Thời gian trôi nhanh như gió, chẳng mấy chốc mà đã sắp đến kỳ thi cuối kỳ. Và Koro-sensei, chủ nhiệm của lớp E đã đưa ra một bài kiểm tra cuối kỳ cho bọn họ: Những ai có số điểm cao nhất từng môn sẽ được phép phá hủy một xúc tu của thầy.
“Một xúc tu cho từng môn có điểm cao nhất…” Nagisa trầm ngâm.
“Lớp tụi mình cũng có nhiều học sinh điểm cao lắm đó. Đạt điểm cao từng môn không hẳn là khó lắm đâu!” Kayano cổ vũ.
Lúc này, điện thoại của Sugino reo lên.
“Shindo?” Hơi ngạc nhiên nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, Sugino bắt máy: “Alo? Có chuyện gì vậy? Từ hồi thi đấu tới giờ không gặp cậu?”
“Ừ, trận đó căng đấy. Mình nói là sẽ phục thù vào cấp ba, nhưng bây giờ mình lại lo cậu không lên được lớp đây.”
Sugino bật cười, nói: “Cậu vẫn vênh váo như mọi khi nhỉ.”
Giọng Shindo đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nghe đây. Hiện giờ lớp A, lớp chuyên của trường ta, đang ở trong phòng hội nghị để tự ôn luyện. Và những người dẫn dắt họ là niềm tự hào của Kunugigaoka: Một nhóm thiên tài được gọi là Bộ Đại Ngũ!...” Sau đó là một màn giới thiệu Bộ Đại Ngũ bằng giọng rock của Shindo(thiệt sự là đoạn giới thiệu nó rất dài nên bạn nào muốn biết thêm chi tiết thì nên tìm phim để xem vì cái đoạn đó hề hước thiệt chứ).
“N-Nãy giờ là do cậu nói đó hả?!” Sugino lắp bắp, mấy đứa xung quanh thì triệt để cạn lời. Đến lúc này thì Shindo lại ngượng ngùng: “À,ừ…Tớ luôn muốn thử vậy…một lần.”
“Và người đứng đầu tất cả… Vị trí thứ nhất, là người đứng đầu kỳ thi quốc gia, với đển số P-PERFECT-TTT ở mọi môn! Người có tính lãnh đạo trong dòng máu: Chủ tịch Hội Học Sinh Asano Gakushuu!” Cô thật sự đánh giá cao kỹ năng uốn lưỡi khi nói từ perfect của cậu ta. Thật sự là nhịn-cười-muốn-nội-thương!!!
“Họ đang tìm cách giữ các cậu không cho trở lại cơ sở chính đấy. Nếu cứ như vậy…”
Sugino nói với giọng cảm kích: “Cảm ơn vì đã quan tâm đến bọn này, Shindou. Nhưng mà không sao đâu, mục tiêu bây giờ của bọn này không phải là ra khỏi lớp E. Tuy vậy, để đạt được mục tiêu, bọn mình vẫn phải đánh bại lớp A về điểm số. Cứ xem bọn mình đi. Bọn mình nhất định sẽ cố hết sức!”
- -- ------ ------ ------ --------
Ra về, Isogai chạy theo Nagisa và Kayano để rủ họ đến thư viện của cơ sở chính học. Thấy cô đi qua cũng hỏi: “Okuda-san có muốn đi không?”
Cô gật gật đầu: “Ừm, được thôi.”
Karma định về mà nghe thấy cô nói vậy cũng nhập hội luôn. Vậy là bảy đứa lóc cóc đưa nhau tới thư viện.
Karma ngồi bên cạnh nhàm chán nhìn cô soạt soạt viết ra một loạt các câu hỏi ra mấy tờ A4. Từ lúc đến bây giờ tên này cứ ngồi chềnh ềnh đó, như Kayano và Nakamura lười biếng cũng bỏ sách ra tỏ vẻ một chút, nhưng tên này thì chẳng thèm bỏ gì ra sất.
Cô lườm cậu ta, tay đẩy một tờ giấy A4 sang: “Làm đề toán này đi.”
