"Vị huynh đài này là... ?" Áo xanh mặt hóp, chỉ nhìn mặt mũi dáng vẻ của người này thì chịu chẳng biết là bao nhiêu tuổi. An Hòa Dật nhìn đoán sơ sơ, chỉ có thể đoán là tuổi không nhỏ.
"Sư tôn."
Thanh niên trước mặt trông có vẻ sốt sắng, gọi y một tiếng.
Vừa nghe thấy, An Hòa Dật đã ngây người tại chỗ, vẻ mặt hoang mang.
"Ôn... Tu Viễn?" Y nghi hoặc hỏi lại.
"Là con nè, sư tôn." Người đối diện cười cười, hai con mắt ti hí hấp háy, thoạt trông rất là hèn mọn xấu xa.
"Ngươi làm cái gì vậy?" An Hòa Dật khó khăn lắm mới lên tiếng được, mồm cá trê của người trước mặt nhếch lên, thoạt trông như là đang muốn lao vào âu yếm vuốt ve, An Hòa Dật không nhịn lùi bước về sau.
Ôn Tu Viễn cười thầm, khi lên tiếng lại càng thêm cung kính hơn trước, "Đệ tử cũng muốn tham gia hoạt động tập thể của Duyên Sinh Tông, để tiếp nối truyền thống của toogn phái, đưa hoạt động thú vị này truyền lại cho các đệ tử đời sau."
Hay lắm.
An Hòa Dật nghiêng người để Ôn Tu Viễn đi vào phòng.
"Hôm nay có câu hỏi hay thắc mắc gì không?"
Ôn Tu Viễn vẫn như bao ngày khác đưa ra vài câu hỏi về thắc mắc của bản thân. Chỉ là trong quá trình trả lời câu hỏi, An Hòa Dật không tránh được phải nhìn mặt hắn.
Ôn Tu Viễn rình đúng lúc An Hòa Dật nhìn sang, quay ra chu cái mỏ cá trê về phía y. Cả người An Hòa Dật lập tức cứng đơ ra, sau đó quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa.
Tới khi Ôn Tu Viễn quay mỏ cá trê đi chỗ khác, An Hòa Dật mới nhìn lại.
Công nhận là xấu ma chê quỷ hờn thật.
Đây là lần đầu tiên An Hòa Dật đứng ở vị trí của người phải sống cùng người có gương mặt xấu xí mỗi ngày. Ở chung càng lâu càng cảm thấy đám đồ đệ của Duyên Sinh Tông quả thực đã sống không dễ dàng gì.
"Thật lòng muốn hỏi cái tên xấu xí ngoài cửa đó là ai vậy?"
"Dù gì cũng không phải là đồ đệ của ta."
"Lần này thì hay rồi, cả hai bên đều xấu xí, không ai khá hơn ai hết."
"Nói bậy, ta xấu thế nào được bằng tên đó."
"Ta mà xấu thì cũng chỉ là xấu bừa thế thôi, hắn xấu rất nghiêm túc!"
An Hòa Dật ngẫu nhiên liếc nhìn qua, đoạn lại ngẩng lên nhìn đồ đệ của mình. Không thể không thừa nhận rằng đồ đệ mình làm mặt xấu cũng có tâm quá đi mất.
Trong đầu y chợt có một ý nghĩ lóe lên, mở nhóm trao đổi với các sư tôn ra thấy cũng có câu hỏi tương tự như vậy.
"Liệu có phải thẩm mỹ của các đồ đệ bị bóp méo rồi không?"
Bên dưới còn kèm theo một chuỗi dấu hỏi chấm dài, kéo tới cả chục dòng, các sư tôn khác kéo xem cũng thấy tê cả đầu.
Vừa nói dứt lời, trong cuộc hội thoại vang lên một tiếng gầm thét.
"Xếp hạng tông môn của lão tử!!! Kẻ nào làm hỏng kẻ đó đi chết cho ta!!!"
"Khụ khụ khụ" Các sư tôn đang tính nói thêm gì đó, thấy thế đều lủi đi hết.
Trong lòng An Hòa Dật ngờ ngợ, chẳng lẽ tất cả đệ tử của tông phái đều thay đổi hình dạng?
