[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 36: Đây là hai tầng lửa băng trong truyền thuyết




Ngày hôm sau, khi Kim Chung Nhân đi vào phòng học, mang theo một đám mây đen trên đầu, làm cho cả phòng học trong nháy mắt đều tràn ngập bầu không khí u ám kì dị.

Các nữ sinh thậm chí không dám giống như ngày thường đối với cậu ta lôi kéo gào thét chói tai, mấy nam sinh thân thiết cũng đột nhiên không còn dũng khí tiến đến vỗ vai chào hỏi…

Bởi vì rõ ràng, Kim Chung Nhân tâm tình không tốt.

Vô cùng không tốt.

Tuy rằng ánh mắt kia vẫn như quanh năm không có tiêu cự, bộ dáng đi đường lảo đảo mơ hồ, nhưng là ai cũng có thể nhìn ra, chung quanh cậu ta mây đen bao phủ mù mịt.

Chung Nhân không biết rốt cuộc buồn bực vì Bạch Hiền không cho mình một câu trả lời, hay là đang nổi cáu với bản thân nhất thời bị ma xui quỷ khiến bỗng dưng đi thổ lộ.

Biết rất rõ ràng việc này sẽ không hề thành công, nhưng tâm tình bởi vì thời gian thầm mến đã lâu mà trở nên có điểm vội vàng xao động, không tự chủ được liền đem lời trong tim hết thảy nói ra.

Cứ như vậy liều lĩnh tỏ tình, thật sự sẽ không hề có hi vọng giành phần thắng.

Bây giờ nên làm gì đây? Thế Huân khuyên cậu ta suốt một buổi tối cuối cùng bị Lộc Hàm lôi đi, ra đến cửa vẫn còn cố với theo: “Chung Nhân ca ngươi cứ thế này mà từ bỏ sao? Làm ơn nghĩ lại một chút tất cả những việc ca đã làm trước đây. Cho dù sẽ không cảm thấy có lỗi với bản thân, thì cũng phải thấy có lỗi với em chứ?”

Từ năm ba trung học, mỗi ngày Ngô Thế Huân đều đi theo mình lượn quanh trung học bộ phận vô số vòng, cũng chỉ để nhìn trộm người mình yêu thích.

Thời điểm mình ở bến tàu điện ngầm không có nổi dũng khí nói chuyện mà lại ra vẻ lạnh lùng, cũng là Thế Huân mang theo nụ cười bước về phía Bạch Hiền.

Lúc bản thân không tìm nổi lý do muốn cùng đối phương ra ngoài, vẫn là Thế Huân sống chết lôi kéo Bạch Hiền, bịa ra lý do “Ca muốn mời ăn cơm” vô số lần tạo ra cơ hội “Hẹn hò”.

Cho dù cảm thấy thực có lỗi với thời gian thầm mến kia, lại cũng phụ lòng Ngô Thế Huân nhọc công trợ giúp như vậy. Còn thêm Thái Dân, Tử Thao cùng Văn Khuê, sau khi biết được tình huống liền liên tiếp gọi điện nhắn tin oanh tạc suốt từ đêm qua.

Tuy rằng cuộc gọi nào cũng không nhận, tin nhắn cũng không thèm nhìn qua.

Xung quanh im lặng như tờ, Kim Chung Nhân cúi đầu, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống bàn chân, nhớ lại chuyện hôm qua.

Tựa hồ thời gian trôi qua cực kỳ lâu, lâu đến mức Kim Chung Nhân cho rằng người đối diện đã đi rồi.

Đột nhiên thân thể tiếp xúc gần gũi khiến Chung Nhân hơi hoảng hốt, còn không kịp nghĩ nhiều thì cả người đã bị Bạch Hiền ôm vào trong lòng.

Hai bàn tay Bạch Hiền ở trên sống lưng của mình vỗ nhè nhẹ, rồi đột ngột buông lỏng ra.

Sau đó, Chung Nhân nghe thấy được tiếng bước chân Bạch Hiền, tay vặn nắm cửa “Cạch” một tiếng.

Bạch Hiền đi rồi.

Một câu cũng chưa nói, chỉ lưu lại một cái ôm lập lờ nước đôi, cùng một Kim Chung Nhân vô cùng hoang mang.

