Kim Chung Nhân vui sướng khuân hành lý của mình hết thảy chuyển vào căn phòng đối diện từng thuộc về Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, sau đó lại thể theo yêu cầu bồi thường mà cặm cụi vác đống đồ đạc của Xán Liệt về phòng cũ của mình.
Nhìn cậu ta không ngại phiền toái chạy tới chạy lui hết chuyến này tới chuyến khác, Ngô Thế Huân ngồi ở trên giường hừ lạnh, cảm thấy cuộc đời Chung Nhân chưa bao giờ có đầy nhiệt tình đến như vậy.
“Ca sắp kết hôn sao? Ngày mai có thể đến uống rượu mừng được không? Hay là hài tử nhà ca mới sinh? Ngày mai làm lễ đầy tháng hả?” Ngô Thế Huân bắt đầu vận hết sức lực châm chọc.
Khả năng miễn dịch của Chung Nhân đối với những lời mỉa mai của Thế Huân là rất mạnh, vừa đem dàn trống cuối cùng của Phác Xán Liệt dời đến vị trí gần cửa sổ vừa ngây ngô cười. “Tôi được ở cùng Bạch Hiền ca rồi.”
“Ở chung cũng không phải cùng giường, cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, vậy thì làm sao mà phải cao hứng như thế?” Ngô Thế Huân tiếp tục châm chọc khiêu khích.
“Làm sao cậu biết sẽ không phát sinh cái gì? Hơn nữa cậu và Lộc ca còn chẳng được như này…” Kim Chung Nhân không thèm để ý.
Ngô Thế Huân lập tức im bặt.
—
Trong khi đó ở phòng phía đối diện, Phác Xán Liệt đang cố gắng cùng Bạch Hiền lưu luyến chia tay đồng thời đóng phim tình cảm.
“Đưa quân ngàn dặm chung tu từ biệt. Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê. Tráng sĩ một đi không trở lại. Bạch Hiền anh hùng, xin hãy bảo trọng!”
Bạch Hiền bị cậu ta nắm chặt lấy tay, liền toe toét đáp lại: “Hoàng thượng! Thần thiếp phải đi rồi, thỉnh hoàng thượng đừng mong nhớ thiếp. Thần thiếp nhất định phải chiếu cố thật tốt bản thân… Còn nữa, long thể là trọng yếu, chớ miệt mài quá độ để tránh thương thân!” (clgt)
“Phu quân! Chàng nỡ vứt bỏ tiện thiếp ư! Thiếp làm sao có thể sống một mình đây?”
“Phụ thân đại nhân, xin tha thứ con trai bất hiếu, không thể phụng dưỡng phụ thân ở trong nhà! Nhưng người phải nhớ kỹ! Tâm đứa con trai này luôn hướng về người! Con trai sẽ thường xuyên quay về thăm cha!”
Hai người cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, cứ tự đùa tự vui khoái trá lại vui vẻ, khiến quần chúng xung quanh trợn tròn mắt tỏ vẻ khó hiểu, ngoại trừ Độ Khánh Thù lạnh nhạt co gối ngồi ở đầu giường trừng mắt về phía bọn họ.
—
Kim Chung Nhân vừa bước vào cửa đã thấy hai người đang chuẩn bị diễn lại màn kịch, lập tức dứt khoát kiên quyết túm cổ áo Phác Xán Liệt kéo về phía sau, buộc cậu ta phải tránh xa Bạch Hiền trong phạm vi một mét, sau đó nhìn nhìn cả đám đang ngồi trong góc: “Vì sao mấy người đều ở hết đây vậy?”
“Bọn tôi sao lại không thể ở trong này? Phòng của tôi ở ngay sát vách.” Độ Khánh Thù lạnh nhạt nói.
“Ca tới xem náo nhiệt, không cần để ý đâu.” Kim Tuấn Miên tỏ vẻ vô tội.
“Mình nghĩ cậu chuyển phòng sẽ cần trợ giúp, ai ngờ tinh thần hăng hái của cậu bỗng dưng tăng vọt như thế.” Lý Thái Dân nói.
“Thế nên giờ bọn này chỉ ngồi đây trơ mắt nhìn nhau.” Hoàng Tử Thao ôn nhu nói.
“Bọn mình vẫn là học sinh cấp ba, còn rất bận rộn.” Kim Văn Khuê tổng kết.
“Vậy bây giờ mấy người về được rồi đấy.”
Kim Chung Nhân đen mặt đem Bạch Hiền quấn chặt trong lồng ngực, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người mau chóng đi về. Nhưng tất cả đều làm bộ như bản thân không hiểu ánh mắt của Chung Nhân mà tiếp tục cắm rễ ở lại, đó là bởi vì điều kiện của kí túc xá thật sự thật là làm cho bọn họ cảm thấy ghen tỵ.
Giường, giá sách, điều hòa, ban công, phòng tắm, phòng bếp.
Đầy đủ mọi thứ.
—
Đám người phiền phức cười nói ầm ĩ hết cả buổi tối đến khuya mới chịu trở về nhà. Bọn họ vừa đi, Chung Nhân liền kiệt sức nằm vật ra giường, rên rỉ liên tục.