Gương mặt Karma lập tức thể hiện hai chữ cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt cứng rắn của cô đành cam chịu lấy đồ nghề ra làm đề. Cô đang chuẩn bị phát các đề khác cho mọi người thì một giọng nói vang lên.
“Ồ, không phải bọn lớp E sao? Thư viện này thật lãng phí trên tay mấy người. Các người không có xứng gì hết.” Là tên chủ tịch CLB truyền thông Araki Teipei thuộc Bộ Đại Ngũ.
“Tránh ra đi bọn tầm thường. Đó là ghế của bọn này. Biến đi!” Cái thằng có môi cá tuyết này là Seo Tomoya – cái mồm LA.
“Cái gì! Đừng làm phiền bọn này học bài!” Kayano phản bác, cơ mà tay cầm không vững lộ quyển sách hướng dẫn làm bánh bên trong ra.
Nagisa: “Kayano…sách.”
Isogai: “Đây là ghế của bọn tôi! Chúng tôi đã đăng ký chúng rồi!”
Nakamura: “Đúng vậy. Được học trong phòng máy lạnh như vầy đúng là thiên đường~.”
“Quên rồi sao? Trong trường này bọn điểm thấp lớp E không được chống đối lớp A.” Thằng phát ngôn là Koyama Natsuhiko tụng xưng là “Quái vật học thuộc lòng”
Cô cười khẩy, tay phát nốt mấy tờ đề: “Sao tôi chưa nghe thấy cái luật đấy bao giờ? Muốn thì lấy thực lực ra nói chuyện, đạt được hạng nhất đi rồi nói.”
“Đây là…con bé đã cướp hạng nhất từ tay của Asano-kun, Okuda Manami!” Với trí nhớ của mình, Koyama ngay lập tức nhận ra: “Kia là…tên Akabane cướp hạng của mình!”
“Vậy thế này thì sao? Giữa hai lớp chúng ta, ai chiếm được nhiều vị trí dẫn đầu nhất trong tổng năm môn được bắt kẻ thua cuộc làm mọi điều mình muốn.” Thằng chủ tịch CLB truyền thông nói.
“Đao to búa lớn vậy, không sợ tôi lại chiếm tất cả các hạng đầu sao? Đến lúc đấy thì đừng có chạy đến khóc xin đấy.” Tay cô chống đầu, cười nhạo.
Bộ Đại Ngũ khựng lại, nhưng phóng lao thì phải theo lao, Seo đành cố nói: “Sao? Sợ không dám nhận à? Bọn này sẵn lòng đánh cược cả tính mạng của mình đấy.”
Vừa nhắc đến “tính mạng”, ánh mắt của mọi người ngay lập tức trở nên sắc bén. Giơ cây bút lên mang theo sát khí khiến Bộ Đại Ngũ phải sợ hãi.
“Mình nghĩ các cậu không nên đặt cược tính mạng của mình dễ dàng vậy đâu.” Nagisa điềm đạm nói.
Bộ Đại Ngũ tránh cả bọn ngay tắp lự, ba hoa chích chòe mấy câu rồi cắp đít chạy đi luôn.
Cô thấy mọi người chưa hồi thần thì gọi về giùm: “Các cậu tập trung làm đề tớ vừa đưa đi.”
“Đây là đề cậu tự ra à Okuda-san?” Isogai hỏi.
“Ừ. Các cậu có muốn đến nhà tớ học nhóm không? Ở nhà tớ cũng có kha khá sách liên quan, tớ cũng sẽ khoanh vùng kiến thức trọng tâm và ra các dạng đề hay gặp trong kỳ thi.”
“Bọn tớ đến được thật à? Có phiền cậu quá không?” Isogai vẫn hơi ngại, dù sao cũng là đến nhà của con gái.
Cô thì lại không có vấn đề gì: “Không sao, giúp nhau trong học tập thôi mà.”
“Mà nghĩ lại, Okuda-san giỏi vậy thì bọn mình làm gì có cơ hội đạt được hạng nhất chứ. Có khi một mình cậu ấy chiếm top hết các môn ấy.” Nakamura thở dài thườn thượt.
Cô nghe vậy thì cười khúc khích: “Nếu các cậu cố gắng đạt được 100 điểm thì có thể đồng hạng nhất với tớ.”
