Nhận được tin vô địch cuộc thi vũ đạo toàn quốc, Kim Tuấn Miên kích động trực tiếp vọt vào phòng học của Bạch Hiền, Xán Liệt cùng Khánh Thù, sau đó lại nhanh chóng lui ra ngoài cúi đầu xin lỗi thầy giáo trên bục giảng.
So với Kim Tuấn Miên thì Độ Khánh Thù còn càng phấn khích hơn, tâm trạng vui sướng giống như trúng số độc đắc, suốt cả một ngày miệng cũng chưa khép lại được, kết quả bị Phác Xán Liệt ghét bỏ.
Lớp của Kim Chung Nhân tan học trước, cho nên theo thường lệ đứng trước cửa phòng học chờ Bạch Hiền, do đó cũng như mọi ngày hấp dẫn sự chú ý của cả lớp.
—
Thời tiết tuy rằng đã hơi ấm lên một chút, nhưng thực ra vẫn còn khá lạnh. Kim Chung Nhân không biết tại sao không có mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một áo sơmi dài tay phối hợp quần dài màu đen, khoác cặp sách dựa vào lan can, nổi bật lên thân hình cao ngất.
“Tuy rằng mình đã nói rất nhiều lần, nhưng dù sao vẫn muốn lặp lại lần nữa..Tiểu tử Kim Chung Nhân này mới lên lớp mười mà dáng người cứ như vậy, thật là không khoa học nha!”
Phác Xán Liệt ở giữa các nữ sinh xôn xao, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Độ Khánh Thù ghé tai nói.
Độ Khánh Thù nhìn nhìn cái thân hình chân dài vai rộng thắt lưng hẹp kia, gật đầu nhất trí, sau đó liếc về phía Bạch Hiền.
Bạch Hiền vốn đang gục xuống bàn ngáp một cái, đột nhiên cảm giác phía sau có người nhìn mình, liền uốn éo mặt nhăn mũi lại: “Sao vậy?”
Phác Xán Liệt hất hất đầu về phía cửa sổ.
Bạch Hiền nhìn thoáng ra bên ngoài. Kim Chung Nhân cũng đang nhìn vào trong, bắt gặp ánh mắt Bạch Hiền khóe miệng lập tức nhếch lên lộ ra nụ cười, gương mặt nguyên bản không chút thay đổi trong nháy mắt sáng bừng lên.
Bạch Hiền hướng về phía đứa nhỏ chép miệng, cau mày thì thào tự nói: “Sao lại mặc ít như thế? Áo khoác thế nào cũng không mặc?”
Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù vốn đang định nói: “Ăn mặc ít như vậy thực sự cũng bắt mắt nha”, câu nói mắc kẹt trong cổ họng chưa kịp thốt ra nhưng vì lời của Bạch Hiền mà liền mặc cảm…Tình cảm thì ra đều không thể xếp cùng một cấp độ. Nhìn Bạch Hiền kìa, đúng là dư thừa quan tâm.
Sau đó, Độ Khánh Thù lại sầu mi khổ kiểm nói: “Mình từ trước tới giờ mùa đông mặc ít một chút vậy mà Bạch Hiền cũng không bao giờ để ý a.”
Phác Xán Liệt xoa xoa đầu đứa bạn an ủi.
—
Mắt thấy toàn thể cả lớp ở bên trong đứng ngồi không yên, thầy giáo trên bục giảng nhìn nhìn Kim Chung Nhân đứng bên ngoài, lại nghĩ tới ban nãy Kim Tuấn Miên vọt vào phòng học, cảm thấy đại khái là mấy học sinh này giành giải thưởng lớn cho trường, chắc muốn tổ chức tiệc chúc mừng gì đó. Vậy nên do dự một chút, cuối cùng nhân từ ý bảo bọn họ có thể ra về.
Bạch Hiền vừa nghe tuyên bố “Tan học ” liền nhanh như chớp xông ra ngoài, túm lấy cánh tay Kim Chung Nhân.
“Ca?” Kim Chung Nhân mờ mịt nhìn biểu hiện giận dữ của Bạch Hiền.
“Mặc ít như thế còn đứng ở đầu gió, đồ ngốc!” Bạch Hiền không nói lời gì dắt Kim Chung Nhân đi vào. Chung Nhân bị dắt tay đi, đợi đến khi vào lớp mới trì độn hiểu được ý tứ Bạch Hiền, vội vàng nói: “Không lạnh mà..”
“Áo đồng phục đâu?” Bạch Hiền chìa tay kéo cặp sách của người kia.
“Hôm nay lúc ở sân thể dục không biết bị ai cầm đi mất rồi..”
Thực ra phải nói là không biết bị ai cướp đi rồi, bởi vì lúc trở lại thì thấy mấy nữ sinh cầm của áo khoác đồng phục của mình lôi kéo giằng co qua lại. Chung Nhân vừa nhìn thấy cảnh này liền đau đầu, chỉ có thể lập tức chuồn mất ngay cả áo khoác cũng không cần.
“Đã dặn bao nhiêu lần là áo khoác không được ném loạn ở sân thể dục. Mọi người thường xuyên mất đồ ở đấy. Xán Liệt, Nai con ca, Phàm ca bọn họ đều hay quăng quần áo khăn mặt đi linh tinh, cho nên mỗi lần học thể dục anh tuyệt đối sẽ không cởi áo khoác..”
