Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 317: Câu tâm đấu giác




Về Hồng Môn Tư Đồ gia nước mỹ, Vương Siêu thân là một trong những người lãnh đạo cao nhất của Đường Môn Nam Dương, không có lý gì không biết. Gia tộc này từ năm sáu mươi năm của thế kỷ trước, đã là một gia tộc thượng lưu ở Mỹ Quốc, trừ bỏ có quyền thế tài phú mỹ kim vô số, mà còn âm thầm khống chế thế lực các băng đảng thần bí Mỹ-Trung Quốc. Cùng rất nhiều gia tộc đại tập đoàn có quan hệ thân mật hay vãng lai, dù sao, tại thế chiến thứ hai tổng thống Franklin D. Roosevelt nước Mỹ, lúc còn là thanh niên, được mấy vị trưỡng lão Tư Đồ gia làm cố vấn pháp luật! Thậm chí những năm bảy mươi, tại Tư Đồ gia tại Mỹ cũng giúp đỡ luyện tập công phu cho Lý Tiểu Long.

Lần trước Đường Môn du kích võ trang cùng quân đội chính phủ Indonesia phát sinh xung đột, những tên lửa đối không trên biển đều thông qua sự trợ giúp của Tư Đồ gia, mới thành công bắn hạ dược hai chiếc máy bay chiến đấu Indonesia. Việc này, Vương Siêu biết khá rõ.

Mục đích Tư Đồ gia tới lần này, trước đó Vương Siêu cũng biết được chút tin tức, lần đại hội võ thuật này Hồng Môn quốc thuật cùng Đường Môn quốc thuật đều được mời tham dự.

Đại hội võ thuật có lợi ích rất lớn, nhưng đi cùng lợi ích đó, tự nhiên là những cuộc xung đột đẫm máu tanh, điểm này chỉ cần ai suy nghĩ một chút là có thể nhận ra được.

Đối với Hồng Môn, hay là Đường Môn mà nói, những đại quyền sư chính là những gốc rể cơ bản nhất, vì phòng ngừa phát sinh xung đột, các tầng lớp cao tầng giữa hai bên thăm hỏi, trao đổi lẫn nhau, dó cũng là chuyện bình thường.

Lần này Tư Đồ gia phái người đến, chính là muốn cùng tầng lớp lãnh đạo của Đường Môn bàn bạc.

Cho nên, khi Vương Siêu nhìn thấy một đội xe Tư Đồ gia tiến vào, đã chậm rãi đứng lên, cùng một đám người đi tới.

"Qủa nhiên là quyền sư cao thủ của Hồng Môn. So với quyền sư trong nước chỉ có hơn chứ không kém, không hổ là ở bên ngoài xông pha".

Vương Siêu từ xa xa có thể nhìn thấy rõ, hơn mười hai xe từng người bước ra, trừ ra ba người của Tư Đồ gia, còn có năm sáu người có hơi thở trầm ổn, bất động như núi, như cắm rễ dưới đất, hoặc có khí tức trầm tĩnh, đó chính là những cao thủ. Trong Hồng Môn nổi danh nhất chính là sư phụ của phái thực chiến.

Trong năm sáu người này. Vương Siêu nhìn ra, dĩ nhiên đều là cao thủ cấp bậc hóa kình.

"Quả là mạnh mẽ. Lực lương tuyệt đối mạnh mẽ".

Ngay cả bảo tiêu Trung Nam Hải trong nước, cũng không tìm ra được hơn bốn vị cao thủ cấp bậc hóa kình. Nhưng Tư Đồ gia, chỉ thoáng cái đã mang đến sáu vị. Quyền sư người Hoa ở cả Nam Dương, tính đi tính lại, cao thủ hóa kình, cũng chỉ có Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng ba người đều là cường giả một phương, có hàng trăm đệ tử nổi tiếng.

Mặc dù những người đó đang ở Mỹ quốc mở võ quán rất nhiều. Nhưng muốn từ trong đó tìm ra được cao thủ cấp bậc hóa kình. Đó là chuyện không hề dễ dàng.

