Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 320: Phá tan cho ngươi khiếp đảm




Bởi vì bản thân Vương Siêu, chính là đại biểu cho người đứng Trên đỉnh cao thé giới. Lữ Lão Bộc phóng đến, xuất ra một quyền công kích vào mi tâm của Vương Siêu! Quyền này của hắn ngón giữa đột nhiên xuất ra, như một cây đinh sắc bén muốn đâm đến đẩu Vương Siêu.

Quyền pháp Thiểu Lâm "Phượng Nhãn Tiêm Quyền''.

Đối mặt với quyền thế Phượng Nhãn Tiêm Quyền, Vương Siêu làm động tác rất đơn gìản "Hô bào đầu", ngạng kháng-một lực lượng thật lớn đã đem một quyền kia đẩy ra. theo sau cánh tay đưa ra, hóa Thái trảo. chụp đến Thiên Linh huyệt của Lữ Lão Bộc.

"Không ổn!"

Phượng Nhãn Tiêm Quyền của Lữ Lão Bộc bị đẩy ra. Toàn thân bị chấn động đến tê dại. cả người giống như một con thiêu thân rơi xuống mặt đất. một quyền này không Thái công. hắn thế mới biết lực lượng của Vương Siêu đã đạt đến trình độ kinh khủng như thế nào.

Lữ Lão Bộc xuất chiêu Phượng Nhãn Tiêm Quyền, đương nhiên là đã tính tới bước này, đổi phượng tiến lên một bước. hắn lại gìảm bớt lực tiến tới, một tay đưa ra ngoài, chi trong gìây lát, là có thể bóp được cổ đối phượng.

Đây là thủ đoạn phía sau của hắn. Lấy lực bằng một mà đấu với mười- lực lượng biến hóa như thế nào thì cũng không dùng được Nhưng hắn lại quên mất lực lượng của Vương Siêu, đã có lực lượng lớn như vậy! Nếu không phải chiêu này có thể đã đem hắn thổi bay đi!

Vương Siêu một chiêu này, đã đem quyền pháp của hắn hóa gìải, dưới tình huống mất đi trọng tâm, thân thể muốn té ngã. làm sao có thể tiếp tục thi triến ra biến chiêu, phải cố hết sức mới ổn định được trọng tâm. cuối cùng cũng không có bị ngã, trong lòng khiếp sợ lực lượng mạnh mẽ của Vương Siêu. Lữ Lão Bộc đột nhiên cảm gìác da đầu tê dại, bên trong lỗ tai truyền đến những tiếng nổ oanh oanh, giống như một chiếc máy bay siêu âm từ trên đinh đầu bay lướt qua.

Một bàn tay so với đầu của hắn còn lớn hơn đang chụp xuống, mỗi ngón tay đều cứng rắn to khóe, giống như được chế tạo từ những thanh sắt. nhất là năm ngón tay phát ra những màu sắc bạch ngọc, là nhưng móng tay sắc bén đang bắn ra. lảm cho người ta không hề hoài nghi một chút nào là nó có thể xuyên thủng lớp xương sọ cứng chắn kia.

Xương cốt của Vương Siêu mạnh mẽ vô cùng. móng tay cũng cứng rắn hơn người bình thường gấp trăm lần! Thậm chí so với móng vuốt của cọp cũng không có kém! Đạo lý này rát đơn gìán, người có thế chất bình thường, móng tay sè yểu ớt. nhưng nêu có thể chất mạnh mè. móng tay sẽ trở nên cứng cỏi. đây chính là những vấn đề rất đơn gìản trong y học.

Bàn tay to lớn. móng tay sắc bén, tất cả cái này đang bao phủ phía trên đinh đẩu của Lữ Lão Bộc.

Gìờ phút này, Vương Siêu như một tấm lưới lớn. còn Lữ Lão Bộc như một chú cá sắp bị bắt vào trong tấm lưới lớn.

Không có cách nào. bời vì khi cánh tay của Vương Siêu vặn khí sung huyết, so với đẩu của người bình thường thì còn muốn lớn hơn!

Nêu đề cho bàn tay kinh khủng kia chụp vào đầu, Lũ Lão Bộc chính mình giống như một con gà bị người ta đập nát đầu!

'Aaaa a...

Lữ Lão Bộc phát hỏa nhất lưu tim đập mạnh. Cảm nhận được tử vong đang đến gần, rốt cuộc huy động toàn bộ tiềm lực! Người này là một võ thuật gia. cũng không phải là hạng người bình thường nhắc nhở một tiếng.