Mặc dù Thế Huân đã tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục Chung Nhân tin tưởng rằng cái ôm kia không phải ý nghĩa “cái ôm cảm thông cho tình yêu đơn phương đau đớn”, hơn nữa bản thân suốt cả đêm qua cũng tự động viên mình tin tưởng vào điều đó, nhưng là hiện tại lại đột nhiên tan thành mây khói.

Thực ra, mình còn chưa hiểu rõ con người Bạch Hiền.

Tuy rằng thoạt nhìn mi thanh mục sáng, nói cười ríu rít, tựa hồ vô cùng dịu dàng ôn nhu, nhưng Bạch Hiền thực sự là người như thế nào, kỳ thực bản thân tuyệt không sáng tỏ đi?

Rốt cuộc ẩn giấu bên trong nụ cười kia, là tồn tại một Bạch Hiền thế nào?

Bình tĩnh đến gần như lạnh lùng?

Kim Chung Nhân cảm giác bị rơi vào cái vòng lẩn quẩn tự trói buộc bản thân, làm cho mình không thở nổi.

Bàn tay đẫm mồ hôi chạm đến di động trong túi áo nhưng rốt cuộc vẫn không dám mở ra xem. Mặc dù biết đối phương sẽ không cho mình bất cứ tin tức gì, Chung Nhân cũng không có nổi cam đảm bấm cái dãy số bản thân đã khắc cốt ghi tâm kia.

Thật xin lỗi Thế Huân, ca thật sự đành phải tạm thời nói lời xin lỗi em.

Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù nhìn Bạch Hiền đi vào trong phòng học, thiếu chút đem tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Thái độ lạnh nhạt thản nhiên như vậy là sao?

Cậu chẳng lẽ không có nhận ra ngày hôm qua được người ta tỏ tình sao?

Chẳng lẽ không biết bộ dáng dửng dưng kia thật làm người ta cảm thấy khiếp sợ sao?

Lời tỏ tình nồng nàn tối hôm qua bọn mình bật đi bật lại rất nhiều lần khiến Lộc Hàm ca cảm động rớt nước mắt thật sự là dành cho cậu ư?

Bạch Hiền đem balô đặt lên bàn sau đó ngồi xuống, ném cái nhìn vô tội về phía Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù: “Có chuyện gì?”

Hai người lúc này mới nhớ tới trong nhận thức của Bạch Hiền, bọn họ đều hẳn là hoàn toàn không biết chuyện, liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt vẫn là liếc trộm về phía gương mặt bình tĩnh của Bạch Hiền.

Bạch Hiền bị bọn họ nhìn chằm chằm đến run cả người, nghĩ nghĩ mới hỏi: “Sao vậy? Hôm nay có bài kiểm tra gì sao? Hay hai người bọn cậu chưa làm xong bài tập về nhà?”

Phác Xán Liệt bi phẫn.

Độ Khánh Thù cũng bi phẫn.

Loại thái độ quá mức bình tĩnh này của đương sự làm cho người ta vì sao cảm thấy đặc biệt khó chịu đâu! Theo suy đoán của bọn họ, Bạch Hiền không phải sẽ khí phách tinh thần sa sút, biểu tình buồn rầu, tâm tình phiền chán rối rắm thậm chí còn có khả năng hôm nay sẽ trốn học không đến sao?

Này này, mấy người chắc đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều lắm phải không? Vô cớ trốn học, loại chuyện này Bạch Hiền mình làm không được.

Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù vô cùng thất vọng, đành vừa lặng lẽ ở dưới ngăn bàn gửi tin nhắn cho tổ ba người bên đại học, vừa quan sát Bạch Hiền suốt hai tiết khóa. Kết thúc tiết học thứ ba, Bạch Hiền đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó quay sang hỏi Phác Xán Liệt: “Tiết sau là giờ tự học đúng không?”

Phác Xán Liệt còn chưa kịp điều chỉnh biểu tình, vội vàng bụm mặt gật đầu.

Bạch Hiền đứng lên.

“Này này cậu, cậu đi đâu thế?” Độ Khánh Thù thấy vậy liền vô cùng kinh ngạc, vội vàng lắp bắp hỏi.

“Đi tìm Kim Chung Nhân một chuyến.”

Bạch Hiền nói xong câu đó, liền lạnh nhạt mà bình tĩnh bước ra ngoài, bỏ lại ở trong phòng học Độ Khánh Thù hoang mang cùng Phác Xán Liệt ra sức cấp tốc gửi tin nhắn cho bọn Lộc Hàm.