Đối phương muốn phơi bày thực lực, Vương Siêu cũng không kém. Hắn bây giờ đã có khí thể của một vị lãnh đạo, bên người còn mang theo năm nữ nhân, mỗi người đền bận trang phục bó sát toàn than. Tai nghe được gắn vào lỗ tai, mái tóc màu vàng óng, thắt lưng có chút hở ra, người nào nhìn kỹ một chút, thì sẽ thấy trong đó chính là một khẩu súng ngắn.

Năm người này trang phục cùng một màu, ánh mắt sắc bén như đao, khí chất như nữ ma quỷ chính là sự hỗ trợ tốt nhất cho Vương Siêu.

Nhất là, trử bỏ năm người Tạ Ly ra, bao quanh Vương Siêu khoảng ba mươi thước, còn có mười ba người cầm những khẩu súng liên thanh, khí chất hung hãn, làm cho người ta không chút nào hoài nghi nam nhân này cũng có thể đánh chết con cọp trước mặt.

Mười ba nam tử này, chính là do một tay Vương Siêu huấn luyện mà ra, chính là lính tinh nhuệ "Long xà" tương đối xuất sắc, cũng chính là thiếp thân cảnh vệ của hắn.

Mặc dù Vương Siêu là người mạnh trên thế giới, không người nào có thể giết được hắn, đánh lén hắn, nhưng để đề phòng thì cũng không thể nào sơ sẩy được.

Không thể không nói, Vương Siêu an bài như thế này, mặc dù so ra còn kém các nhân vật cục chính trị trong nước, nhưng cũng có thể so được với một tiểu vệ đoàn của một nguyên thủ tiểu quốc gia.

Cho nên khi Vương Siêu chậm rãi hướng bên này đi tới, lập tức hấp dẫn ánh mắt của người từ trên xe mới xuống, đó chính là một đôi nam nữ cùng một lão nhân. Còn có năm sáu người quyền sư đến từ Mỹ quốc cũng phải chú ý.

"A Quang, người này rất lợi hại, không phải là người yếu đâu" Trong lúc Vương Siêu chậm rãi chào đón, khoảng cách chỉ còn ba bốn bước, thì người chòm rây trắng xóa, da tay đỏ ửng, chỉ cần hơi dùng chút sức là lại tăng thêm một ít, thanh âm nhẹ nhàng nhỏ như muỗi kêu nói ra vài chữ.

"Đương nhiên, được tạp chí Mỹ quốc đánh giá là đệ nhất cao thủ Á Châu, như thế nào lại là người yếu được. Nhưng mà Kỳ Thúc, có một số việc không phải chỉ dựa vào nắm đấm là có thể giải quyết được. Bây giờ nếu việc gì cũng dựa vào nắm tay để giải quyết, vậy đó chính là mãng phu. Ta đối với loại mãng phu này không có hứng thú, hôm nay ta tới đây, là muốn gặp Tử Trần".

Với đôi mắt màu vàng, man tử anh tuấn này cũng có chút phong độ, con mắt như thủy tinh sắc bén nhìn đối phương.

"A Quang, xã hội bây giờ nắm tay quả thực không giải quyết được mọi việc. Nhưng nắm đấm đã mạnh tới cực điểm, thì đó cũng là việc rất kinh khủng. Ta có cảm giác, Vương Siêu này là nhân vật rất khó đối phó. Muốn lấy được Đường Tử Trần tới tay, hắn có lẽ là bức tường cản lớn nhất của ngươi. Nghe nói cải cách Nam Dương Đường Môn, đem tất cả quyền lực ở đây trao cho hắn. Ngay cả nguyên lão Đường Môn Triệu Quang Vinh cũng không có được gì, việc này đối với ngươi mà nói, đó cũng chính là tín hiệu cho sự nguy hiểm".

Ở bên cạnh nữ nhân vấn tóc lên cao giống như một quý phụ, khuôn mặt cao ngạo như hùng ưng trên trời nhàn nhạt nói.

"Có phải không?" Tư Đồ Quang khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh miệt.