Ạt

Súc đầu, khom lưng. co chân, lùi xuống, eo phát lực, thán thể ngồi xuống, giống như trong xúc quản một mình xông ra. Mạnh mẽ lui về phía sau nửa bước, chặt vật tránh né một trảo nguy hiếm này.

Đây là thân pháp cao nhất của hắn "Hà Cung Thoái Bộ". Bằng vào chiêu thức này, không biết đã bao nhiêu lần vượt qua sóng to gìó lớn. Bây gìờ cuối cùng cũng thoát khói lười hái của tử thần.

Nhưng mà, mọi chuyện cũng không giống như hắn suy nghĩ, ngay khi hắn nghĩ đã tránh thoát được một trào kia, biến hóa đột nhiên phát sinh!

Một trảo của Vương Siêu mặc dù không Thái công- nhưng cũng không có dừng lại! Không khí từ năm ngón tay bị nắm chặt bạo xuất ra ngoài- giống như bóp nát một viên đạn lớn. thanh âm rất lớn từ bàn tay bộc phát ra ngoài.bây

Trong vòng một thước, kình phong giống như phi kiếm bay loạn xạ!

Từ trảo biến quyền! Không khí cách khoảng nửa thước trước mặt Lũ Lão Bộc oanh động không ngừng!

Lữ Lão Bộc cảm thấy lồ tai chắn động. đầu óc choáng váng! Không còn nghe thấy thanh âm gì, hình như đã mất đi cảm gìác nghe! Đồng thời. con mắt của hắn cũng bị kình phong kích thích; con mắt tối sẩm lại, nước mắt lập tức chảy ra!

Một trảo của Vương Siêu dù không có bắt được hắn. nhưng cũng oanh tạc không khí, khoảng cách trong vòng nửa thước cũng đã làm tổn thương đến lỗ tai cùng con mắt của hắn.

Một trảo ra oai- cương mãnh như thế!

Lử Lão Bộc không phải là Ba Lập Minh, không có công phu bảo vệ cho lỗ tai, nên khi bị tổn thương, thì đôi mắt cũng khó mà thoát khói sự ảnh hưởng.

Cũng chi có Ba Lập Minh mới có công phu bảo vệ cho lỗ tai. mới có thế cùng Vương Siêu ngạng kháng, không bị bạo âm của quyền kình làm tổn thương.

Đôi mắt và lỗ tai của Lữ Lão Bộc, trong thời gìan ngắn mất đi tri gìác, lúc này trong lòng đã không còn chiến ý nữa, trong đẩu nổi lên duy nhất một chữ- đó chính là "chạy!".

Đúng vậy, đối mặt với quyền thế oanh tạc của Vương Siêu, người trong thiên hạ còn có thể gìữ nguyên chiến ý đã ít lại càng ít hơn.

Phải là Ba Lặp Minh. cũng không phải là Triệu

Lữ Lão Bộc dù sao cũng Quang Vinh- Lưu Mộc Bạch- Nghiêm Nghiêm Nghi đều là cao thủ tụ đan tuyệt đinh.

Dùng hết khí lực toàn thần, Lữ Lão Bộc giống như con mồi không đầu. dựa vào cảm gìác. liên tục thi triển "Hà Cung Thối Bộ" chạy ra ngoài.

Ngay khi hắn lui ra, nhờ vào sự cảm gìác của da tay, hắn có thể cảm gìác được quyền cước của năm quyền sư còn lại đang va chạm với quyền thể của Vương Siêu.

"May mắn! May mắn là còn có năm đồng bọn vây công, nếu không thì bây gìờ đã chết rồi".

Lử Lão Bộc trong lòng căng thẳng nổi lên một cỗ khiếp sợ cùng cảm gìác vui sướng- Con mắt hắn vẫn còn cảm thấy đau đớn, có gắng mở ra, chi có thể mơ hồ nhìn thấy những cái bóng của mấy người kia. Thanh âm chấn động vào trong tai, làm tổn thương lên não bộ.

Hắn đang lo lắng, rốt cuộc là có nên lên nữa hay không.

Vốn khi võ công hắn luyện vào hóa kình, tâm trí đà trở nên rất cứng cỏi, tự tin rằng không có nguy hiểm nào có thê rung chuyển được ý chí của hắn, nhưng từ một khắc chạy thoát kia, hắn không thể không thừa nhận. chính mình ở gìờ phút này, vẫn đang còn rất khiếp sợ.

