[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 85




Từ lúc bắt đầu lên máy bay, Bạch Hiền đã liên tục cảm thấy khó chịu.

Đầu tiên là lúc muốn đem hành lý xách tay thả trên khoang đựng đồ, kết quả vừa đứng lên, Kim Chung Nhân liền tự động trở thành vệ sĩ, giành lấy túi hành lý từ trên tay Bạch Hiền.

Bạch Hiền cố kiềm chế nhưng không thể, hai tay chống nạnh phẫn nộ chỉ vào Chung Nhân gào ầm lên: “Đủ rồi đó Kim Chung Nhân! Em coi anh là con gái à?”

Kim Chung Nhân suýt nữa buột miệng tựa hồ muốn trả lời: “Đúng vậy “, nhưng nghĩ đến thiên hướng bạo lực của Bạch Hiền đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, xoa xoa gáy cười xuề xòa: “Không có, chỉ là cảm thấy em ngồi ở ngoài thì sẽ thuận tiện hơn thôi.”

Bạch Hiền hừ một tiếng, xem như chấp nhận lý do này.

—-

Đến giữa quãng đường, tiếp viên hàng không tới phục vụ đồ uống. Bạch Hiền còn chưa kịp mở miệng nói câu “Tôi uống coca”, thì Kim Chung Nhân đã tự tiện đưa ra quyết định: “Cho tôi nước trái cây, cho cậu ấy sữa.”

“Người ta muốn uống coca!” Bạch Hiền giận dữ nói.

“Bạch Hiền ca, gần đây cổ họng anh không tốt, không được uống.”

“A A A!”

Bạch Hiền ngại cô tiếp viên vẫn còn đứng bên cạnh nên không muốn to tiếng. Nhưng chờ người đó vừa đi, liền xông tới túm lấy tay Chung Nhân đè xuống bàn, ra sức cấu véo.

Kim Chung Nhân nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn cười vô cùng thỏa mãn.

“Quản được nhiều lắm!!”

Bạch Hiền thấy nụ cười của đối phương liền càng tức giận, cầm cánh tay Chung Nhân lên cắn một cái, lưu lại một dấu răng thật sâu. Kim Chung Nhân duỗi tay ra ôm Bạch Hiền vào lồng ngực, dịu dàng nói: “Bạch Hiền ca, em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Cổ họng của anh gần đây không tốt lắm, uống coca vào sẽ càng đau họng thêm, hơn nữa…”

“Hơn nữa, có phải em đọc được báo chí gần đây nói, nước ngọt có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của nam giới? Bạch Hiền lạnh như băng nói.

Kim Chung Nhân nghẹn lời, một lúc lâu sau mới đáp: “Nhưng dù có thế thật, vậy anh đang có ý định sinh con à?”

Bạch Hiền lập tức đấm một cái thật mạnh vào ngực cậu ta.

Kim Chung Nhân ôm ngực cố nhịn đau, nhưng vẫn nhất định không chịu buông tay. Nhìn sang hai bên không có người chú ý đến bọn họ, liền nhanh chóng nghiêng mặt, vụng trộm kề môi hôn Bạch Hiền một cái.

Bạch Hiền lại cho Chung Nhân một cú nữa.



Một lúc sau, khi tiếp viên hàng không mang đồ điểm tâm tới, Kim Chung Nhân lại bắt đầu tự tiện quyết định: “Cho tôi một miếng bánh ngọt, cho cậu ấy bánh mì.”

“Anh cũng muốn ăn bánh ngọt!” Bạch Hiền tiếp tục phẫn nộ kháng nghị.

“Bạch Hiền ca, không phải nói gần đây phải giảm cân sao?” Kim Chung Nhân tiếp tục cười, “Trong bánh ngọt có hàm lượng đường rất cao nha.”

Bạch Hiền tức giận nghiến răng ken két, bàn tay giấu phía dưới cái chăn dùng sức nhéo eo Kim Chung Nhân, nhưng cảm giác cầm không đến chút thịt nào thật là đáng ghét, phẫn nộ rít qua kẽ răng: “Vì sao không có mỡ bụng?”

“Có cơ bụng.. nếu anh muốn nhéo…”

Kim Chung Nhân nén cười đem bánh mì đưa cho Bạch Hiền. Bạch Hiền liền nhận lấy mở túi ra cắn một cái, cảm thấy mất hứng, lại muốn cằn nhằn phát tiết cảm xúc bất mãn: “Kim Chung Nhân, nói cho mà biết, em quản anh quá nhiều rồi đấy, đến ba mẹ cũng chưa để ý đến vậy!”

Chung Nhân nhìn bộ dáng đối phương giương nanh múa vuốt, miệng nhồm nhoàm bánh mì mà còn muốn lên tiếng, cảm thấy đáng yêu chết mất, liền vươn ngón tay ra lau vụn bánh mì trên khóe miệng Bạch Hiền, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ. Bạch Hiền nhìn nụ cười kia, đột nhiên không thể giận nổi nữa.