Mọi người câm nín, Kayano ngao ngán: “Đạt 100 điểm đâu có dễ vậy chứ.”
“Thì bây giờ tớ đang giúp mọi người đạt được 100 điểm nè.”
Nakamura nói năng hùng hồn: “Được, vậy ngày mai chúng ta xuất phát đến nhà Okuda-san. Vì một mục tiêu 100 điểm!”
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Okuda day day mắt, đây là bộ đề thứ năm cô ra, ngày mai sẽ đưa cho Koro-sensei để thầy phát đề cho lớp. Cô đã nghiên cứu đề thi của Kunugigaoka, đề thi của các trường khác trong mấy năm gần đây để đưa ra năm bộ đề có khả năng gặp phải nhất. Đương nhiên không phải gặp chính xác một trong năm bộ đề này mà có rải rác các câu hỏi trong năm bộ đề xác suất cao học sinh sẽ gặp phải.
Ngồi làm việc liên tục với máy tính và giấy trắng suốt năm, sáu tiếng khiến mắt cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngáp thật to một cái, cô soạn sách, đi đánh răng rồi trèo lên giường ngủ.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ -----
“Koro-sensei có thể photo mấy đề này ra rồi phát cho các bạn được không?”
Koro-sensei nhìn mấy tờ đề một chút rồi rồi nhìn cô đầy thâm ý: “Okuda-san, cố gắng thật nha.”
Cô tỏ vẻ không hiểu gì đáp: “Vì xúc tu của thầy cả mà.” Câu này không phải là lời nói dối nhưng cũng chỉ là một phần, còn một phần khác thì là…
Koro-sensei vào lớp với một chồng giấy, thầy đặt bộp một cái lên bàn, hắng giọng dõng dạc: “Bây giờ thầy sẽ phát đề cho cả lớp, mỗi người năm bộ đề có đáp số và hướng dẫn cách giải. Vì đây là công sức của Okuda-san nên mọi người hãy cố gắng làm bài nhé nufufuru. Có gì thắc mắc thì cứ đến hỏi thầy và Okuda-san.”
Karma chắc chắn là không hề muốn làm nhưng nghe được tên Okuda thì đành nhận mệnh, nhất là cô vừa mới quay xuống cho cậu một ánh mắt “không làm thì chết”. Mà cậu cũng dần nhận ra được vấn đề của mình. Chiều hôm qua khi cậu làm đề toán Okuda đưa xong, tổng điểm chỉ được 80 điểm khiến cậu có một cái nhìn khác với tình trạng của cậu lúc này. Trong khi tất cả lớp E đều đang cố gắng vì một mục tiêu, chỉ có mình cậu chập chững lại trong sự tự tin thái quá của chính mình. Karma biết mình vẫn đang chìm trong sự chiến thắng hồi giữa kỳ. Nếu từ giờ mà không chịu cố gắng nhất định cậu sẽ thất bại thảm hại.
“Thầy định làm gì đây? Chắc chắn bọn lớp A sẽ giở trò gì đó.” Karma ngả người vào ghế, hỏi Koro-sensei.
Okajima nghe vậy quay người xuống, giọng điệu thoải mái: “Đừng lo quá, Karma. Lớp E chúng ta còn gì để mất đâu chứ?”
Kurahashi thì chắp tay mơ ước: “Nếu thắng thì bắt họ làm gì cũng được! Tớ muốn họ cho chúng ta dùng căn tin~!”
“Nufufuru, về vấn đề đó thì thầy có một ý tưởng đấy.” Koro-sensei dùng tốc độ Mach xuất hiện trên bục giảng: “Chúng ta bắt họ đưa cho chúng ta cái này thì sao?” Xúc tu của thầy giơ ra cầm một cuốn sách.
Nakamura: “Sách hướng dẫn của trường?” Koro-sensei xoay quyển sách lại khiến mọi người đều ồ lên.
“Các em từng ở dưới vực sâu rồi nên thầy muốn các em chiến đấu để giành vị trí đầu! Một sát thủ phải nhắm vào vị trí dẫn đầu và hạ nó!”
