Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 35




"Ây dà~"

Một sáng sớm nọ, Hoa Hướng Nhiên bị đồ đệ gọi lên xử lý công vụ thở ngắn than dài, nghe các trưởng lão nhao nhao oan trách, vác theo cái mặt đau khổ tới gõ cửa nhà An Hòa Dật.

Sáng sớm, côn trùng bên ngoài còn đang say ngủ. Trên núi hết sức yên tĩnh, tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ trong phòng len lỏi ra ngoài trong làn sương sớm.

Hai vị tu sĩ tiên phong đạo cốt ngồi bên bàn đá mới được thay cách đây không lâu, khói mỏng bay lên từ chén trà mới phá, hương trà phiêu tán bốn phía.

"Sư huynh lại gặp phải vấn đề gì khó khăn à?" An Hòa Dật nhấp một ngụm trà, thoáng cái khoang miệng đã tràn ngập hương vị thanh mát.

Bị ảnh hưởng bởi sự bình thản của sư đệ, cơn tức giận của Hoa Hướng Nhiên cũng vơi bớt đi nhiều. Hiện giờ đang bóp trán, bất lực nói.

"Sư đệ à, rốt cuộc đệ cho đệ tử nhà mình giữ những bảo bối gì thế? Hắn không chỉ gϊếŧ không ít gà bay phía sau núi mà còn mở luôn chợ buôn gà bay cho các đệ tử khác, gà bay sau núi giờ hụt mất một phần ba luôn rồi."


"..."

Quả nhiên.

Hoa Hướng Nhiên vừa tới, An Hòa Dật đã lập tức suy đoán chẳng lẽ lại là đồ đệ Ôn Tu Viễn của y xảy ra chuyện. Giờ nghe sư huynh nói như thế xong, y còn kinh ngạc với sức phá hoại của đồ đệ mình hơn.

Đồ đệ của y từ bao giờ lại lợi hại như thế?

Tuy vẫn hơi khó tin nhưng An Hòa Dật vẫn xin lỗi thành khẩn, cũng dặn dò ba người Ôn Tu Viễn, không để bọn họ ra sau núi huấn luyện nữa.

Giải quyết xong vấn đề, An Hòa Dật quay ra gật đầu với Hoa Hướng Nhiên ngồi đối diện. Lúc này sư huynh y mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sư đệ à, không ấy hay là đệ cứ giữ mấy đứa nó luyện tập ở chỗ nào đệ trông coi được đi."

Hoa Hướng Nhiên lắc đầu ưu sầu.

Thấy sư huynh trông rặt một bộ coi Ôn Tu Viễn như hồng thủy ác thú mà phòng tránh, An Hòa Dật cũng hết cách.


Hoa Hướng Nhiên ngồi lại cũng không bao lâu, ngọc bài sáng lên liền đứng dậy rời đi.

Sau khi Hoa Hướng Nhiên đi rồi, ba người mới lên đỉnh núi.

An Hòa Dật đang ngồi trước bàn đá, thấy bọn họ tới chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, cũng không mở miệng.

Nhất thời xung quanh cực kì an tĩnh.

Ôn Tu Viễn buôn gà bay rất đắt hàng, mãi chưa thấy tới khiến đám đệ tử ở phía sau núi cũng rất sốt ruột, tha thiết kêu Ôn Tu Viễn tới chỗ bọn họ. Ban ngày Ôn Tu Viễn chạy đi gϊếŧ gà, tối lại đem về bán, không tới mấy ngày đã kiếm được bộn tiền.

Lúc này An Hòa Dật lại gọi hắn tới, trong lòng hắn không khỏi gióng trống.

Chẳng lẽ không cho hắn buôn bán nữa?

Ôn Tu Viễn quay ra liếc Nhϊếp Tử Tấn, thấy đối phương gật đầu một cái, lòng càng thêm khẳng định.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, An Hòa Dật vừa lên tiếng liền nói sẽ đổi phương pháp huấn luyện bọn họ.


Ôn Tu Viễn tiếc nuối cụp mắt.

Tiếc ghê.

An Hòa Dật lấy ra một quả bóng tròn. Ôn Tu Viễn nhìn nhìn, trông thấy rất quen mắt.

Kiều Húc và Nhϊếp Tử Tấn đều không biết là cái gì, trong mắt lộ vẻ ngờ vực.

"Đây là bóng nảy, rơi xuống sẽ bật ngược lên không có quy tắc. Ta có đặt thêm phù chú trên đó, nó sẽ đập trúng một trong ba người các ngươi."

Ba người liếc mắt nhìn nhau rồi lại đồng loạt nhìn trái bóng chằm chằm.

