Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 343: Bóp sắt thành bùn




"Thì ra là ý tứ như vậy? Chính là khi bị thẩm vấn, uống vào sẽ không thể nói năng gì được nữa?" Vương Siêu nghe Ba Lập Minh giải thích, trong lòng dâng lên một trận dở khóc dở cười.

Nước trà mặc dù nóng vô cùng, nhưng hắn luyện công phu đến đỉnh điểm. Trong lúc nuốt, dịch vị từ lưỡi hắn tràn ra, đã trung hòa bớt độ nóng của trà, cho nên nhiệt độ khi nuốt vào cổ họng đã không còn nóng nữa, không hề xảy ra việc gì. Đó chỉ là một chút công phu khéo léo mà thôi, cũng không được xem là bản lĩnh gì cao siêu.

Người luyện võ, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất ra dịch vị trong miệng để giúp dạ dày tiêu hóa thức ăn dễ dàng hơn. Bất quá lấy công phu bây giờ của Vương Siêu, cho dù không dùng kỹ xảo này, cho dù có nuốt vào nước sôi một trăm độ, cũng không có khả năng phá hoại da thịt. Nhiều nhất chỉ làm lưỡi hơi tê tê một hồi, yết hầu không thoải mái một hai ngày mà thôi. Bất quá hắn không muốn làm thế, chỉ khiến cho mình không thoải mái vào lúc này.

"Trà ta cũng đã uống rồi, không biết đề nghị hôm trước ta đưa ra, Đại Quyển có thể làm được hay không? Nếu như có thể làm cho giọt nước xuyên thạch được, ta tình nguyện nhường quyền khống chế đường biển lại".

Có qua có lại, Vương Siêu đã uống trà, cũng không muốn việc này chậm trễ thêm nữa.

"Công phu của Vương Siêu ngươi rất tốt, kình lực rất tốt. Bất quá Đại Quyển chúng ta lần này cũng không phải thật sự muốn chặt đứt con đường hái ra tiền của Nam Dương Đường Môn, đây là do Thiên Diện Kim Hồ khởi xướng. Vô luận là Đường Môn, Đại Quyển, hay là Hồng môn, đều là bang hội người Hoa, con cháu của Viêm Hoàng. Ví dụ như cả Canada, Ấn Độ, Indonesia, bọn Mafia Mexico cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm. Nhưng chỉ cần chúng ta có một chút tổn thương, thì ngay lập tức bọn chúng sẽ nhảy vào".

Người châm trà nói để đổi đề tài, tránh nói về việc Vương Siêu dùng thủ đoạn Thủy Tích Thạch Xuyên.

Hắn tán dương "Công phu rất tốt. Nhìn như khen ngợi, nhưng kỳ thật ẩn dấu ý tứ: "Ngươi có thể xử dụng chiêu thức hoa lệ, nhưng còn thực chiến chưa chắc đã tốt".

"Không biết nên xưng hô với ngươi thế nào?"

Vương Siêu đã sớm để ý người châm trà này, xem ra hắn đã tu thành đan. Đại Quyển cư nhiên lại có cao thủ cấp bậc "Lục Địa Chân Tiên"! Thật sự làm cho Vương Siêu cảm thấy ngoài ý muốn, lưu lại trong lòng.

Cao thủ Bão Đan trên thế giới này đã ít lại càng ít hơn. Trong sáu bảy mươi triệu người, cao thủ Bão Đan chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vương Siêu chính là không nghĩ tới mình cư nhiên lại có thể gặp được một người ở đây. Tỷ lệ này quả thực so với trúng sổ số giải đặc biệt còn muốn mừng hơn.

Toàn bộ sự nghiệp của Đại Quyển bang, toàn bộ đều dựa vào việc giết chóc, cướp đoạt là chính, cho nên trong đó có tuyệt đỉnh cao thủ áp trận cũng không có gì là kỳ quái. Bằng không, chỉ cần nước Mỹ điều đến Đại Đường Song Long thì đã diệt được Đại Quyển.

"Ta họ Liễu, tên là Viên Phi. Ta có thể bay nhảy như vượn, bất quá ta ít khí xuất hiện bên ngoài, cho nên danh tiếng ngoại hiệu cũng chỉ có vài người biết. Ngươi không nhận ra ta cũng là bình thường".