Giờ ra chơi, cô cầm tờ đề cương ra chỗ bọn Terasaka: “Terasaka-kun, nhóm các cậu đang tập trung vào môn công nghệ đúng không? Tại vì môn này ra đề khá tùy cơ nên tớ không thể giúp nhiều. Đây là những kiến thức tở tổng hợp lại, các cậu có thể xem một chút.” Nghe thấy cô nói ba người Hazama, Yoshida và Muramatsu cũng quay xuống.
Hazama cầm tờ giấy xem một lát liền nở nụ cười: “Cảm ơn nha Okuda-san, ngắn gọn với dễ hiểu hơn trong sách nhiều. Cậu thực sự đã giúp bọn này đấy.”
Cô cười nhẹ đáp: “Không có gì.”
Tan học, cả bọn đúng hẹn đến nhà Okuda học nhóm. Vừa vào cửa đã thấy một cô gái mặc váy giúp việc đứng đó, quy củ chào Okuda.
“Chào mừng cô chủ về nhà.”
Cô “Ừm” một tiếng lại nói tiếp: “Hôm nay có bạn của tôi đến chơi, cô đem nước với hoa quả ra đi.”
“Nhận lệnh.” Ngay sau đó đi vào phòng bếp.
“Đó là?” Isogai hỏi.
“Là rô bốt giúp việc nhà tớ, tên là Mika.” Cô đáp.
Kayano mê mẩn: “Thiệt là ngầu~”
Isogai: “Trông chẳng khác gì người thật vậy.”
Mika nhanh chóng đem đồ ăn bày ra bàn: “Chúc mọi người ăn ngon miệng.”
Đều là người chăm học(trừ một vài thành phần), trong hai tiếng cả bọn nhanh chóng giết nhanh diệt gọn được hai bộ đề, trên lớp được một bộ, học thêm hai tiếng nữa là có thể làm xong hết năm bộ.
Học liền tù tì dễ gây uể oải và nhàm chán nên cô bảo mọi người dừng bút: “Mọi người nghỉ xả hơi một chút rồi học tiếp. Có ai muốn ăn bánh không?”
Kayano và Nakamura: “Có!”
Kanzaki thì điềm đạm hơn: “Cảm ơn cậu, Okuda-san.”
Cả bọn học đến bảy giờ thì tan, cô tiễn mọi người ra cửa.
Isogai: “Cảm ơn nha Okuda-san, vì đã cho bọn tớ đến nhà học nhóm.”
Nakumura: “Ngày mai Nakamura ta đây nhất định sẽ giành được 100 điểm hahaha.”
Cô vẫy vẫy tay: “Mọi người về nhà cẩn thận nha.” Khi mọi người đi hết cô mới quay người vào nhà, Karma vẫn còn đứng ở đó. Lúc mọi người học bài cô đưa tờ giấy viết bảo cậu ta ở lại nên giờ mới thấy Karma ở đây.
Cô mở cửa hỏi Karma: “Có cần báo với bố mẹ cậu không?”
“Không cần, bố mẹ tớ đi du lịch rồi.”
Cô lại hỏi tiếp: “Cậu ăn cà ri không?”
Karma tùy ý đáp: “Gì cũng được, tớ không kén ăn.” Cô gật gù tỏ vẻ đã biết. Cô bảo với Karma cứ ăn trước đi, còn cô thì đi tắm. Sau đấy, cô vừa ăn vừa giải toán với cậu.
Cả hai đều im lặng làm bài, thỉnh thoảng mới mở miệng thảo luận cách giải với nhau. Karma tay trái chống cằm, tay phải cầm bút viết soạt soạt, nhàm chán hỏi vu vơ một câu: “Rô bốt nhà cậu là do bố mẹ cậu chế tạo sao?”
“Không phải, là tớ tự chế.”
“Nếu cậu công bố nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Phiền lắm, tớ không muốn.” Cả hai rơi vào khoảng lặng.
Được một lúc, Karma lại hỏi: “Okuda-san, cậu giúp mọi người vậy thấy mệt không?”
Cô trầm ngâm một lát rồi đáp: “Tớ giúp cậu, không thấy mệt.”