An Hòa Dật ném trái bóng về phía họ, "Ra sân luyện đi."

Trái bóng nảy lên xuống trong tay y.

Sân luyện tập là một khoảng đất trống lớn, rất thích hợp để huấn luyện.

Ba người đi vào sân, An Hòa Dật vẽ một kết giới để trái bóng không thể bay ra ngoài.

Bóng đập bịch bịch trên đất.

Vừa đập xuống đất, nó đã bay vút lên, tốc độ cực nhanh, có thể so với chim cắt, chỉ có thể thấy đường bóng bay mờ mờ.
Không để ý một cái là bóng đã bay về phía Ôn Tu Viễn.

Tốc độ của bóng nảy vốn đã ngang ngửa một tu sĩ bình thường, lại còn bật nảy khắp nơi, giống như đang chạy đua vậy.

Ôn Tu Viễn diễn trò cùng bóng nảy, không dám để lộ ra nhiều thực lực quá, sợ rằng vị sư tôn nhát gan nhà mình thấy đồ đệ lợi hại quá lại chạy mất dép.

Ở bên cạnh, Nhϊếp Tử Tấn thấy quả bóng đuổi theo Ôn Tu Viễn nên được phen thở phào nhẹ nhõm. May quá, vẫn không đuổi theo mình.

Vuốt vuốt ngực, có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.

"Ơ ơ ơ?!!"

Thấy Ôn Tu Viễn đang chạy thẳng về phía mình, Nhϊếp Tử Tấn quay đầu bỏ chạy, ngoái lại nhìn hắn bằng ánh mắt oán trách.

Không ngờ tên này lại dẫn bóng tới đuổi mình!

Trái bóng lao tới đập thẳng vào trán Nhϊếp Tử Tấn.

Trái bóng lóe lên ánh sáng của trận pháp được ấn trên nó. Nhϊếp Tử Tấn muốn giải trừ nhưng tốc độ của bóng nảy nhanh quá, căn bản không dừng lại để mà kịp làm gì.
San sẻ với nhau chút đi chứ?!

Nhϊếp Tử Tấn khóc không ra nước mắt.

Kế bên là 'máy bay chiến đấu' lạnh lùng và tàn nhất trần đời.

An Hòa Dật ngồi xem, thấy hiệu quả huấn luyện ba người kia khá tốt nên cũng thư thả hơn chút.

Sau khi Hoa Hướng Nhiên trở lại thư phòng có phái đệ tử đi tới các núi hỏi thăm tình hình huấn luyện, ghi chép lại sự sắp xếp của các núi khác. Đến lượt Tàng Ý Sơn lại hơi do dự.

Hoa Hướng Nhiên nghe nói Ôn Tu Viễn đã bắt đầu huấn luyện, trong lòng không yên, nghĩ ngợi một lát bèn đích thân ra ngoài.

Tông chủ nhanh chóng ngự kiếm bay tới Tàng Ý Sơn đi, các tu sĩ đang huấn luyện trên đỉnh núi chẳng ai hay biết.

Ôn Tu Viễn đã phát hiện ra Hoa Hướng Nhiên ngự kiếm đến trước cả An Hòa Dật. Hắn đã muốn kết thúc buổi huấn luyện đáng xấu hổ này từ lâu. Tay hắn vừa động, trên không trung cũng xảy ra biến.
Hoa Hướng Nhiên vốn đang nhàn nhã ngự kiếm, chẳng hiểu đâu ra có một con phi điểu bay tới từ phía sau rồi vọt tới trước, không chỉ thế còn phẹt một đường phân bay ngược về phía mình.

May mà Hoa Hướng Nhiên phản ứng mau lẹ, kịp thời dựng kết giới lên để chắn, chứ không thì thật đúng là xấu hổ.

Trong khi Hoa Hướng Nhiên còn đang tưởng chỉ thế là xong thì từ khắp nơi đột nhiên chim chóc ùa tới, bao vây từ khắp các phía, đuổi dí phía sau. Đám chim này đều có dây vải màu sắc buộc chân, chứng tỏ đều có chủ.

Quy tắc của Duyên Sinh Tông đã quy định rằng không được phép gϊếŧ chim chóc muông thú đã có chủ.

Năm xưa có đám đệ tử tham ăn bắt chim để nướng, các sư phụ vì muốn bảo vệ chim thú nhà mình nên đều đã đặt trận pháp bảo vệ lên chúng.

Tuy không quá khó để đối phó nhưng xử lý từng con một thì cũng rất phiền.
Hoa Hướng Nhiên mải tránh né đám chim vây lấy mình, chẳng hiểu thế nào mà kiếm dưới chân lại mất khống chế, bay thẳng về phía kết giới của An Hòa Dật.