Trừ phản ứng ngoài mặt lúc mới gặp Ôn Tu Viễn lần đầu, sau đó An Hòa Dật gần như không có phản ứng gì quá mãnh liệt, thật là muốn để y chứng kiến bộ mặt xấu ma chê quỷ hờn của toàn bộ đệ tử trong tông phái, xem y sẽ tỏ thái độ thế nào.
"Sư tôn, đệ tử muốn đi tìm mua một cái dây trang trí đeo ở chuôi kiếm, nhưng chưa xuống núi bao giờ, sư tôn có thể đi cùng không ạ?"
An Hòa Dật gật đầu ngay, vẫn tránh được việc phải nhìn thấy gương mặt thảm không nỡ nhìn thẳng của đối phương.
Các đệ tử trong tông phái hôm nay ai cũng mang một gương mặt mới. Hễ thấy có người xấu xí hơn đi tới là lại nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
Lúc An Hòa Dật đi ngang qua quảng trường, một nhóm đệ tử đang túm tụm chen nhau xem bảng thông báo. Y cũng hạ kiếm qua nhìn một cái.
Trên bảng thông báo có dán rất nhiều hình, cột bên phải có năm chữ to tướng được viết bằng mực đỏ - Cuộc thi tu sĩ xấu
Cái này mà còn dám thi nữa hả.
Mỗi tấm hình đều do chính tu sĩ cảm thấy bản thân xấu xí nhất tự dán lên. Tu sĩ nào đồng ý rằng người này xấu nhất thì đề tên mình xuống bên dưới tấm hình đó. An Hòa Dật nhìn một lúc, thấy có cả mấy đệ tử đánh nhau chỉ vì cãi cọ xem ai xấu hơn.
"Ta xấu!"
"Ai nói vậy?! Ta mới là người xấu nhất!"
"Trông ngươi đẹp như vậy, xấu chỗ nào chứ!"
"Mấy người đều không xấu, ta mới xấu nè!"
"Thứ cho ta nói thẳng, bàn về xấu xí, mấy đứa đều là rác rưởi hết."
An Hòa Dật trong lòng thở dài thượt.
... Muốn uống trà ghê.
"Sư tôn?"
Bên cạnh có luồng khí ấm áp ghé sát lại, An Hòa Dật quay sang thì đối mặt với đôi môi cá trê, làm y sợ giật bắn mình, vội lùi về sau.
Ôn Tu Viễn vui đến nghẹn, nhưng nhịn, hắn bảo, "Sư tôn, chúng ta không đi nữa ạ? Nếu sư tôn thấy hứng thú thì có thể qua mấy chỗ khác của tông phái xem một chút."
An Hòa Dật ngập ngừng, đoạn im lặng quay lưng lờ Ôn Tu Viễn đi, giẫm kiếm bảy thẳng ra khỏi tông phái.
Tông phái mình thật là đau lòng quá.
Dưới chân núi của Duyên Sinh Tông có một quán trà, chuyên phục vụ cho người tu chân. Trấn nhỏ này xưa nay vẫn luôn có người tu chân và người phàm cùng nhau tồn tại, có cửa hàng chỉ chuyên dành cho tu sĩ, cũng có hàng chỉ chuyên phục vụ cho người phàm. Quán trà này có tên là Tiên Nhân Các, rất có tiếng, vị trà cũng không tệ.
Trước đây, mỗi lần các sư huynh của An Hòa Dật xuống núi đều sẽ mang cho y một chút trà của quán này.
Ôn Tu Viễn thấy An Hòa Dật vừa ngửi được mùi trà đã đứng bất động không bay tiếp nữa, hiếm hoi có một lần chiều theo ý người ta mà đề nghị, "Sư tôn, hay là chúng ta vào quán trà nghỉ ngơi một lát trước đã?"
An Hòa Dật hài lòng gật đầu.
Bên ngoài Tiên Nhân Các, tiểu nhị đang nhiệt tình cúi đầu khom lưng chào mời khách vào quán. Chỉ có điểm kì lạ là, rõ ràng trên biển đã ghi rõ không phục vụ người phàm nhưng vẫn có người phàm đi vào. Tuy thế thì một lúc sau người đó cũng vẫn bị quản sự mời ra ngoài.