Bạch Hiền căn vốn không nghĩ tới nếu nói “quăng mất” thì có thể là có người lặng lẽ đem quần áo cầm đi, vừa nói vừa từ trong ngăn kéo lấy ra một cái áo khoác nhét vào tay Chung Nhân.
“Anh không có đồng phục lớp mười, may còn dư cái áo này, mặc tạm vào đi.”
Kim Chung Nhân ngoan ngoãn đem áo đồng phục của Bạch Hiền khoác lên người…Tuy rằng cái áo này có hơi ngắn khiến Chung Nhân không quen, nhưng khóe miệng đã nhếch lên tỏ rõ tâm tình lúc này vô cùng tốt.
“Đúng rồi Xán Liệt ca, Khánh Thù ca – -” Kim Chung Nhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền nghiêng đầu gọi hai người đang rón rén đi về hướng cửa phòng học: “Tuấn Miên ca nói được muốn mở tiệc ăn mừng, bảo em tới gọi mọi ngươi cùng đi.”
“Cậu đi cùng Bạch Hiền là tốt rồi, nói cho bọn này biết địa chỉ, tự chúng ta đi…” Khánh Thù nhìn Kim Chung Nhân, lại không biết tại sao càng nhìn càng cảm thấy chiều cao chênh lệch giữa Bạch Hiền và Kim Chung Nhân khi đứng cạnh nhau lại vô cùng hài hòa, vẻ mặt đau khổ trả lời.
Thấy ánh mắt Kim Chung Nhân tất cả đều là tán thưởng câu nói “Hai người đi nhanh đi, đi nhanh đi”, Khánh Thù càng khẳng định lựa chọn của mình thật chính xác, chỉ tiếc còn đi chưa được mấy bước đã bị Bạch Hiền gọi lại: “Gấp như vậy làm gì? Cùng đi với nhau đi.”
Kim Chung Nhân vẻ mặt đau khổ nhìn thoáng qua Bạch Hiền, Bạch Hiền làm bộ như không phát hiện.
—
Thấy Bạch Hiền khoác cái balô thoạt nhìn bên trong có rất nhiều đồ, Kim Chung Nhân dường như đột nhiên nhớ tới cái gì liền giật nhẹ tay Bạch Hiền.
“Sao vậy?”
“Ừm…Cũng không có gì…” Kim Chung Nhân do dự một chút cuối cùng nói tiếp, “Chỉ là hồi sơ trung em có nhìn thấy anh hay đeo cái balô này nhún nhảy lên xuống vui vẻ. Em lúc ấy đã nghĩ, anh không cảm thấy nó nặng sao.. Kết quả về sau lại phát hiện thì ra trong này kỳ thực Bạch Hiền ca cũng không để nhiều thứ lắm..”
“A? A…Cái balo này ca dùng đã lâu rồi.. Đựng được nhiều đồ lắm đấy..”
Kim Chung Nhân lại như là nhớ ra những chuyện khác, tiếp tục bổ sung nói: “Còn có, lúc mới vào học lớp mười, thời điểm tham gia câu lạc bộ văn nghệ, Bạch Hiền ca phụ trách phỏng vấn, khi ấy em ngồi cách Khánh Thù ca Xán Liệt ca và anh một cái bàn…”
“Ừ?” Bạch Hiền mơ hồ có chút ấn tượng. Hôm đó tâm tình của mình rất tốt, cùng Phác Xán Liệt bọn họ đùa giỡn thật lâu.
“Lúc đó em nhìn thấy Bạch Hiền ca đang uống nước, đột nhiên lại muốn biến thành cái bình nước kia..”
Lời nói chân thành thẳng thắn của Kim Chung Nhân khiến Bạch Hiền có điểm ngượng ngùng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “A…, vậy sao em không ước biến thành thỏi son dưỡng môi? Hoặc là cái đũa anh hay dùng..?”
Kim Chung Nhân mặc kệ người kia, vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
“Ừm… Còn có lần đó, trong thời gian ở kí túc xa, Tuấn Miên ca đứng giữa hai người chúng ta. Lúc anh ấy nói chuyện em vẫn đang cố nhìn anh, nhưng mà anh có vẻ chẳng bao giờ để ý…”
Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ rồi kéo chặt một chút cái áo khoác trên người, nhẹ giọng nói: “Khi đó.. Bạch Hiền ca còn chưa thuộc về em.”
—
Bạch Hiền trong lòng nghĩ: Sao tự nhiên lại nói mấy lời sến súa như vậy? Là muốn nói cho mình hiểu rõ tình cảm thầm mến trước đây sao?
Mình rốt cuộc nên phản ứng thế nào cho thích hợp đây? Nhưng dường như suy nghĩ của Bạch Hiền vĩnh viễn không theo kịp động tác, trước khi kịp phản ứng gì thì bản thân đã chìa tay ra ôm chặt bả vai Kim Chung Nhân.
“Bạch Hiền ca của em… sẽ không thuộc về bất kì ai khác…”
Chợt thấy vẻ mặt Kim Chung Nhân nháy mắt trở nên có điểm xót xa, Bạch Hiền thở dài một hơi, cọ nhẹ hai gò má vào cằm đứa nhỏ, lại đưa tay xuống ở trên lưng Chung Nhân nhéo một cái: “Cho nên hãy cảm thấy may mắn đi Chung Nhân. Vì em thích anh nhiều như vậy, vậy hiện tại anh thuộc về em là tốt rồi.”