Trong phòng Kim Chung Nhân chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, ngọn đèn hòa hợp rọi xuống hai người, đem cả không khí trong căn phòng đều nhuộm một màu vàng ôn nhu ấm áp.
Bạch Hiền chậm rãi đem phương trình hoá học cân bằng cuối cùng viết trên giấy, sau đó nhìn sang Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bạch Hiền sờ sờ đầu đứa nhỏ, bàn tay bắt đầu vuốt ve mái tóc đen mềm mại thật thoải mái: “Hóa học của Chung Nhân rất mạnh ha.”
Kim Chung Nhân lầm bầm một câu, nghe qua tựa hồ là “Hóa học của em lúc nào cũng không tệ”.
Đối với thái độ không chút khiêm tốn này, Bạch Hiền cũng không biết làm thế nào, cho nên cũng chỉ khẽ cười cười rồi lại xoa xoa đầu Chung Nhân: “Kỳ thực mà nói, hóa học của em không cần lo lắng nhiều, chỉ có vật lý..”
Kim Chung Nhân nhụt chí nhìn Bạch Hiền.
—
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Kim ma ma cười híp mắt bước vào phòng, bưng đĩa hoa quả rất to, thanh âm trước sau như một vô cùng khoan khoái: “A, hai đứa có mệt không? Ăn chút hoa quả bổ sung thể lực rồi lại học tiếp nhé.”
“Vậy thì thật cám ơn dì ạ!”
Bạch Hiền vừa nghiêng đầu, cười cong cong ánh mắt đỡ cái đĩa từ trên tay Kim ma ma. Kim Chung Nhân cau mày tức giận: “Mẹ, không cần để ý đến bọn con, tự bọn con lấy là được rồi…”
Bạch Hiền lặng lẽ nhéo Chung Nhân một cái, ra hiệu chớ có lên tiếng.
Kim ma ma chăm chú nhìn hai đứa nhỏ một lúc, khóe miệng mỉm cười xoa đầu Bạch Hiền tán dương: “Chung Nhân, con chừng nào có thể nhu thuận được như Bạch Hiền ca của con thì tốt quá, cả ngày làm mặt lạnh chẳng cười được lúc nào..”
Kim Chung Nhân sắc mặt càng khó coi.
Lúc này dưới lầu chuông cửa đột nhiên vang lên, yên lặng một lúc lâu nghe thấy tiếng cửa mở xen lẫn giọng nói bánh mật quen thuộc.
“Con chào chú, con là Ngô Thế Huân.”
“Thế Huân tới?” Kim ma ma quay sang nhìn về phía Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân. Bạch Hiền như không có gì lấy làm ngạc nhiên, còn Kim Chung Nhân nháy mắt liền đen mặt.
—
Ngô Thế Huân đại khái đối với nhà Kim Chung Nhân là tương đối quen thuộc, ở phía dưới cùng ba ba Kim Chung Nhân hàn huyên vài câu, sau đó “Rầm rầm rầm” đạp cầu thang chạy tới, thanh âm êm ái ngọt ngào: “Con chào dì, con tới cùng Chung Nhân ca nhờ Bạch Hiền ca phụ đạo.”
“Hảo hảo hảo Thế Huân à, dì nghe Bạch Hiền nói chuyện con cũng muốn nhảy lớp, hai đứa con thật sự là hảo hài tử..”
Quả nhiên Kim ma ma đối với vẻ đáng yêu của Ngô Thế Huân và Bạch Hiền không hề kháng cự được, liền cười đến khoái trá mà vui vẻ, vừa nói vừa vô cùng cao hứng bước ra, nhân tiện đóng cửa.
Kim ma ma mới vừa đi, Kim Chung Nhân liền bạo phát.
“Sao lại đến đây?”
“Em đến học tập a.” Ngô Thế Huân hướng về phía Bạch Hiền nhếch miệng cười cười, tháo cái balo to đùng từ trên lưng xuống, bắt đầu lôi ra một đống sách tham khảo…
“Cậu muốn học thì tìm Xán Liệt ca Khánh Thù ca là được rồi, vì sao lại muốn tìm Bạch Hiền ca. Bạch Hiền ca là của tôi mà…”
Kim Chung Nhân mất hứng. Chung Nhân đã từng nói qua mình và Ngô Thế Huân đều là loại hình trọng sắc khinh hữu, kiểu như bọn họ đều có thể “cùng chung hoạn nạn” nhưng là không thể “Cùng hưởng phúc”. Hiện tại Ngô Thế Huân tới quấy rầy thế giới hai người của mình và Bạch Hiền, chuyện này thật sự không thể tha thứ.