Tiếp xúc trong nháy mắt, đôi bàn tay thật lớn. một trảo xuất ra, Vương Siêu giống như có ba tay nhanh như thiểm điện. tuyệt đối không vượt qua một gìây đồng hồ; đã đem người có thực lực kiệt xuất nhất trong sáu vị quyền sư làm cho khiếp sợ, đồng thời cũng làm cho lỗ Tai và đôi mắt trong thời gìan ngắn mất đi chức năng.

Đáng tiếc Vương Siêu không có thời gìan thừa thắng truy kích, bời vì năm cao thủ còn lại cũng đã đến gần bên hắn.

Đô Hùng Tam Hoàng Pháo Chùy "Thất Tinh nhằm hắn đánh tới.

La Phách là tung chân quét ngang, làm bạo phát ra cuồng phong cũng nhưng thanh âm rít gào, hướng đến tất cả các đốt ngón tay của hẳn. Quyền cước đám này chính là "Hoàng Thối Tảo Kích".

Miêu Khang Hi một tay đặt tại bên sườn, một tay xuất thủ nhanh như thiểm điểm, tịnh chi như tiền, bắn về phía con mắt hắn. Quyền này là quyền "Tiến Chi Đoản Đà".

Hồ Nhan Lương di chuyển kỳ quái, di chuyển Thái hình bán nguyệt, mới bạo kích ra một quyền mãnh liệt, đây chính là Bát Quái Chưởng.

Lâm Hồng Vân là một trung niên có thản hình nhỏ nhắn, nhưng quyền thủ xuất ra, lại là như quyền cuồng bạo nhật. Trường sam vắt vào eo mình, động thủ rất là tiện lợi, hơi nhào đến một chút, hung hăng xuất quyền, tay chân đều động, nhìn như xuất quyền không theo phương pháp nào cả, nhưng lại làm phát ra những thanh phong rất lớn, mỗi một quyền cước đánh ra, đều mang theo khí lực hùng hậu. Hầu Quyền Phách Quái "Loạn Quyền Thế". Hầu quyền thì bát đà, phách quái thì trầm hùng kéo dài.

Quyền cước của năm người- cơ hồ đã bao phủ hết tất cả các bộ phận trên người Vương Siêu.

Năm người liên thủ, so với Nghiêm Nghiêm Nghi dùng Truy Phong Đoản còn lợi hại hơn gấp đôi- đổi mặt với uy thể như vậy, Vương Siêu sau khi bức lui Lữ Lão Bộc. lực lượng phân tán. không thể tập trung, nên đành tạm lánh mủi nhọn công kích. dùng "Tri Thù Đạp Thủy" nhanh chóng phóng ra ngoài, lấy thân pháp mau lẹ, tránh né uy thế tấn công của năm người.

Năm người đều là cao thủ, nên cũng có hậu chiêu, lập tức như bóng với hình nhìn thẳng Vương Siêu. đuối theo đánh.

Nhưng chi trong gìây lát này Vương Siêu đã trở lại trạng thái đỉnh phong.

Nương theo thê xoay người, hai chuôi đao sát eo, khí tức trầm tĩnh, nhờ cảm gìác của chính mình mà xuất đao ra

Chi tiếc tốc độ của năm người so với "Tri Thù Đạp Thủy" của Vương Siêu thì chậm hơn nửa nhịp. Ngay khi Vương Siêu rời khỏi đó vài thước và xoay người lại, bọn ho mới khó khăn đuổi đến.

"Dạ Chiến Bát Phượng" trong Bát quái chướng thủ đạo là chiêu thức trong quần chiến.

Vương Siêu cánh tay huy động, như cuồng đao loạn khảm, chưởng phong cứ đều đều xuất ra xé rách không khí, làm phát ra liên tiếp nhưng tiếng thét chói tai, như thanh âm quỹ khóc Thần sầu.

Trong khoa người chết

Thời gìan ngắn. cà đại sảnh như một nông thôn xưa cũ có vô số nhưng thanh âm thê lương như tiếng quỷ khóc.

Xoài xoát xoài xoát xoát! Năm bóng người:

hơn, "Dạ Chiến lùi ra sau vài bước!

tự lui về phía sau.

Tiếp xúc trong ba gìây. toàn bộ năm danh gìa đều tiếp chưởng của Vương Siêu. cánh tay mỗi người đều đau đớn, khí huyết nhộn nhạo. không thể không thối lui. Mà Vương Siêu lại không hề sứt mẻ chút nào, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như thiên thần. Chi là hai tay lại khôi phục hình dáng bình thường, không còn thô lớn nữa. Hiển nhiên vừa rồi mới liều mạng đánh đã đánh tan khí huyết ngưng tụ trên tay hắn.

