Một khi tất cả mọi người cùng biết một bí mật, thì bí mật đó sẽ không còn là bí mật nữa.
Kim Tuấn Miên ngồi nghe Ngô Thế Huân cùng Độ Khánh Thù, Phác Xán Liệt ba người thêm mắm thêm muối giải thích: “Chung Nhân ca thích Bạch Hiền ca muốn chết.” “Ánh mắt Kim Chung Nhân lúc nào cũng nhìn theo Bạch Hiền.”, “Chuyện này đến bây giờ Bạch Hiền vẫn chưa phát hiện ra đâu.”
Phía trong góc phòng tập, hai người không hề biết chuyện vẫn đang thì thầm to nhỏ. Bạch Hiền không biết nói gì đó, Kim Chung Nhân lập tức nhếch miệng nở nụ cười. Từ góc nhìn của bốn người kia, nụ cười tươi tắn đó liền trở thành ngốc nghếch.
Tuấn Miên vẫy vẫy tay, kéo mấy người ngổi xổm xuống quây thành vòng tròn: “Chuyện này phát sinh đã bao lâu?”
“Bắt đầu từ khi Chung Nhân ca học năm ba sơ trung…” Ngô Thế Huân buột miệng nói ra, sau đó mới đột nhiên phát hiện trước mặt mình chẳng phải mấy người Lý Thái Dân, Hoàng Tử Thao mà chính là bạn bè chí cốt của Bạch Hiền, hơn nữa lại chỉ biết đến kết luận chứ không hề rõ quá trình.
Che miệng cũng không còn kịp rồi, Ngô Thế Huân “Ha ha ha” ngây ngô cười, ý đồ đem vấn đề lấp liếm đi.
“Từ sơ trung?” Khánh Thù ngây người, “Chẳng lẽ không phải thời điểm nhập học à? Trong việc này còn có điển cố gì sao?”
“A ha ha ha, vấn đề này em cũng không rõ lắm a ha ha ha…”
Phía bên kia, Kim Chung Nhân còn không biết bản thân đã bị Ngô Thế Huân đem bán mất, lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng hoa chân múa tay vui sướng của Bạch Hiền, cười đến cảnh xuân xán lạn.
Bạch Hiền cảm thấy dường như gần đây Xán Liệt và Khánh Thù luôn nhìn mình với ánh mắt kì lạ, hơn nữa còn toàn nói ra những câu cổ cổ quái quái.
“Bạch Hiền à, tuy mình và cậu quen biết đã lâu, nhưng lần đầu tiên phát hiện mị lực của cậu thì ra lại lớn đến như vậy a.” Xán Liệt nói.
“Bạch Hiền à, cậu có công nhận là cậu rất có sức hấp dẫn với người nhỏ tuổi hơn không?”
“Bạch Hiền à, còn nhớ hồi học lớp mười, trong buổi dạ tiệc chào tân sinh cậu đã hát bài gì không?” Xán Liệt hỏi.
“Bạch Hiền à, mị lực của cậu chính là từ sau đó đột nhiên phát tán phải không?” Khánh Thù lại hỏi tiếp.
Bạch Hiền bị bọn họ hỏi dồn một hồi ù ù cạc cạc, cố gắng nhớ lại cảnh tượng sân khấu năm lớp mười, sau đó đặc biệt nghiêm túc trả lời: “À, nhớ ra rồi, lần đấy mình đã hát >”
Xán Liệt cùng Khánh Thù nghĩ Bạch Hiền kia đầu óc rốt cuộc là thế nào. Cư nhiên đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà vẫn không hiểu được ý tứ của họ.. Bọn họ.. Bọn họ chính là muốn gợi ý rằng, cậu ta kỳ thực vì tiết mục biểu diễn kia mà sinh ra người ngưỡng mộ.
Bạch Hiền nhớ lại xong liền nghiêng đầu, thấy Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù biểu tình rối rắm đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, liền giật mình sờ sờ mặt: “Nhìn cái gì? Làm sao vậy? Hay mình nhớ lộn à? Thật ra là hát > phải không?”
Hai người vây xem cảm thấy vô cùng phiền chán, rất muốn gào lên “Kim Chung Nhân thích cậu muốn chết.” nhưng rồi đành ngậm miệng lại vì sợ Kim Chung Nhân sẽ lôi mình ra trả thù. Thế nhưng phải nhìn hai người bọn họ cứ dây dưa mập mờ mãi như vậy khiến khán giả cũng rất ưu sầu a.
