[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 77




Lộc Hàm cảm thấy Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân đều rất cố chấp, tựa như đôi khi cảm thấy vô cùng giống Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm.

“Ai nói với hai đứa là trượt môn hóa thì sẽ xong đời?”

Lộc Hàm chỉ vào mặt Bạch Hiền nổi giận, “Anh cứ nghĩ là trời sập xuống rồi đấy. Thế Huân nói hai đứa gặp chuyện đau khổ đến mức phải đi tự tử, kết quả lúc chạy tới đây hai đứa lại nói với anh tiểu tử Kim Chung Nhân này thi không tốt hóa học?”

“Nai con ca…” Bạch Hiền yếu ớt mở miệng.

“Câm miệng!” Lộc Hàm một tay chống nạnh một tay ở giữa không trung vung loạn xạ, “Kết quả còn chưa có, thế mà đã ngồi đây khóc lóc sướt mướt làm anh cứ tưởng xảy ra đại sự gì… “

“Nai con ca..” Kim Chung Nhân muốn nói gì đó.

“Cậu cũng câm miệng cho tôi, hai cái tên tiểu tử thối không lúc nào làm mình bớt lo lắng được!”

“Đây là lỗi của Thế Huân mà. Là Thế Huân nói cho với anh như vậy.”

Bạch Hiền ý đồ đem tội lỗi đổ lên đầu Ngô Thế Huân. Kết quả Lộc Hàm nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân cảm thấy đúng là như thế thật, nhưng vì bao che khuyết điểm nên chết cũng không chịu thừa nhận Ngô Thế Huân chuyện bé xé to gọi điện thoại dẫn đến mọi việc như này.

“Ai bảo hai đứa cứ khóc lóc sướt mướt!” Lộc Hàm tiếp tục vênh mặt hất hàm, không chút nào phân rõ phải trái.

“Nai con ca, Chung Nhân chịu áp lực đã lớn…” Bạch Hiền bắt đầu năn nỉ, “Đừng nói cậu ấy như vậy nữa.”

Lộc Hàm nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân còn có chút uể oải mệt mỏi, nghĩ nghĩ hay là quyết định không nói thêm gì.



Mặc kệ nói như thế nào, hai cặp đôi trước mắt đã trải qua tâm trạng hoàn toàn đối lập nhau. Ngô Thế Huân thi tương đối tốt..ít nhất chính đứa nhỏ đã nói như vậy, hơn nữa mọi người đều tin tưởng thành tích của Thế Huân nhất định sẽ cao hơn so với Chung Nhân.

Mà Kim Chung Nhân thì ngược lại, hóa học hoàn toàn hỏng bét, mấy môn khác cũng chỉ là gọi là thông qua mà thôi, hoàn toàn không có bất kỳ chuyện vui nào có thể chia sẻ.

Mấy nhà vui mừng, mấy nhà buồn có phải chính là hoàn cảnh hiện tại của bọn họ?

Bạch Hiền cảm thấy ngồi cùng hai người này một chỗ quả thực càng khiến mình thêm uể oải, cho nên ở cantin chưa được bao lâu đã muốn mang Chung Nhân ra ngoài tìm bọn Phác Xán Liệt. Nhưng vừa kéo Chung Nhân đi được vài bước thì đã nghe Lộc Hàm từ phía sau gọi lại.

“Hai đứa đừng làm cho mình áp lực quá lớn.”

Bạch Hiền chớp chớp mắt.

“Không cảm thấy sao? Hai người dù trong quan hệ tình cảm, hay là chuyện nhảy lớp đều vô tình tạo cho mình và đối phương áp lực…tuy rằng cả hai đều không biết.”

Bạch Hiền đem suy nghĩ “Hai người cũng giống vậy mà” nuốt xuống, làm bộ tiếp tục nghe Lộc Hàm nói chuyện.

“Thật ra.. Cũng không thể trách hai đứa, dù sao.. kém nhau một niên cấp, cho nên…” Lộc Hàm nghĩ nghĩ rồi chần chừ dừng lại một chút, “Hoặc là nói như này, ờm, đại khái là bởi vì vấn đề tính cách đi.. Có hiểu ca muốn nói gì không?”

“Không.” Bạch Hiền mặt lạnh tanh trả lời, “Tiếng Hàn của Nai con ca thoái hóa quá, em nghe không hiểu anh muốn nói cái gì.”

Lộc Hàm liền ủ rũ. Ngô Thế Huân phẫn nộ nhìn qua, bởi vì không dám trừng mắt với Bạch Hiền, đành phải trừng mắt nhìn Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân không nói được lời nào cũng trừng trở lại, sau đó bị Bạch Hiền kéo đi. Thật vất vả mới ra đến cửa, Bạch Hiền nhẹ buông tay, tựa hồ bắt đầu lại nghĩ miên man.



Kim Chung Nhân yên lặng đi theo sau Bạch Hiền, không biết nên nói cái gì cho phải.

Đáng ghét! Vì sao trên thế giới này lại có một Ngô Thế Huân! Tuy rằng cũng không ngại việc Thế Huân thông minh quá mức, nhưng mình thật sự không thích sinh ra cảm giác bị so sánh đối lập…

Chuông điện thoại chợt vang lên. Bạch Hiền hờ hững nhận cuộc gọi, đầu bên kia là Trương Nghệ Hưng đang vô cùng vui sướng: “Bạch Hiền! Ca muốn nói cho em tin tức tốt nhất!”