Liễu Viên lui trở về chỗ ngồi, nhẹ nhàng lim dim mắt nói.

"Phi Thiên Thần Viên? Đây đúng là một ngoại hiệu hung hãn" Vương Siêu cảm thấy tức cười. Không biết như thế nào, hắn lại nghĩ đến cuốn tiểu thuyết của Kim Dung "Bích Huyết Kiếm". Trong đó có một tuyệt đỉnh cao thủ là chưởng môn phái Hoa Sơn "Thần Kiếm Tiên Viên".

Bất quá Vương Siêu nhìn ra được, thân hình Liễu Viên Phi cũng có chút tương tự với Ba Lập Minh, đều là lưng hạc quy hình, hiển nhiên tu luyện "Ba Tử Quyền" tới tuyệt đỉnh. Mà Liễu Viên Phi cánh tay giống như vượn, cũng là do tu luyện công pháp này mà ra. Đồng thời còn kiêm tu luôn cả công pháp của các môn phái khác, cuối cùng hợp lại thành một, thành tựu Đan Kình.

Người ngồi tại đây, ngoại trừ "Phi Thiên Thần Viên" Liễu Viên Phi thì bên cạnh Mai Mai còn có một trung niên nhân vai rộng, mày rậm. Trên chiếc áo choàng có thêu một con rết màu xanh biếc. Trên bàn tay có đang cầm hai quả trứng lớn bằng sắt. Hiển nhiên vị mỹ nữ hôn phu của Trần Ngả Dương cũng là nhất lưu cao thủ trong lớp đó.

Vòng lớn có chín người, ngồi giữa là người lãnh đạo. Dựa theo sự phân chia công phu mà nói, Liễu Phi Viên khẳng định là đệ nhất, thứ hai là Mạc Vân Yến, rồi đến thúc thúc Mai Mi… rồi đến người đang cầm hai quả trứng sắt.

Về phần năm người khác, công phu tệ hơn. Vương Siêu mơ hồ đánh giá sơ quá, những người này chỉ có ở cấp độ đầu tiên.

Nhưng như vậy, thật sự cũng rất xa hoa. Quả thực so với nhà Tư Đồ mà Vương Siêu vừa thi triển hành động trảm thủ còn lợi hại hơn nhiều!

Vương Siêu và Ba Lập Minh tại nhà Tư Đồ thi triển hành động chém đầu gặp được Đường Toái Vân là một cao thủ Đan Kính. Còn có Thôi Trường Bạch, Cung Thành Lương Điền, hai tên sát thủ Ám Ảnh, Dạ Đồ. Về phần Tạp Lạp Mỗ, Hồng Tú Liên, không thể tính là có lực chiến đấu.

Như vậy đến thời điểm hiện tại, tổng thể lực chiến đấu của Đại Quyển bang, cư nhiên còn lợi hại hơn so với quân của Cục tình báo Mỹ và Hồng môn Tư Đồ gia liên hợp lại!

Chẳng lẽ quật khởi nhanh như vậy sao.

Mặc dù thực lực dường như hơi thái quá, nhưng Vương Siêu cũng không ngạc nhiên, như Liễu Viên Phi vừa nói: "Đại Quyển giết người trong ba mươi năm, không có người lãnh đạo tài năng, cuối cùng đều bị ám sát".

Trong ba mươi năm đó, những kẻ yếu đều đã chết, bây giờ hiển nhiên chỉ còn lại kẻ mạnh.

Phụ thân Mạc Vân Yến, nghe Liễu Viên Phi kể thì công phu phi thường cao. Nhưng mấy năm trước đã tại Mỹ đã bị ám sát, nghe đồn người ám sát chính là Worton, một trong đại đường song long.

Cuối cùng Worton chết trong viện của tập đoàn Singapore. Mạc Yến Vân sau khi nghe tin này liền chạy tới Singapore, kết quả là gặp được Trần Ngả Dương. Một đoạn nhân duyên bắt đầu từ đó.

Trong nháy mắt đã hiểu rõ toàn bộ thực lực của Đại Quyển bang, Vương Siêu mới gật đầu: "Đích xác việc tranh đấu trong nội bộ người Hoa chúng ta cũng không phải là chuyện tốt. Cho nên lần này ta đến đây, là để hỏi rõ ràng. Nếu trong Đường Môn chúng ta có nội loạn, thì Đại Quyển lựa chọn thế nào? Hay là bồi thêm cho chúng ta một cú?"