"Vị này là Tư Đồ Quang tiên sinh cùng Tư Đồ Nguyệt tiểu thư sao. Ngày hôm qua ta cùng Tử Trần nhận được điện thoại của Tư Đồ Nghĩa tiên sinh, nghĩ không ra hôm nay các vị đã đến đây".

Vương Siêu đi lên tiếp đón, tay nhẹ nhàng giơ lên, xem như tỏ vẻ hoan nghênh. Sau đó làm một động tác mời: "Hôm nay nơi này trường học hoa ngữ Minh Luân Đường diễn ra đại hội thi đấu, tràng diện rất lộn xộn, chúng ta hay là đi vào bên trong nói chuyện".

Ngữ khí của Vương Siêu, không nóng mà cũng không lạnh, bởi vì vừa rồi ba người nói chuyện, mặc dù cách rất xa, hơn nữa ở thao trường vẫn đang hò hết nhốn nháo, nhưng lấy thính lực của hắn, vẫn còn có thể nghe được rất rõ ràng.

Vốn đối với Mỹ quốc Hồng Môn có chút ấn tượng, nên Vương Siêu vẫn bảo trì quan hệ giao hảo, đó là bởi vì quan hệ với Chu Hồng Trí và Liêu Tuấn Hoa. Nhưng một khắc này, ánh mắt đã thay đổi, Tư Đồ Quang này cư nhiên dám đánh chủ ý tới Đường Tử Trần.

Mặc dù Tư Đồ Quang đánh chủ ý tới Đường Tử Trần là chuyện bình thường, một người trong đại gia tộc nắm giữ Hồng Môn, một người là đứng đầu Đường Môn, nếu kết hợp lại, song phương đều có chỗ tốt. Nhưng với cách làm người của Vương Siêu, chẳng lẽ lại để nam nhân khác đánh chủ ý lên lão bà của mình? Không có trực tiếp phế bỏ người này, đã là tốt lắm rồi.

"Vương Siêu tiên sinh, ngài chính là người được đề bạt lên làm lãnh đạo ở Nam Dương Đường Môn, Tử Trần lại là lãnh đạo cao nhất của Đường Môn. Làm một thuộc hạ, lại trực tiếp kêu tên úy của nàng. Hình như có điểm "Thị sủng sanh kiều". Người Hoa chúng ta rất là coi trọng các quy tắc, nên không thể phạm thượng. Chi tiết về phương diện này, hay là ngài nên về xem lại một chút".

Tư Đồ Quang vươn hai đầu ngón tay lên, đẩy cặp kính đi lên, nhẹ nhàng cười một chút.

Ai cũng không ngờ tới, Tư Đồ Quang này, tại lần đầu tiên song phương gặp mặt, thì đã âm thầm đả kích đối phương!

Hơn nữa những lời này lại rất có đạo lý. Người Hoa ở hải ngoại rất là coi trọng các quy tắc. Vương Siêu chỉ là một người mới được đề bạt lên, lại là người dưới trướng của Đường Tử Trần. Tối thiểu, thì cũng phải kêu một tiếng Trần tỷ, ở trước mặt người khác mà trực tiếp hô Tử Trần, vậy chính là có ý nghĩ bất kính.

Nhưng mà từ miệng Tư Đồ Quang nói ra bốn chữ "Thị sủng sanh kiều", có ý nghĩa là nghe không được tự nhiên.

"Không có quan hệ, ta cùng Tử Trần đã ăn hỏi, sang năm còn muốn mời các vị tới uống rượu mừng" Vương Siêu đối với sự đả kích của Tư Đồ Quang, sắc mặt không có chút thay đổi nói một câu.

"Cái gì?"

Lời vừa nói ra, không chỉ Tư Đồ Quang, mà ngay cả nữ nhân bên cạnh hắn Tư Đồ Nguyệt có chút cả kinh há miệng. Thậm chỉ ngay cả lão nhân cạnh đó khuôn mặt cũng co giật một trận, bộ đáng khiếp sợ này không thua gì nếu gặp phải cảnh ám sát tổng thống Mỹ quốc.

