Khi An Hòa Dật tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh rất lộn xộn. Rừng trúc vốn rậm rạp xanh tươi giờ chỉ còn là bãi đất trống với thân trúc nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Trong khi đó, đồ đệ của y đang nằm ngủ đến là thoải mái trên một tảng đá không biết chuyển từ chỗ nào tới.
Mới một đêm thôi mà, trời đất đảo lộn hết rồi hả?
Trong lúc mơ màng, Ôn Tu Viễn cảm nhận được một tia sát khí, sốt ruột mở bừng mắt, đối diện với hắn là vẻ mặt u ám của An Hòa Dật. Y đeo một chiếc mặt nạ quỷ, một đôi mắt lạnh lùng, quả thật là khung cảnh ám ảnh nhất Tu Chân giới.
Ôn Tu Viễn nhìn theo ánh mắt của y, trông thấy mấy cây trúc chất đống đầy đất, hắn lập tức hiểu ngay, nghiêm trang nói, "Mấy cái này không phải do con làm. Tất cả đều là do sư tôn hôm qua uống say dùng kiếm chém hết đó."
"Vết chặt của rìu bổ củi với vết kiếm chém không giống nhau, không tin thì sư tôn xem đi." Ôn Tu Viễn kiên quyết không đội cái nồi này. Hôm qua hắn chỉ vừa kịp lẻn khỏi đội ngũ cao thủ ăn uống, hôm nay đã bị một kiếm của sư tôn đánh vỡ mộng, tự nhiên lại gánh cái mác thiên tài trên lưng.
An Hòa Dật đi rất chậm, từng bước dẫm lên cỏ không phát ra tiếng động. Có điều bước mãi chưa thấy đến nơi, không biết đã tỉnh rượu hẳn chưa. Ôn Tu Viễn ở phía sau lưng y ngáp một cái, nheo mắt.
Thân trúc ngổn ngang trên đất quả thật có vết chém của kiếm khí sắc bén. An Hòa Dật nhẹ nhàng vuốt ve kiếm trong tay, trong mắt nhuốm một tia ấm áp, dịu dàng như nắng xuân.
An Hòa Dật hiếm khi điềm đạm như vậy với Ôn Tu Viễn, y gật đầu, "Đúng là vậy."
An Hòa Dật chết đứng tại chỗ.
Hai người im lặng nhìn nhau, An Hòa dật lên tiếng hỏi trước, "Hôm trước, sao con lại làm nhanh vậy?"
Ôn Tu Viễn làm ra vẻ vô tội, "Đệ tử đi được nửa đường thì đói bụng, trên đường đi có tiện tay túm một nắm cỏ lên ăn, không ngờ vừa ăn xong thì sức lực từ đâu đột nhiên xuất hiện rồi cứ thế hoàn thành nhiệm vụ từ lúc nào không biết."
Cỏ dại, cây thuốc dại mọc um tùm khắp Tàng Ý Sơn, An Hoa Dật cũng chưa từng nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này bao giờ nên nghe Ôn Tu Viễn nói thế y cũng tin hắn quá nửa.
An Hòa Dật trầm ngâm trong chốc lát, "Về chỉnh trang một chút đi." Nói xong thì ngự kiếm bay lên đỉnh núi.
Ôn Tu Viễn chỉ ngủ một giấc mà quần áo đã xộc xệch. Hắn cũng không để ý, tùy tiện kéo lại, sau đó vừa ngân nga một bài hát vừa quay về cung điện.
Hôm nay An Hòa Dật tới muộn. Mãi tới khi tu sĩ các nhà khác đã có mặt đầy đủ ở sảnh lớn thì y mới rề rà cưỡi bạch hạc đến.
Hàng ghế đầu có rất nhiều tu sĩ. Ngu Văn Tinh ngồi hàng sau chào hỏi An Hòa Dật từ xa. Thấy gần đó có một chỗ trống, cả Trác Thịnh cũng ngồi kế, An Hòa Dật liền đi sang.
Vừa ngồi xuống, sau lưng đã bị chọc một cái. Y vừa quay lại xem thì đối diện với một gương mặt đẹp đến mê hồn, cười chào y, "Tiểu hữu đấy à, trùng hợp quá."
Như thể bị mất hồn, An Hòa Dật ngơ ngác nhìn hắn.
Nét cười trên môi Ôn Cảnh càng đậm hơn, "Ta không có thả uy lực ra đâu, tiểu hữu đừng nghi oan cho ta nha."
Lúc này An Hòa Dật mới giật mình tỉnh táo lại. Cả người y mềm nhũn, xoay người lại, lấy bộ trà cụ của mình ra.
Hương trà bay xa, mọi người xung quanh đều được rót cho một chén. Ôn Cảnh ung dung nâng chén trà đến bên miệng, tỉ mỉ đưa mắt quan sát xung quanh.
Lần này Thời Minh Đạt bắt đầu sớm hơn, vừa bước lên đã nặng nề thở dài. Nhóm tu sĩ dưới đài đều không ai hiểu gì.
"Sáng nay, lão phu vừa nhận được một tin tức mới. Lại có một án kiện đồ đệ bắt cóc sư tôn xảy ra."
Mọi người ngồi dưới không ai có chút phản ứng nào, ngay cả người khá nhạy cảm với chuyện này như An Hòa Dật cũng chỉ khẽ thầm thở dài trong lòng. Vẫn như mọi khi, có tâm tư khác.