Dù sao cũng là năm cao thủ Hóa Kình! Không phải là năm người bình thường!

Nếu như đổi lại là chiên trường cổ đại thì bất cứ đại tướng nào, cho dù là nhân vật như Lữ Bố mà đụng phái năm cao thủ Hóa Kình vây công thì hắn phải chết không thể nghi ngờ. Lực lượng của Vương Siêu cương mãnh và cường đại, nhưng dù sao cũng chi là da thịt. Liên tục đánh hơn mười chiêu, hai tay của hắn hiển nhiên khí huyết cũng tan đi, tránh cho trong lúc va chạm máu bẩm tích tụ tạo thành thương thể.

Đồ Hùng- Miêu Khang Hi, Hồ Nhan Lương. Lảm Hồng Vá, La Phách- năm người này sau khi thối lui thì trong lòng cũng hết sức khiếp sợ lực lượng của Vương Siêu lại có thế cường đại như vậy. Một chiêu quần chiến "Dạ Chiến Bát Phượng" lại có thể đánh bọn họ phải thối lui!

Bọn người Lữ Lão Lộc cũng giống như vậy, lực lượng cực lớn tại trọng tâm của bọn họ tản mát hết, khiến cho bọn họ không thể thi triền tiếp những thủ đoạn khác. chi có thế lui về phía sau điều chinh trọng tâm cùng xương cốt đang đau đớn tê dại.

Ngay khi Lử Lão Lộc bị Vương Siêu thi triển Dạ Chiến Bát Phượng đẩy lui thì tự động dừng lại một chút, miễn cường mở mắt ra thì phát hiện Vương Siêu đã đẩy lui năm người, trong lòng càng thêm khiếp SỢ- Bọn họ mạnh mẽ dừng thể công lại, năm người đứng sát người hắn.

Công phu của hắn mặc dù trong sáu người cao hơn một bậc, động tác cũng nhanh hơn một chút. Nhưng một trảo kinh thiên của Vương Siêu đã hù dọa tới tận ruột gan của hắn. bảy gìờ miền cưỡng lấy lại dũng khí thì cũng không dám một mình xông lên.

Loại chinh tề này thật giống như binh lính

người phổi họp chinh tề ăn ý với người hắn. so với vừa rồi thì còn nhuần nhuyễn hơn một bậc!

Nếu như nói mới vừa rồi sáu người vây công đánh loạn xạ thì bây gìờ chính là quản đội được huấn luyện tốt! Thực lực bản thản có thể nói là không cao, nhưng nếu biết phối hợp thì có thể đề cao thực lực chiến đấu. khí thế so với vừa rồi cũng tăng lên gấp đôi!

"Không hổ là cao thủ Hóa Kình, quả nhiên vô cùng thông minh. Vừa mới động thủ đã biết liên thủ phối hợp với người hắn".

Nhìn tình huống như vậy, tâm lý Vương Siêu nhanh như chớp hiện lên một tia than thờ!

Cao thủ có thể luyện vồ công đến Hóa Kình thì không người nào không phải kinh tài tuyệt diễn và vô cùng thông minh?

Hơn nữa đây lại là sáu danh gìa.

Điểm khác biệt lớn nhất gìữa quân đội và lưu manh chính là việc có thể phối họp tác chiến. Một người chém gìết lung tung thì không thể bằng người có đấu pháp bài bản.

Hiện tại trong nháy mắt gìao thủ. sáu vị danh gia này đã biết nếu như không phối hợp, ngươi công ta thủ thì kết cục hôm nay rất có thể sẽ thua. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Sáu người vây công một người nhưng lại thất bại! Đây là loại sỉ nhục gì? Đương nhiên sáu người không gì là không biết. chi sợ sau này được ghi chép lại trong lịch sử quốc thuật, lưu truyền mãi trăm ngàn năm.

"Không thể để cho thanh danh của chúng ta tạo nên danh tiếng cho hắn!" Sau khi trao đổi ánh mắt. đồng thời bước ra một bước đều nhất trí với người hắn như thế.

bước ra một bước, hai chân phải nghiêng, giống như kết Thái Mãn Nguyện An, đột

"Thật sự là một trường chiến đấu khó khăn!"

Vương Siêu đối mặt với sáu người cùng vững chắc không lay động. giống như nghi thăng mà không phải thăng.Vương Siêu bước ra một bước đồng thời dậm chân thậm chí còn có một trận khói bụi bốc lên.

Thình thịch!

Mặt đất lay động, đá vụn lúc dậm chận xuống đã khiến cho toàn bộ đá vụn bị vỡ ra, dậm chân xuống! Cả người Vương Siêu cũng thay đổi.