Karma nghe thấy tim mình đập thình thịch như đánh trống, cậu ngửa đầu tay úp lên mặt. Cô thấy cậu hành động lạ lùng thì hỏi: “Karma-kun, cậu có sao không?”
Karma bỏ tay xuống, mắt nhìn cô chăm chú.
“Karma, gọi tớ là Karma thôi.”
Cô chẳng hiểu gì nhưng vẫn làm theo: “Karma…mặt cậu…đỏ hết rồi kìa.”
Mặc dù nói không mệt nhưng đến tám rưỡi là cô đã díp hết cả mắt lại, người nghiêng ngả tứ phía. Karma thấy vậy cũng hết cách: “Hay là bọn mình học đến đây thôi nhé, cũng muộn rồi.”
Cô che miệng ngáp một cái: “Vậy cũng được.”
Cô theo Karma ra tới cửa, mắt sắp dắm lại, huơ huơ tay: “Tạm biệt, mai gặp.”
Karma cười nhẹ, xoa đầu cô: “Ngủ ngon. Mai thi tốt nha.”
Cô buồn ngủ đến mức không để ý đến cái tay đang làm loạn trên đầu mình, mơ màng đáp: “Ừm, cậu cũng vậy.”
Lúc bước vào phòng thi, sự căng thẳng và nghiêm túc xuất hiện trên những gương mặt của lớp E. Tuy vậy không hề thấy một biểu hiện nào của sự lo lắng và bất an, điều này chứng tỏ mỗi người trong lớp E đề đã ôn tập kĩ càng cũng như đã có sự tự tin nhất định vào bản thân của mình. Nếu là lớp E của lúc trước, chắc mọi người đã hoảng loạn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng lớp E của hôm nay là một lớp E hoàn toàn mới. Không còn sự tự ti và sẵn sàng nghênh chiến với mọi thử thách.
- -- ------ ------ ------ ------ ------
“Giờ thì cả lớp, điểm của toàn bộ các môn đã có rồi.” Bầu không khí trong lớp bỗng trở nên căng thẳng hơn hẳn khi Koro-sensei nói đã có điểm. Tất cả đều vô cùng tập trung.
“Để xem nhé, đầu tiên là Tiếng Anh. Đứng đầu lớp E và đứng đầu toàn khối…Nakamura Rio!” Cả lớp vô cùng kinh ngạc định ồ lên nhưng Koro-sensei lại cắt ngang: “Đồng hạng…Okuda Manami và Asano Gakushuu!”
Lần này thì lớp còn là to hơn. Nakamura đắc chí cầm tờ giấy quạt quạt mấy cái.
“Điểm tuyệt đối! Okuda-san thì thầy không nói nhưng hiếm khi em thấy em cố gắng như thế này, làm thầy lo quá đi.” Nakamura lên nhận điểm, cười hừm hừm vài tiếng: “Đó là vì 10 tỷ yên thầy biết mà. Đừng quên mấy cái xúc tu nhé, Koro-sensei!”
“Thầy không quên đâu mà.” Vừa nói thầy vừa hiện cái vòng tròn đỏ thể hiện sự hài lòng. Sau đó thầy dùng xúc tu phát điểm cho cả lớp.
“Nagisa-kun cũng làm tốt lắm, hạng 3 toàn khối, chỉ là vẫn sai những phần quan trọng. Vậy là các em đã đứng nhất được một môn, nên sẽ được một xúc tu.” Koro-sensei cắm một lá cờ nhỏ viết chữ “bị phá hủy” lên một xúc tu.
“Nhưng…đồng hạng thì phải tính làm sao?” Fuwa – người đảm nhiệm tính điểm vụ cá cược cho lớp không biết phải làm sao.
“Lớp mình có…hai người…còn lớp A thì có một.”
Isogai lên tiếng: “Hay là bọn mình cứ tính hòa trước, điểm các môn khác vẫn chưa biết thế nào mà. Nếu có chuyện gì thì chúng ta sẽ trao đổi với lớp A sau.” Ý kiến này nhanh chóng được mọi người nhất trí. Koro-sensei cũng để học sinh tự giải quyết chuyện này.