Bạch Hiền thật cao hứng tìm quần áo để đi tắm rửa. Chân trước vừa mới bước vào cửa phòng tắm, Kim Chung Nhân tâm thần bất định từ trên giường lập tức bật dậy.
Nghe trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy “Ào ào” cùng tiếng hát khoái trá của Bạch Hiền loáng thoáng truyền ra, trong lòng cảm thấy thật buồn bực…
Vì sao Bạch Hiền lại không cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm vậy? Chẳng lẽ nhìn mình vô hại đến thế sao?
Khi thấy Bạch Hiền phía dưới chỉ quấn một cái khăn đi ra từ phòng tắm, ý niệm này đã đạt tới đỉnh điểm.
“Đi tắm đi.”
Bạch Hiền vui vẻ nói xong, từ đầu giường lôi ra cái khăn bông bắt đầu lau mái tóc ướt sũng. Kim Chung Nhân ôm mũi chật vật lùi lại, vừa đi vừa đau khổ nghĩ: Đúng vậy, bản thân trên thực tế chính là vô hại như vậy.
Tới lúc tắm xong bước ra, Bạch Hiền đã mặc thêm quần soóc cùng áo ba lỗ rộng thùng thình, trên vai vắt khăn mặt màu trắng, khiến cho cánh tay trắng trắng non mềm phơi bày toàn bộ dưới tầm mắt Chung Nhân.
—
Thoạt nhìn hình như người kia đã dọn dẹp xong bàn học của mình, lúc Chung Nhân đi qua, Bạch Hiền đang chăm chú nghiên cứu xem nên bày chậu hoa nhỏ của mình ở chỗ nào cho đẹp mắt nhất.
Kim Chung Nhân nhìn về phía cái bàn, ánh mắt lập tức dừng lại ở những khung ảnh được đặt ngay ngắn.
Có bốn khung ảnh.
Tấm thứ nhất là Bạch Hiền chụp cùng ba mẹ, tấm thứ hai là ảnh nhóm bảy người mà Chung Nhân đã từng nhìn thấy ở nhà Bạch Hiền. Hai khung hình còn lại, một tấm là selca của hai người ở nhà Bạch Hiền trước đây, một cái khác là chụp ở sân bay khi đi chơi đảo Jeju. Đặc điểm chung của những bức ảnh này chính là, Bạch Hiền cười thật vui vẻ lại đẹp mắt, còn biểu cảm của Chung Nhân vô cùng mờ mịt lại dại ra.
Mặc dù thật cao hứng vì biết bản thân có thể chiếm đến một nửa trong tâm trí Bạch Hiền, nhưng Chung Nhân đối với biểu tình của mình trong ảnh vẫn có chút bất mãn: “Bạch Hiền ca, ảnh của em trông khó coi quá.”
“Khó coi chỗ nào? Đẹp thế còn gì.” Bạch Hiền lơ đễnh trả lời.
“Trông mặt em ngu lắm.” Kim Chung Nhân oán giận.
“A….Thật không?.. Hình như là hai lần chụp ảnh đều chưa chuẩn bị, cho nên… Bạch Hiền cúi đầu xem lại hai tấm hình kia rồi chớp chớp mắt, “Ừ, trông cũng ngu thật…”
Kim Chung Nhân khổ sở nhìn người trước mặt.
Bạch Hiền nở nụ cười: “Không sao đâu Chung Nhân, không vấn đề gì. Tuy bộ dạng em lúc nào cũng rất ngố, nhưng anh lại vô cùng thích vẻ mặt đó.”
Vừa nói, Bạch Hiền vừa khoan khoái hôn “chụt” một cái lên cổ Chung Nhân, sau đó xoay người tiếp tục quan sát chậu hoa nhỏ của mình.
Vẻ mặt Kim Chung Nhân trong nháy mắt bừng sáng trở lại.
—
Một lát sau, cậu ta đi đến nhìn đống hỗn độn trên bàn mình, cảm thấy rất vô lực.
Đang muốn tìm cho mình lý do để lười biếng, Bạch Hiền chợt vui vẻ quay lại hỏi: “Không còn sớm nữa, chúng ta tắt đèn đi ngủ nhé?”
Kim Chung Nhân cũng không biết có nên cảm thấy vui mừng không, thực ra lời nói của Bạch Hiền có ý nghĩa rất mơ hồ, thế nên bản thân chưa rõ nên đáp lại thế nào. <mày đang nghĩ gì vậy con? >.>
Đèn tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Bên cạnh loáng thoáng truyền đến một tiếng “két… ” khi Bạch Hiền trèo lên giường, vì thế Chung Nhân liền cuộn tròn trong chăn tiếp tục nghiêng tai nghe.
Có tiếng trở mình vô thức, hơi thở nhẹ nhàng, rồi lại đột ngột vang lên thanh âm nức nở như con chó nhỏ, sau đó dần trở lại yên lặng.
Đang ngủ?
Kim Chung Nhân trong bóng tối yên tĩnh nghĩ đến gương mặt Bạch Hiền khi ngủ, khóe miệng chậm rãi dần nhếch lên, cảm thấy không khỏi hạnh phúc.
Ngủ ngon nhé, Bạch Hiền ca.