. Còn nói là nhà ở khu có trường học, nhưng tôi làm gì có con đâu.”

“Sao thế?” Từ Sĩ Hưng tò mò: “Là bởi vì bận quá nên không có thời gian tìm bạn gái à?”

Thạch Dũng dừng một lát, cô đơn nói: “Thật ra là có. Nhưng lúc kết hôn, cô ấy đòi mua vòng tay long phượng, tôi không mua được nên chia tay rồi. Lúc đó tôi còn nghĩ rằng mình may mắn, cảm thấy cô ấy là một người hám của... Haiz, nói ra thật là xấu hổ quá. Đáng đời tôi không cưới được vợ.”

Ông ấy liếc nhìn Bạch Chiêu Chiêu. Nếu lúc đấy mình và bạn gái kết hôn thì chắc con cũng đã lớn thế này rồi.

Nếu con gái mình lớn đến tuổi này, cũng sẽ yêu đương à? Nó sẽ coi trọng cái loại mặt trắng chỉ có vẻ ngoài kia, sau đó lại đau lòng à? Liệu ông ấy có đánh chết tên nhãi không biết tốt xấu kia không?

Thạch Dũng không có con, nên rất khó để tưởng tượng được mình lại có những tình cảm mãnh liệt này.