Bạch Hiền bĩu môi: “Sao vậy? Nghệ Hưng ca cuối cùng cũng muốn đính hôn với Phàm ca à?”

“Bọn anh sẽ không đính hôn sớm hơn em và Kim Chung Nhân đâu… Tin tức này tương đối tốt nha… Có muốn đến trường học của bọn anh một chuyến không? Mang theo tiểu hoa hướng dương của em nữa.”

“Tới làm chi? Dọa người?” Bạch Hiền không lưu tình chút nào châm chọc.

“Ở đây có một danh sách về việc mở rộng tuyển sinh những người có tài năng nghệ thuật… bao gồm cả Khiêu vũ nữa. Hai đứa thử tới đây cho thầy giáo kiểm tra khả năng vũ đạo của Kim Chung Nhân xem thế nào. Anh đã nói qua với thầy rồi, thầy cũng điều tra một chút về cuộc thi toàn quốc lần trước…”

Thanh âm Trương Nghệ Hưng hiếm khi nghiêm túc được thế này, nghe qua liền phá lệ có thành ý.

“Thật không?” Bạch Hiền hào hứng hỏi.

“Thật! Bảo Chung Nhân lại đây thử một chút được không? Nếu được, thì cho dù thành tích thi tốt nghiệp trung học không đủ cũng không có vấn đề gì, dù sao cậu ta là nhảy lớp, trường học chắc sẽ thông cảm thôi..”

“Em lập tức dẫn cậu ấy qua!” Bạch Hiền quyết đoán cúp điện thoại, một tay kéo lấy tay Kim Chung Nhân.

—-

Kim Chung Nhân vừa theo Bạch Hiền từ phòng luyện tập đi ra ngoài, không kịp nói câu gì đã quay người lại ôm chặt lấy đối phương.

“A a a đừng có bất lịch sự vậy chứ…” Trương Nghệ Hưng xoay người bưng kín mặt. Ngô Diệc Phàm không nói gì vuốt trán thở dài: “Hai đứa có thể nhẫn nại một chút được không? Về nhà rồi hãy phát tiết cái sự sung sướng?”

Bạch Hiền căn bản không có ý định để ý đến hai người kia. Mà thực ra cũng không kịp để ý tới, bởi vì hai tay Kim Chung Nhân đang quấn quanh hông mình bỗng dùng lực nhấc bổng lên, xoay tròn mấy vòng.

Bạch Hiền chỉ còn kịp ôm chặt lấy cổ người kia, hai chân cũng bị khống chế lơ lửng ở giữa không trung.

“Chung, Chung Nhân, đợi chút.. A a a a a – – “

“Đây là lần đầu tiên mình được xem tên nhóc Kim Chung Nhân khiêu vũ ở khoảng cách gần như vậy, nhảy thật đúng là…” Trương Nghệ Hưng muốn nói cái gì, kết quả Ngô Diệc Phàm mặt lạnh chen mồm vào: “So với cậu đúng là nhảy tốt hơn.”

“Ngô Diệc Phàm!” Trương Nghệ Hưng nổi giận.

“Cậu phải thừa nhận thân hình Kim Chung Nhân rõ ràng đẹp hơn cậu đi. Cậu xem, cánh tay cẳng chân cậu vừa nhỏ nhắn lại trắng non mềm, còn người ta thì gợi cảm thế kia.” Ngô Diệc Phàm hết sức châm chọc, “Mình thật không muốn làm tổn thương cậu đâu. Cậu không cảm thấy tuy bản thân nhảy rất tốt nhưng lại khuyết thiếu một chút khí phách như vậy sao?”

Trương Nghệ Hưng cho cậu ta một quyền: “Vậy là cậu không thích vóc dáng của mình?”

“Không không không, mình rất thích mà, dáng người như này ôm mới thật thoải mái. Thằng nhóc Kim Chung Nhân kia, người bình thường đều không đọ được đến.”

—-

Ngô Diệc Phàm lạnh nhạt đáp lại, túm lấy tay Trương Nghệ Hưng dẫn đi. Nghệ Hưng quẩy người một cái quay đầu nhìn thoáng qua, thấy đôi tiểu tình nhân kia vẫn còn ở giữa ban ngày ban mặt thâm tình ôm nhau, cảm thấy có điểm hâm mộ cũng có chút mất hứng: “Rõ ràng là nhờ công mình nói chuyện với thầy giáo, vậy mà bọn nó cứ ăn mừng cũng không thèm để ý mình, hừ!”

Ngô Diệc Phàm ôm lấy Nghệ Hưng vừa lôi vừa kéo đi xa dần.

Kim Chung Nhân ôm Bạch Hiền một lúc lâu, cảm giác người trong lòng bỗng phát ra tiếng nức nở rất nhỏ giống như cún con. Chung Nhân sửng sốt một chút muốn nâng cằm Bạch Hiền lên, nhưng Bạch Hiền lại gắt gao đem trán của mình tựa lên bờ vai cậu, chết cũng không chịu xê dịch.

Kim Chung Nhân nở nụ cười, sau đó không nói gì đem người trong ngực ôm chặt hơn, ánh mắt nhìn về phía hai người còn đang giằng co lôi kéo xa xa kia.