Thì ra Vương Siêu gìẫm Thái bột đá.

Khí lực toàn thản sung mãn bành trướng ra, khép xương kéo cao lên, áo quần toàn thân trở nên rộng thùng thình. Giống như bộ dáng trong thanh xà bị kìm nén mà bùng nổ.

Vốn dĩ áo quần của Vương Siêu rất rộng lớn, dễ dàng chịu lực co dãn, nhưng bây gìờ rút cốt sưng huyết khiến cho cả người biến lớn ra, cường tráng giống như thần linh. Bộ công phục rộng thùng Thình trên người hắn hiện tại giống như một người lớn mặc quần áo của trẻ con.

Nhưng là, trong nháy mắt nhưng người ờ đây không hề có cảm gìác buồn cười.

Trong tâm lý mọi người đều chi có một cảm gìác, đó chính là cảm gìác áp bức. Cảm gìác vô cùng áp bức!

Bước đi!

Dặm chân!

Rút xương bành trướng!

Ngay khi nhưng biến hóa này trong nháy mắt Hoá Thái, Vương Siêu cũng không dừng lại mà thân thê cong lại như một cường cung, bẳn tới một phát! Cái này thật giống như một cái nỏ thật lớn thời cổ đại bắn ra tên lớn!

Vừa mới dậm một chân tựa hồ như muôn gìẫm xuyên cả mặt đất, bây gìờ lại gìơ tay lên cao tựa như muốn xé toạc cả trời xanh!

Đây đúng là chiêu Phiên Thiên Ấn dùng lòng bàn tay huy động biến hóa thành "Thêu Thiên Đạp Địa".

Một chiêu chống gìữ, tuy trời không bị phá nhưng lực lượng tựa hồ phản chấn ngược trở lại trên hai Chưởng của Vương Siêu. cùng với tốc độ chạy nước rút bay thăng đến đánh vào sáu người!

Đối mặt với sáu cao thủ Hóa Kình có khí thế liên thủ uy phong. Vương Siêu không tránh cũng không dùng hư chiêu mà trực tiếp dùng một thức Phiên Thiên Ấn trực tiếp dựng thăng lên chạy tới mang theo thế xé trời, uy thế mạnh mê đập tới!

Tiếng ầm ầm ù ù chói tai vang lên cùng với cuồng phong gào thét. Một chiêu bồ nhào tới này chính là do Vương Siêu đã mãnh liệt xông tới, dùng chân đạp mạnh tạo ra uy thế chiến đấu, lướt qua khoảng không.

"Lực như thế mà xông tới thì đúng là một kích long trời".

"Đúng là thiên hạ vô địch!" Kỳ Bá hoàn toàn nhắm hai mắt lại, trong tim kịch liệt run rẩy. Sâu trong nội tâm hắn cũng hưng phắn tới cực điểm! Đó lả bộ dáng giống như một sát thủ sắp lấy được tính mạng của thần tiên mà hưng phẩn!

Có cái gì có thể so sánh được với sự hưng phấn khi gìết thần?

Trong chớp mắt!

Lữ Lão Lộc, la Phách, Lảm Hồng Vá, Miêu Khang Hi, Hồ Nhan Lương, Đồ Hùng, sáu đại danh gia tâm lý khó chịu đến mức nói không nên lời!

Sau khi nhìn người hắn. sáu người đã quyết định sẽ liên thủ phối họp với người hắn. vì vậy tất cả cùng bước ra một bước chuẩn bị động thủ. Một bước này của họ vô cùng ăn ý, hơn nữa cảm giác vô cùng hòa hợp. Bọn họ tin tường chi cẩn liên thủ với người hắn thì trong thiên hạ không có bất cứ gì có thể chống đỡ được bọn họ. Ngươi phòng ngự. ta phản công. công thủ vẹn toàn.

Nhưng bọn hẳn thật sự không ngờ tới, Vương Siêu ờ trước mặt lại dùng cứng chọi cứng. dùng mạnh phá mạnh! Cứ thế mà tới, hơn nữa uy thế còn rất hung mãnh!

Trong con ngươi hắn hiện lên thân thể cao lớn của Vương Siêu đang lướt đến, bén cạnh thân thê thậm chí còn có thể thấy vài tia không khí bị nứt ra. Khi hai quyền như sắt đen mãnh liệt đánh tới Thì rốt cục Lữ Lão Lộc đã không thể gìữ được bình tĩnh. đột nhiên này sinh ra ý niệm chạy trốn.