“Tiếp theo là Tiếng Nhật. Đứng đầu lớp E là…Kanzaki Yukiko và Okuda Manami! Đồng hạng là Asano Gakushuu của lớp A. Chúc mừng hai em đứng nhất toàn khối với điểm tuyệt đối!”
“Lần này em đã làm rất tốt, Kanzaki-san. Vậy là thêm một chiếc xúc tu nữa.” Koro-sensei lại cắm lá cờ vào một cái xúc tu khác.
“Tên Asano đó điểm cao thế.” Maehara chống cằm than thở.
“Nó ghê thật đấy.” Muramatsu nhất trí.
Isogai: “Quả nhiên đứng nhất toàn quốc có khác, không có điểm yếu ở bất kì môn nào.”
“Bọn chúng được gọi là Bộ Đại Ngũ cơ mà…ghê nhất vẫn là Asano.”
“Vậy giờ là môn tiếp theo. Xã Hội Học, đứng nhất lớp E là Isogai Yuuma-kun và Okuda-san.” Nghe được tên Okuda là mọi người đã cảm thấy ăn chắc 90%. “Chúc mừng hai em đã đứng nhất toàn khối!”
“Tuyệt!” Isogai đứng bật dậy.
“Làm rất hay, nhất là cách trả lời toàn bộ câu hỏi của em.”
“Còn môn Khoa Học…”
“Đứng nhất lớp E và toàn khối…không nghi ngờ gì là Okuda Manami! Chúc mừng em!”
Cả lớp đều reo hò vui vẻ.
Fuwa: “Vậy là 2-0!”
“Vậy thì không cần biết kết quả môn Toán rồi. Lớp E thắng rồi!”
Kimura: “Vậy là mình có thể ra điều kiện với họ rồi!”
Kurahashi: “Thật nôn nóng quá đi!”
Dù vậy môn Toán vẫn được một chiếc xúc tu nữa vì Okuda đã đứng nhất khối, đồng hạng với Asano.
Karma cầm bài thi toán, cả người dựa vào thân cây, nhắm mắt.
“95 điểm, tớ rất vui vì cậu không bị tụt hạng quá xa so với hồi giữa kỳ.”
Karma mở mắt, thở dài: “Nếu không có cậu giúp tớ thì chắc giờ điểm toán của tớ còn tụt dốc kinh hơn.”
Cô lắc đầu: “Nếu cậu cứ cố chấp không chịu tỉnh thì tớ có giúp thế nào cũng không được. Thời gian cũng gấp, chỉ có mấy ngày cuối cho cậu ôn thôi, 95 điểm đã là rất giỏi rồi.”
Karma bật cười xoa xoa đầu cô mấy cái: “Cậu đang an ủi tớ đấy à?”
Cô đánh rớt cái tay đang đặt trên đầu mình xuống: “Tớ bện tóc, cậu làm rối rồi chỉnh lại khó lắm.” Ngừng một lát cô lại nói tiếp: “Cậu lười biếng là thật, mấy ngày cuối cậu cố gắng cũng là thật. Tên Asano đó rất giỏi, một mình cậu ta đã đứng hạng nhất ba môn với điểm tuyệt đối. Tổng điểm chỉ kém tớ có hai điểm thôi. Cậu ta cố gắng như vậy là vì muốn giành hạng nhất từ tay tớ. Cậu cố gắng ít hơn nên thua cậu ta là phải, tớ không cần phải an ủi cậu.”
Karma nhướng mày: “Cậu ta giỏi nhưng một mình cậu đứng nhất cả năm môn thì là gì?”
Cô nhìn Karma chằm chằm một lúc lâu, giọng nói như một làn gió thở dài: “Nhưng tớ là một sản phẩm còn cậu ta mới là chân thật nỗ lực.”
“Tớ không nghĩ vậy, cậu cũng có cảm xúc như bao người khác, cậu cũng phải suy nghĩ khi làm chuyện gì đó. Tớ không biết cậu đã trải qua những chuyện gì nhưng cậu là cậu, chứ không phải là một ai khác. Mỗi người đều phải cố gắng vì mục tiêu của riêng mình, tớ tin là cậu cũng vậy.” Karma vuốt ve mái tóc của cô.