Vương Siêu luôn nói chuyện một cách thẳng thắng, giống như việc hắn lấy tính mạng của người khác vậy.

Lần này đến đây, thấy được thực lực chín người của Đại Quyển bang có thể làm chủ. Khai vị trà cũng đã uống, thực lực cũng rõ ràng, cho nên hắn chẳng muốn quanh co lòng vòng mất thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đường Môn từ Đường Tử Trần đến Nam Dương Triệu Quang Vinh. Lâm Thế Phong sau khi đoạt quyền, thì đã nắm giữ hơn phân nửa thực lực, lại trở mặt khiến cho tình thế hiện giờ hết sức nguy hiểm.

Đường Tử Trần bất đắc dĩ, nếu không chỉnh đốn Đường Môn, thì Đường Môn có lẽ sẽ suy tàn, khi đó đã quá muộn.

Vương Siêu bây giờ đi thẳng vào vấn đề chính: trong giai đoạn phong ba hiện nay, ý tứ Đại Quyển như thế nào? Giúp đỡ cho nội loạn Đường Môn, hay là ở ngoài quan sát, hay là trợ giúp mình và Đường Tử Trần trấn áp nội loạn?

Thế lực Đại Quyển rất lớn. Hơn nữa hung hãn phi thường, cướp đoạt không sợ trời không sợ đất. Nếu như nội loạn Đường Môn mà có họ nhúng tay vào, thì Vương Siêu cho dù võ công cao tới đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể trảm thủ uy hiếp. Các doanh nghiệp chính cũng không thể lấy lại.

Trên thế giới này, hành động trảm thủ mặc dù rất hiệu quả, nhưng cũng không phải vạn năng.

Nếu như được Đại Quyển bang hỗ trợ, như vậy tối thiểu Bắc Mỹ Đường Môn cũng không còn lo lắng.

Cho dù Đại Quyển bình tĩnh đứng ngoài xem, không nhúng tay vào, thì Vương Siêu tự tin có thể giúp Đường Tử Trần chính thức thống nhất Đường Môn.

"Thẳng thắn mà nói, Nam Dương Đường Môn các ngươi khống chế đường biển từ Thái Bình Dương đến Bắc Mỹ được lợi rất nhiều, chưa người nào không muốn. Đại Quyển chúng ta cũng có mấy vạn huynh đệ đang há mồm chờ cơm. Cơm ăn chưa đủ, bọn họ còn muốn mua xe, tậu nhà, kết hôn, tất cả đều đặt lên vai của người lãnh đạo chúng ta, quả là khó khăn".

Người đang xoay hai quả trứng gà sắt trong tay vừa nói, quả nhiên là một lão hồ ly. Không tỏ thái độ, không cường ngạnh, chỉ là đánh bài khổ.

Vương Siêu nghiêng người hỏi: "Vị này chính là?"

"Họ Thái, tên Đông Dương" Thái Đông Dương đang chơi đùa cùng hai quả cầu sắt trong tay, tiếng soàn soạt vang lên! Âm thanh leng keng. Giống như tùy thời có thể bay ra đập vỡ đầu người khác, làm cho người ta không nhịn được nổi lên một cỗ hàn ý.

"Thái tiên sinh chơi đùa với trứng sắt rất hay, không biết có thể cho ta mượn một chút không?"

Vương Siêu nhẹ nhàng vươn tay ra.

"Hai quả trứng sắt thì có gì ngạc nhiên, ngươi muốn thì cứ lấy".

Hai mắt Thái Đông Dương vừa đảo, hai khối trứng sắt trong tay chuyển động càng lúc càng nhanh. Chúng cứ va chạm nhau giống như con quay, phát ra ánh sang long long.

Trứng sắt trong tay tốc độ xoay tròn và ma sát, phát ra uy thế kinh người. Nhưng tay Thái Dương Đông lại giống như không có cảm giác gì, biểu hiện ra lực lượng cường đại.

"Vương sư phụ, cẩn thận, không cần phải tiếp lấy!"

Trong lúc đó, hai tay Thái Đông Dương đột nhiên chấn động!

Xẹt!