Bạch Hiền nhìn hai chiến hữu mặt mày nhăn nhó khổ sở, đột nhiên vỗ tay một cái: “Đúng rồi!”
“Sao sao?”
“Chung Nhân bảo hôm nay cậu ta, mình, Tiểu Lộc ca và Thế Huân sẽ cùng ăn cơm đấy.”
Bạch Hiền lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, “Hình như là Nai con ca nói muốn một lần làm cơm Trung Quốc cho bọn mình ăn. Bất quá mình vẫn tò mò không biết Thế Huân rốt cuộc là mè nheo thế nào mà thuyết phục được Lộc ca tự xưng thuần gia môn nhi chưa bao giờ động tay vào nấu ăn kia.”
Xán Liệt lập tức liền ai oán: “Mình cũng muốn được ăn cơm Trung Quốc…”
Khánh Thù yếu ớt nói: “Mình cũng vậy…”
“Ca, nếu hai người muốn ăn thì bảo Diệc Phàm, Nghệ Hưng tiền bối làm cho ý.”
“A a a a a… Kim Chung Nhân tiểu tử, cậu từ chỗ quái nào nhoi ra đấy, muốn hù chết bọn này sao?”
Không chỉ có Xán Liệt Khánh Thù mà Bạch Hiền cũng nhảy dựng lên hoảng sợ, quay mặt nhìn theo thì vừa vặn nhìn thấy Kim Chung Nhân áo khoác đồng phục rộng mở cùng áo đen bó sát bên trong… Trời lạnh như vậy mà cậu ta có thể mặc thế này, thật đúng là không sợ sinh bệnh.
“Kim Chung Nhân, cậu vào phòng học người khác thật tự nhiên nha.” Xán Liệt cảm thấy thấy trong lòng một trận bi thương. “Cậu coi đây là sân nhà tác chiến sao?…Đúng rồi! Cuộc tụ tập tối nay của mấy người anh cũng nhất định phải đi. Mình rõ ràng đã quen Nai con ca lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy anh ấy động tay chân làm gì cả…”
Kim Chung Nhân lặng lẽ nhìn Phác Xán Liệt, ánh mắt tối đen, biểu cảm trên mặt cũng tối đen.
Phác Xán Liệt ho khan một tiếng, quay mặt đi chỗ khác: “Ờm, thôi Độ Độ, hay là chúng ta gọi điện cho Phàm ca Nghệ Hưng ca đi…”
Bạch Hiền quay đầu nhìn Kim Chung Nhân đang đứng sau mình. Từ phía dưới nhìn lên, đối phương càng có vẻ cao lớn rắn rỏi. Đường nét của cằm, bả vai, thắt lưng cậu ta khiến Bạch Hiền nhìn một chút liền không nhịn được nghĩ: Tuy rằng tính cách có điểm kì quái, nhưng thật ra thoạt nhìn luôn khiến người bên cạnh có một cảm giác rất an toàn.
“Anh, hôm nay tan học xong em sẽ đến tìm anh.” Kim Chung Nhân sau khi lấy được câu trả lời từ chỗ Phác Xán Liệt liền cúi đầu liếc Bạch Hiền, trong ánh mắt đã ẩn ẩn ý cười. Bạch Hiền ngẩng đầu cùng Chung Nhân đối diện, nhếch miệng cười lộ ra hai hàng răng trắng.
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền cười đến ánh mắt cong cong, còn lộ cái răng nanh nhỏ. Vốn còn muốn cố gắng nhịn một chút, nhưng là động tác đã nhanh hơn lý trí rất nhiều, cho nên tay liền tự động vươn tới, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Bạch Hiền.
Tóc Bạch Hiền quả thật rất mềm mại tinh tế như vẻ ngoài. Chung Nhân chỉ là nhẹ nhàng chạm vào mà cả khuôn mặt cũng đã mang theo sắc mặt vui mừng hạnh phúc.
Bạch Hiền không có phản ứng gì, trước khi cảm nhận được thì Kim Chung Nhân đã vội vàng thu tay trở về. Bởi vì đang ngồi nên không thể nào thấy được biểu tình của Kim Chung Nhân, nhưng là hai người Xán Liệt cùng Khánh Thù đều tỏ vẻ mình đã bị chọc mù.
Như vậy hay lắm ư? Ở trước công chúng trình diễn tiết mục kỳ quái như vậy thật sự tốt sao? Chỗ này vẫn là phòng học mà. Kim Chung Nhân, xin cậu làm ơn khắc chế một chút. Còn Bạch Hiền cái gì cũng không biết là tốt sao?