“…Cảm ơn cậu…”
“Okuda-san, cậu đây rồi!” Vừa mới bước vào lớp mọi người đã xúm lại chỗ của cô.
“Cảm ơn cậu nha, có nhiều câu trong bài thi tớ đều làm trong bộ đề của cậu rồi. Ăn điểm dễ ợt!” Maehara cười híp cả mắt lại.
“Công thần của lớp! Không có cậu còn lâu điểm của tớ mới được cao như vậy.”
Bỗng dưng nhận được một đống lời cảm ơn khiến cô thấy bối rối. Nhưng nhìn mặt của mỗi người đều nở nụ cười vui vẻ khiến cô cũng vui lây. Cô chưa bao giờ nghĩ đến thì ra giúp người cũng có thể cảm thấy hạnh phúc như vậy: “Không có gì. Tớ cũng chỉ đưa đề thôi, mấy cậu mà không chịu làm thì cũng đâu kiếm được điểm. Đều là công sức của mọi người cả.” Cả đám nhốn nháo mất một lúc mới bình ổn lại được.
Vào lớp, Koro-sensei tổng kết là sẽ có năm cái xúc tu đại diện cho năm môn. Tuy vậy, nhóm của Terasaka ngay lập tức tỏ vẻ bất bình và giơ ra bốn bài thi Công Nghệ tròn 100 điểm. Cả lớp lập tức hùa theo vì môn Công Nghệ là môn khó lấy điểm nhất. Vì vậy, tổng số xúc tu bị phá hủy là chín cái. Koro-sensei vẫn còn đang ngổn ngang trong gió thì lớp trưởng Isogai lại ném ra một quả bom dữ. Cả lớp đã thống nhất sẽ tận dụng phần thưởng có được từ lớp A để hỗ trợ việc ám sát.
Koro-sensei: “What?”
Sau khi tham gia lễ tổng kết học kì I với Karma-kunnnn hiếm khi đi dự lễ(lý do: không dự lễ = trốn tránh). Cả lớp đã được Koro-sensei phát cho quyển sách hướng dẫn nghỉ hè như cây đàn Accordion(còn dài hơn cả cái đàn nữa).
“Chúng ta chuẩn bị bước vào kì nghỉ hè, nhưng các em vẫn còn một sự kiện chính.”
Nakamura: “Đúng, chiến lợi phẩm sau vụ cá cược.”
“Đó là phần thưởng dành cho lớp giỏi nhất, lớp A. Nhưng lần này cả lớp A và E đều đứng trong top 50. Các em hoàn toàn thỏa mãn điều kiện!”
Khi giở sách ra, mắt mọi người đều tỏa sáng.
“Kì nghỉ hè! Khóa nghỉ hè đặc biệt của trường THCS Kunugigaoka! Ba ngày hai đêm tại khu resort ở Okinawa!”
Lớp E: “YAHHOOO!!!”
Và mọi người đã ra kế hoạch sẽ hủy những xúc tu của Koro-sensei trong chuyến đi này.
“Chín xúc tu quả thật sẽ khiến thầy bất lợi, nhưng đừng vội đắc ý. Hãy tận dụng chuyến đi này, nơi được bao quanh bởi nước – điểm yếu của thầy!”
Koro-sensei gãi gãi đầu: “Thành thật mà nói các em đã trở thành những học sinh đáng gờm rồi. Thầy đã đưa phiếu điểm về cho phụ huynh các em rồi. Còn đây là phiếu báo điểm từ thầy dành cho các em.” Koro-sensei dùng tốc độ Mach vẽ hình lên giấy rồi ném tung lên, những vòng tròn đôi màu đỏ bay khắp lớp là sự nhận định của mục tiêu ám sát dành cho những học trò của mình.
“Các em đã tận dụng rất tốt những cái cơ bản được học trong học kì đầu. Trong kì nghỉ hè này cũng phải chơi hết mình, học hết mình và ám sát hết mình nhé.”
Koro-sensei bay ra ngoài lớp học: “Trường Trung học Kunugigaoka lớp 3-E, lớp học ám sát! Đã kết thúc học kì đầu học những cái cơ bản!”