Dường như Thời Minh Đạt trở nên mất kiên nhẫn, một tấm màn nước lớn xuất hiện trước mặt các tu sĩ. Giữa tấm màn đó có một bóng người. Mặt mũi kẻ đó vặn vẹo, một vết sẹo kéo dài từ trán xuống khóe miệng, máu thịt gần vết sẹo đã thối rữa, đôi mắt xếch hình tam giác, hung tợn nhìn thẳng về phía trước. Quả thật là một khuôn mặt đáng sợ có thể dọa đám con nít khóc rống.
Thời Minh Đạt giới thiệu, "Đây là vị sư tôn có nhiều kinh nghiệm trong việc cải trang, giỏi nhất nhất là giả xấu. Người bắt cóc hắn lại không phải là đệ tử của hắn, mà là một đệ tử chuyên săn tìm của lạ của Biệt Phong Tông. Sau khi đệ tử này bắt cóc sư tôn nọ, sư tôn đã để lộ ra diện mạo thật, muốn khiến đệ tử kia từ bỏ ý định. Nhưng không ngờ đệ tử này lại dùng vũ lực và linh khí để trấn áp, khiến sư tôn phải tiếp tục đeo mặt nạ lên, để hắn tiếp tục ở bên sư tôn. Sư tôn không thể không viết thư báo cho Tông phái biết, cầu cứu. Hiện nay Tông phái đã phát động tìm kiếm. Thật là đau lòng quá!"
Các sư tôn nhìn nhau. Tất cả các sư tôn đến dự học đều đã rũ bỏ hóa trang, bây giờ, không ai có thể phân biệt ai xấu hơn ai.
Thời Minh Đạt lắc đầu thở dài, "Có thể thấy, xấu cũng không phải là tất cả."
Nhưng An Hòa Dật lại nắm bắt được một ý trọng điểm từ ví dụ mà Thời Minh Đạt vừa nêu ra —— Nói không chừng đệ tử nhà người khác còn đáng đề phòng hơn đệ tử nhà mình.
"Các vị tu sĩ, sao chúng ta không thử hóa trang lại, để Thủ Ngọc Sư Tôn đánh giá xem có nguy hiểm hay không?"
Nhóm tu sĩ trong phòng lập tức nhìn nhau, không một vị nào dám nhúc nhích. Ngày thường giả xấu đã đủ xấu hổ lắm rồi, bây giờ còn phải giả xấu trước mặt người của Tông phái khác, thật sự là làm không nổi.
Thời Minh Đạt cũng phát hiện ra suy nghĩ đó của mọi người, bèn hắng giọng một tiếng, "Không thì mọi người cứ gửi riêng cho ta đi. Bây giờ, mời các vị sư tôn cùng chia sẻ với nhau chút kinh nghiệm hóa trang của mình."
Thời Minh Đạt lướt mắt nhìn một lượt, không thấy An Hòa Dật ở hàng ghế đầu tiên, bèn thuận miệng gọi, "Ngu Văn Tinh đạo hữu."
Ngu Văn Tinh mặt nhăn như ăn chanh đứng lên, "Hôm qua đồ đệ của tiểu đạo vừa mới vạch trần tiểu đạo. Bởi vì ngày đầu tiên tiểu đạo dán đại một nốt ruồi, nhưng hôm sau lại dán ngược."
Thời Minh Đạt :"......"
Thời Minh Đạt thở dài não nề, vẫy tay ý bảo ngồi xuống. Lại gọi một vị tu giả khác, "Trác Thịnh đạo hữu."
Trác Thịnh ném quyển 《 Học Làm Giàu 》 lên bàn, tươi cười đứng lên, "Đệ tử của tiểu đạo cho tiểu đạo mười linh thạch thượng phẩm."
"?"
"Hắn bảo tiểu đạo ra ngoài mua cái mặt nạ nào dễ nhìn một tí."
"......"
Đột nhiên An Hòa Dật cảm thấy được an ủi. Tuy rằng mấy hôm vừa rồi y đã không ít lần kinh hồn táng đảm, vì hiểu lầm mà ngày nào cũng sầu lo đủ điều, nhưng cho dù thế nào thì đồ đệ của y cũng tương đối nghe lời.
Ít ra thì cũng không vạch trần y.
Thời Minh Đạt lại vẫy tay, bảo Trác Thịnh ngồi xuống. Ôn Cảnh thấy ông ta vuốt chòm râu dưới cằm, hai mắt cong lên như hai mảnh trăng lưỡi liềm, nổi bần bật giữa một đám người mặt ủ mày ê.
"Vị này... Ôn Cảnh đạo hữu, nói thử kinh nghiệm của ngươi cho ta nghe đi."
Ôn Cảnh mở chiếc quạt xếp trong tay ra, tiêu sái đứng lên, "Đồ đệ của tiểu đạo nói tiểu đạo xấu xí quá. Tiểu đạo e là mắt hắn không được tốt lắm, còn trẻ mà đã mù dở như vậy nên đập cho hắn một trận, coi như giúp chữa khỏi mắt luôn."
"......" Tay Thời Minh Đạt run run, lắp bắp hỏi, "Đạo hữu đến từ?"
"Tiêu Dao Tông."
Lời vang lên như sấm giữa trời quang, các vị sư tôn đồng loạt quay đầu lại.
Thời Minh Đạt day trán, kèm với ba tiếng cảm thản, "Bảo sao, bảo sao, bảo sao..."
Bảo sao mỗi lần có người bị đuổi gϊếŧ thì đều là Tiêu Dao Tông bọn họ!
---------
[Tác giả kể thêm]
Ôn Cảnh: Bản tôn hay nhận đệ tử lắm, nhưng tại sao lúc nào chúng cũng đuổi gϊếŧ ta vậy?
Thời Minh Đạt: Ngươi không oan miếng nào đâu! [Đau lòng nhức óc.jpg]