“Xán Liệt ca hình như còn không có tốt bằng em, mà Khánh Thù ca lại cự tuyệt gặp em, nói là nếu cùng em học tập thì việc học của anh ấy sẽ bị hủy hoại… Em cũng không biết vì sao nữa..”
Cậu không biết mới là lạ.. Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân nhìn nụ cười trên mặt Thế Huân, cảm thấy càng nhức đầu.
—-
“Cái đó, Bạch Hiền ca, em đã xem đọc qua một chút vật lý lớp mười một, có mấy vấn đề vừa vặn muốn hỏi anh…”
Ngô Thế Huân lấy một quyển sách vật lý nâng cao rất dày mở ra, bên trong dùng bút nhớ đánh dấu chi chít các mục trọng điểm, còn có cả chú thích nhỏ bên cạnh giải thích rõ lời giải của sách bài tập.
Sau đó Thế Huân lại mở ra một quyển vở thật lớn, bên trong tràn ngập bài giải các loại đề thi.
Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân mới vài ngày cũng đã luyện tập cơ hồ hơn một nửa sách vật lý, ánh mắt dừng ở vài cuốn sách nữa trong balo đứa nhỏ, không biết tại sao thấy rưng rưng.
Nai con ca, đứa nhỏ này có bao nhiêu nỗ lực, em thật hy vọng anh có thể thấy được.
“Bạch Hiền ca? Bạch Hiền ca?”
Ngô Thế Huân thử thăm dò kêu hai tiếng Bạch Hiền mới phản ứng được, khóe miệng bỗng lộ ra ý cười: “Lại đây Thế Huân, để ca giảng cho – – Chung Nhân? Đọc trước bài của các môn ngày mai đi, có chỗ nào không hiểu thì lát nữa bảo nha.”
Kim Chung Nhân không trả lời, Bạch Hiền cùng Ngô Thế Huân cùng nhau nghiêng đầu sang, thấy Kim Chung Nhân cũng đang nhìn chằm chằm vào trang sách ngẩn người.
“Chung Nhân?”
Kim Chung Nhân như là đột nhiên hoàn hồn, biểu tình trên mặt có điểm phiền muộn.
—-
Bạch Hiền cảm giác mình liếc mắt một cái có thể nhìn ra đối phương vì sao phiền muộn như thế, liền cười với Ngô Thế Huân một cái, người sau cũng biết ý nhìn cậu nhún vai.
Chưa nói đến việc kém gần ba tháng tuổi thì Kim Chung Nhân so với Ngô Thế Huân chỉ cao hơn một centimet, hơn nữa kỹ năng vũ đạo cũng gần tương đương, còn cả đặc tính đều thích người hơn tuổi.
Nhìn vào tính cách, hai người trình độ cố chấp cũng không phân cao thấp, tuy rằng ai thoạt nhìn vào đều sẽ cảm thấy Kim Chung Nhân hẳn là hơn Ngô Thế Huân nhiều, thế nhưng kỳ thực không phải vậy…
Ngô Thế Huân chính là kiểu có thể thoải mái cùng người khác đàm tiếu, nhưng một khi đã kiên trì chuyện gì thì cũng sẽ không bởi vì tác động bên ngoài mà dễ dàng thay đổi.
Thế Huân cũng là tuýp người sẽ lập tức hành động một khi đã kiên định. Lưỡng lự hay chần chừ, loại chuyện này không phải phong cách của cậu ta. Mà Kim Chung Nhân, có thể là vì tính cách bản thân rối loạn và thiếu tự tin, cho nên có vẻ dễ dàng lùi bước hơn, thế nhưng khi đạt đến điểm then chốt thì chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Kỳ thực phân tích hai người đó thật là thú vị. Bạch Hiền cảm thấy nếu như mình lúc nào cũng cùng bọn họ ở một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành nhà tâm lý học mất.