Thôi, dù thế nào, người ta đều là vì quan tâm đến bản thân mình, hơn nữa…

Mình cũng không ghét bị quản thúc như vậy.



Máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay phụ cận đảo Jeju. Bạch Hiền lúc lắc đầu muốn thoát khỏi cảm giác mất thăng bằng và tiếng “ù ù” khó chịu trong tai sau khi hạ cánh, loạng choạng mở dây an toàn ra đứng lên kéo màn che ở cửa sổ, khiến cho ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu thẳng vào.

Bạch Hiền dùng bàn tay ngăn trở ánh mặt trời, cúi người xuống nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.

Ánh nắng rực rỡ của ba giờ chiều rơi xuống trên gương mặt, Bạch Hiền nheo mắt, nhếch miệng cười tủm tỉm. Chung Nhân đứng ở phía sau, bên chân là túi hành lý vừa lấy xuống, ánh mắt ôn nhu dừng ở trên sống lưng Bạch Hiền.

Sau một lúc lâu, cabin đã trở nên thưa thớt, Chung Nhân chìa tay vỗ nhẹ vào lưng Bạch Hiền rồi khe khẽ nói: “Anh, đi thôi.”

Ánh mặt trời đảo Jeju thật đẹp, bầu trời Jeju thật trong xanh. Có lẽ vì là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng nên thời tiết cũng không quá nóng bức, thế nhưng mặt trời chói chang quá vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Vậy nên lúc này Bạch Hiền đội mũ lưỡi trai, trốn phía sau một cây cột nhìn Kim Chung Nhân chỉ mặc áo ba lỗ đen bó sát chạy ra đằng trước vẫy taxi.

Quả nhiên bộ dạng hắc chính là không sợ hãi phơi nắng nha. Chẳng bù cho mình, chỉ cần đứng dưới mặt trời 20 phút cũng có thể làm cho cả người đỏ ửng lên, bong da vô cùng đau, mấy tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Kim Chung Nhân gọi xe xong liền trở lại đón Bạch Hiền. Nhìn thấy Bạch Hiền cả người đều lùi về trong bóng râm sau cây cột, lấy tay bưng kín gần hết khuôn mặt, lập tức cánh tay liền duỗi ra che trên đỉnh đầu đối phương, sau đó dẫn Bạch Hiền đưa về phía taxi.



Đại thúc lái taxi thoạt nhìn khí chất sang sảng lại hay nói, thấy hai người bọn họ lên xe mà không nói lời gì liền bắt đầu hàn huyên.

“Hai đứa đều vừa thi đại học xong phải không?”

Bạch Hiền theo thói quen toét miệng cười: “Vâng, bọn cháu vừa mới lấy được thông báo trúng tuyển nên đi du lịch ăn mừng ạ.”

“Vậy thì thật là tốt, có bạn đi cùng lại càng vui hơn.”

Đại thúc lái xe vừa nghiêng người liếc mắt nhìn bọn họ một cái vừa tiếp tục giới thiệu, Bạch Hiền chỉ cười nhưng cũng không nói gì. Kim Chung Nhân cảm thấy có điểm khó chịu, âm thầm bắt lấy tay Bạch Hiền siết chặt một chút. Bạch Hiền cũng quay sang nắm nhẹ tay cậu ta rồi tiếp tục cùng lái xe nói chuyện.

“Mùa hè ở đây có những chỗ nào thú vị hả chú?”

“Em tưởng anh đến Jeju rồi mà?” Kim Chung Nhân ngạc nhiên hỏi.

“Lúc đấy là mùa đông…” Bạch Hiền thì thầm, lại tiếp tục cùng đại thúc lái xe nói chuyện phiếm, “Đúng rồi đại thúc, hình như ở đây còn tổ chức lễ hội ven biển gì đó phải không ạ?”

“Đúng vậy đúng vậy, mùa hè là thời điểm du lịch tuyệt nhất, cũng rất thích hợp để hưởng tuần trăng mật. Có thể đi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn trên núi Hallasan và núi Songsan, khung cảnh thật sự vô cùng đẹp… Đúng rồi, còn có thể đi chèo thuyền nữa…”

“Vậy chúng ta đi chèo thuyền trước đi.”

Bạch Hiền quyết định thật nhanh, nhưng nghĩ nghĩ lại thay đổi, “Không được, hôm nay nắng rất to, không thích hợp. Chúng ta đổi chèo thuyền sang ngày khác, hoặc là đi buổi tối cũng được.

Kim Chung Nhân không nói gì mặc cho Bạch Hiền tự quyết định lộ trình, vẫn cảm thấy đừng tranh luận với người này là tốt hơn.

Đại thúc lái xe nhìn bọn họ một người nói cười náo nhiệt, lại nhìn nhìn vẻ mặt sủng nịch của Kim Chung Nhân. Tuy rằng mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa hai cậu bé này không giống như bạn tốt bình thường, nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ khẽ cười cười, tiếp tục giới thiệu cảnh quan địa phương.