"Ối giồi ôi nước sôi nước sôi!" Hoa Hướng Nhiên hô lớn, tay cũng khua loạn.

Kết giới bị phá vỡ, một quả bóng nảy bay thẳng tới.

Trận pháp ấn trên bóng nảy xuyên thẳng qua kết giới của Hoa Hướng Nhiên, đập trúng mặt tông chủ, để lại một vết hồng hồng.

Mọi người: "..."

Cả đỉnh núi rơi vào im lắng. Kiều Húc và Nhϊếp Tử Tấn đều len lén lùi về sau, muốn trốn.

Minh chứng rằng mình không nhìn thấy chuyện xấu hổ vừa rồi của tông chủ.

"Kẻ nào bày ra cái này hả?!" Hoa Hướng Nhiên nổi giận đùng đùng.

An Hòa Dật trầm mặc, chậm rãi đi tới trước mặt sư huynh. Ngón tay thon dài xòe ra nhận lại trái bóng nảy từ Hoa Hướng Nhiên.
Trận pháp bị phá rồi, không nhìn ra cái gì nữa.

Thấy là An Hòa Dật, cơn giận của Hoa Hướng Nhiên biến thành vẻ bất đắc dĩ.

"Sư đệ à, ôi —— "

An Hòa Dật cũng càng bất lực hơn. Ai mà ngờ lại trùng hợp như vậy chứ.

"Giải tán đi, huấn luyện hôm nay kết thúc." An Hòa Dật hạ lệnh cho ba người kia rời đi.

Y quay ra gật đầu với đám đệ tử gây họa đang đứng bên cạnh.

Nhϊếp Tử Tấn và Kiều Húc cúi đầu đi thẳng về pháp trận dịch chuyển, không cả dám nhìn lén Hoa Hướng Nhiên.

Chỉ có Ôn Tu Viễn phản kháng lại lệnh của sư tôn, thản nhiên đứng nhìn. Không chỉ nhìn mà còn cười phụt thành tiếng.

An Hòa Dật vừa nghe tiếng Ôn Tu Viễn cười là đại não tắt phụt,

Y dời bước qua một bên, để Ôn Tu Viễn hứng trọn đường nhìn của Hoa Hướng Nhiên không còn gì che chắn.

Tự làm bậy, không thể sống.
An Hòa Dật thầm thở dài một tiếng.

Kiều Húc và Nhϊếp Tử Tấn đứng ở pháp trận dịch chuyển cũng không dám nhúc nhích hay hé răng nửa lời. Kiều Húc thì nhìn chằm chằm pháp trận, chỉ mong sao có thể rời khỏi đây thật nhanh. Nhϊếp Tử Tấn thì lớn gan hơn một chút, vẫn lén liếc mắt nhìn về chính giữa sân Tu La một cái.

"Ngươi! Viết năm nghìn lần 'Tôn sư trọng đạo' cho ta!" Hoa Hướng Nhiên chỉ mặt Ôn Tu Viễn, giận đến mức mặt đỏ bừng.

Thấy Ôn Tu Viễn sửng sốt đứng hình, An Hòa Dật bèn hắng giọng nhẹ ý nhắc nhở hắn mau đáp lời.

Ai ngờ vì nghe tiếng hắng giọng mà Hoa Hướng Nhiên lập tức lườm qua đây.

"Đệ! Chép ba nghìn lần 'kính sư yêu huynh' cho ta!"

An Hòa Dật ngẩng đầu lên vẻ mặt kinh ngạc,

Hoa Hướng Nhiên "Hừ" một tiếng rồi xoay người rời đi, trong lòng vẫn rất là bất bình.
Thiên vị giúp đỡ đồ đệ, sư huynh chẳng lẽ lại không quan trọng bằng đồ đệ à?

Sau khi Hoa Hướng Nhiên đi rồi, An Hòa Dật và Ôn Tu Viễn bốn mắt nhìn nhau.

Từ nhỏ An Hòa Dật đã được cưng chiều. Tuy rằng các sư huynh thường hay trêu đùa chọc ghẹo y, đi ra ngoài chơi cũng không phải lúc nào cũng sẽ dẫn y theo nhưng quay về luôn mang theo trân bảo quý già tặng lại cho, từ nhỏ đến lớn y cũng chưa từng bị phạt bao giờ.

Ôn Tu Viễn còn choáng hơn. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chỉ có hắn phạt người ta chứ nào đã từng bị ai phạt, giờ tới Duyên Sinh Tông mới được trải nghiệm lần đầu tiên.

Tất cả là tại ngươi!

Trong lòng hai người đều đồng loạt suy nghĩ như thế, nhìn đối phương đầy vẻ oán hận.