An Hòa Dật thấy tiêu chuẩn phán xét tu sĩ của tiểu nhị này có vẻ hơi lạ.
"Hai người không thể vào." Tiểu nhị cản hai thầy trò An Hòa Dật lại.
"Vì sao?" Đôi mắt trong suốt của An Hòa Dật hiện lên vẻ khó hiểu.
Tiểu nhị bị ánh mắt của ý làm cho hoảng hốt trong một thoáng, lập tức lắc đâu, cáu kỉnh quát, "Không được, các ngươi đi mau đi."
Ôn Tu Viễn bị đối phương đẩy một cái, mắt hắn cũng tối sầm lại, "Hử? Tại sao không được vào?"
Tiểu nhị mất kiên nhẫn chỉ lên bảng viết, "Không thấy đã ghi rõ rồi à? Người phàm không được vào. Ta nói nè, mấy người các ngươi đừng có suốt ngày tò mò xem tu sĩ ăn gì uống gì nữa đi, dù sao thân thể các ngươi cũng đâu ăn được. Có ăn cũng chỉ sợ là lăn ra chết thôi."
"Nhưng hai bọn ta là tu sĩ." An Hòa Dật bình tĩnh giải thích.
"Hứ?" Tiểu nhị trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, lại muốn giơ tay đẩy người xua đi.
An Hòa Dật tránh được. Gần đó có người không nhìn nổi, lên tiếng, "Người anh em à, mấy thứ đó đều là đồ bổ của tiên nhân, người phàm chịu không nổi thuốc bổ như vậy đâu, ngươi đừng thử."
"Ta là tu sĩ. Xin hỏi, ngài dựa vào đâu để nói bọn ta không phải?"
Nghe thấy giọng ôn hòa của An Hòa Dật, đối phương cũng hoài nghi quan sát từ trên xuống dưới một phen. Có vẻ cũng hơi tin tin, mới bảo, "Ai cũng bảo tu sĩ dáng vẻ đẹp lắm, ai cũng đẹp như thần tiên ấy. Nói thật thì khoản đó ngài không giống lắm. Mà không nói ngài, cái vị bên cạnh này... Ôi..."
Bị người ta nói một lượt, An Hòa Dật cũng đỏ mặt đến tận mang tai.
Y đâu có ngờ vì việc đó mà lại khiến người khác hoài nghi chuyện y có phải là tu sĩ hay không.
Quản sự thấy ngoài cửa cãi nhau bèn đi ra ngoài xem. Vị quản sự này đã có nhiều năm kinh nghiệm, mắt nhìn tốt, trí nhớ cũng tốt. Tuy An Hòa Dật không thường xuyên tới đây nhưng chỉ cần nhìn ngọc bài bên hông y là biết ngay.
"Thì ra là đạo trưởng của Duyên Sinh Tông, mau, mời vào ạ." Quản sự nhiệt tình dẫn thầy trò An Hòa Dật vào.
Người qua đường phía sau và tiểu nhị đều trợn tròn mắt, "Sao người tu chân mà còn xấu như vậy á?"
"Nghe nói là Duyên Sinh Tông thì phải."
"Ngươi bị ngu à. Chẳng phải người ta là tiên nhân hả? Đấy là để không ai thấy mặt thật của bọn họ á!"
"Không phải đâu. Ta nghe một vị tu sĩ ở tông phái khác bảo là người bên đó ai cũng xấu lắm."
"Thật á? ?"
"Chẳng có lẽ là môn phái giả?"
An Hòa Dật dằn thanh kiếm của mình lên bàn phát ra thành tiếng, cuối cùng giống như là không chịu nổi ánh mắt soi mói bắn tới từ mọi phía nữa, vừa đặt linh thạch xuống đã ngự kiếm bay vọt ra ngoài cửa sổ.
Ôn Tu Viễn đứng bên cửa sổ, hàng lông mày nhếch cao như muốn theo gió tung bay.
Ha ha.
-------------------------------
[Tác giả]
Nói lời này có thể ngươi không tin, nhưng bắt đầu từ năm nay mới xấu như vậy đấy!