Hai khối sắt tại không khí kéo ra một cái đuoi dài thật sang, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thiên thạch từ trên trời rơi xuống, hòn đá cùng không khí cọ sát, phát ra lửa, đụng phải thứ gì cũng có thể đốt ra tro, đó là lực lượng lớn cỡ nào?

Mặc dù trứng sắt của hắn không có lực lượng như vậy, nhưng uy thế lại giống nhau.

Đối mặt với lực lượng như vậy, cơ hồ chưa có người nào có thể chống lại, chỉ có cách tránh đi!

Nhưng lúc này đây, tất cả mọi người đều tập trung quan sát Vương Siêu, xem thử hắn làm sao?

Không thể nhận được sự trợ giúp của Đại Quyển, Vương Siêu đột nhiên lại muốn mượn hai quả trứng sắt của đối phương. Thái Đông Dương ném qua, nếu bắt không được, cũng không thể trách người khác.

Nói thì chậm, nhưng thật tế rất nhanh!

Đối mặt với trứng sắt giống như thiên thạch đang hướng mình bay đến, một tay Vương Siêu chợt vươn ra, mặt trước giống như hình cung, năm ngón tay bạo phát!

Băng!

Ngay lúc năm ngón tay Vương Siêu phát lực, đầu ngón tay mãnh liệt run lên, vừa giống như người chết đang run, vừa giống với mãng xà bị người ta nắm cổ liều mạng dùng đuôi quất xuống đất.

Hai mắt Liễu Viên Phi trợn tròn. Rất lợi hại, thoáng thấy Vương Siêu dùng một trảo chặn đứng cương kình, trong lòng bàn tay cơ hồ có mồ hôi chảy ra.

Giống như một đi không trở lại, hai khối trứng sắt của Thái Đông Dương bị Vương Siêu một tay bắt được, rơi vào lòng bàn tay giống như rơi vào gối bông.

"Có thể bắt được ư?" Liễu Viên Phi trong lòng mãnh liệt chấn động, nhưng sau một khắc ánh mắt hắn liền trở nên cổ quái.

Bởi vì sau khi Vương Siêu bắt được trứng sắt, thì dùng lực siết một cái, trong khe hở của năm ngón tay liền có bùn sắt chảy ra!

Hai khối trứng sắt lớn, chỉ bằng bàn tay thịt của Vương Siêu, cư nhiên đã bị bóp nát thành bùn.

"Bóp sắt thành bùn… Làm sao có thể!" Cho dù tu luyện thành Đan đạo như Liễu Viên Phi, đối với thủ đoạn trong tích tắc này cũng cảm thấy phát lạnh!

Nghe đồn trong giang hồ, năm Ung Chánh, Võ Đang kiếm hiệp Cam Phượng Trì có thể dùng tay bóp sắt thành bùn, bất quá Liễu Viên Phi không tin. Nhưng bây giờ việc này lại hiện ra ngay trước mắt.

"Xin lỗi Thái tiên sinh, ta lỡ tay đem hai khối trứng sắt của ngươi phá hủy, hôm nào ta sẽ tự mình đến tạ tội đền lại hai khối trứng sắt khác".

Vương Siêu buông tay ra, đám bùn kim loại lấp lánh rơi trên mặt đất.

Trong lúc tùy ý, Vương Siêu hiển lộ ra chiêu thức ấy quả thực đã làm cho Mai Thiên Vận phải kinh ngạc. Bởi vì hắn đã sớm âm thầm phỏng đoán, công phu Vương Siêu đã luyện thành tiên.

Ba Lập Minh cũng than thở, cho hắn hai khối trứng sắt, để cho hắn trước đó phát lực thì cũng có thể vận dụng hết toàn lực biến sắt thành bùn. Nhưng nếu muốn được như Vương Siêu, chỉ trong tích tắc đã làm được thì cũng chịu thua.

"Tốt lắm, mới vừa rồi bất quá cùng chư vị đùa một chút cho vui, bây giờ chúng ta tiếp tục nói chuyện, không biết rốt cục thái độ của Đại Quyển bang ra sao?"

Vương Siêu vỗ vỗ hai tay.

Đánh người trước hết phải đánh vào tâm lý. Hắn trước kia biểu diễn Thủy Tích Thạch Xuyên công phu, các đại lão ở đây trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Nhưng bây giờ để cho bọn họ thấy rõ tài năng biến sắt thành bùn của mình, họ mới biết cái gì là thần tiên!