"Vương Siêu tiên sinh, lời đùa vui này tốt nhất là không thể tùy tiện nói ra. Theo ta được biết, Tử Trần là người lãnh đạo rất thân thiện, nhưng về phương diện này, nàng cũng sẽ không tha thứ cho thủ hạ của mình ăn nói lung tung".

Tư Đồ Nguyệt khiếp sợ, cảm giác đầu tiên đó chính là Vương Siêu đang nói giỡn, nghĩ rằng người này nhất định là người mới, ỷ vào sự đề bạc của Đường Tử Trần, nên ăn nói không kiêng kỵ.

"Hả?" Vương Siêu khoát khoát tay, "Tư Đồ Nguyệt tiểu thư, hôm nay chúng ta không nói chuyện riêng. Bàn vào việc công đi, mời vào phòng rồi nói".

"Cũng được" Tư Đồ Nguyệt bày ra thủ thế mời, từ trong khiếp sợ dần hồi phục lại, cũng không có hỏi nhiều, biểu hiện ra năng lực khống chết tâm tình tuyệt luân.

Bên cạnh nàng Tư Đồ Quang đã thu liễm tâm tình, nhưng Vương Siêu vẫn cảm giác được người này đối với mình tràn ngập địch ý, mặc dù che dấu rất khá, nhưng Vương Siêu vẫn có thể cảm giác được, loại che dấu này như là một màu đen nhánh ẩn khuất vào trong bóng đêm, chỉ cần một chút ánh sáng là có thể thấy được.

"Năng lực khống chế rất tốt. Nhưng mà cứ dây dưa như vậy, thì cũng có chút phiền toái".

Vương Siêu nhìn ra được, đôi nam nữ Tư Đồ gia này, thân đều mang võ nghệ, nhất là ở bên cạnh còn có một lão đầu quản gia, đó chính là một đại cao thủ, nhưng cũng không thể đặt được vào trong mắt hắn.

"Vương Siêu tiên sinh, ngài xem đại hội võ thuật lần này, Hồng Môn quốc thuật cùng Đường Môn quốc thuật khẳng định sẽ có một hồi phong ba. Dù sao lợi ích để tranh đoạt rất lớn, hơn nữa quyền sư của các võ quán đều muốn có thể diện, ngài có hay không có biện pháp, đem xung đột này giảm đến mức thấp nhất?" xem tại TruyenFull.vn

Bên trong phòng khách phía sau trường học, Tư Đồ Nguyệt ngồi xuống, nói ra mấu chốt vấn đề của song phương.

"Tư Đồ tiểu thư có biện pháp xử lý?"

Vương Siêu hỏi lại một câu.

"Liên hợp! quyền sư Đường Môn cùng Hồng Môn, tạo thành một đội, cùng nhau tham gia là được. Nhưng mà Vương Siêu tiên sinh cũng biết, văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, những người luyện võ, ai cũng không phục ai, vì thế cái đoàn đội này, cũng không thể không có một người dẫn đầu là trung tâm của đoàn đội. Không biết Vương Siêu tiên sinh biết có người nào thích hợp không?"

Tư Đồ Quang đột nhiên tiếp lời nói.

Hơn nữa lời này vừa ra, năm sáu người đã đem ánh mắt đổ dồn về phía Vương Siêu.

Ý tứ này rất rõ ràng, văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, tìm ra được một người thống lĩnh Mỹ quốc Hồng Môn, Nam Dương Đường Môn là xương sống của toàn đội, thì người đó phải làm cho tất cả mọi người chấp thuận.

Trong ánh mắt của những người này, Vương Siêu hiển nhiên là không có thích hợp.

Tư Đồ Quang trong ánh mắt hiện lên một tia hưng phấn cùng chờ mong, hắn hy vọng Vương Siêu nói để chính mình đảm nhận vị trí đó. Chỉ cần Vương Siêu nói ra lời này, lập tức sẽ trở thành mục tiêu của quyền sư người Hoa ở nước Mỹ.

Đệ nhất cao thủ Á Châu được các tạp chí thổi phồng thì như thế nào?

Mỗi núi đều có có hổ canh giữ, các gia tộc nổi tiếng ở nước Mỹ, đâu phải tất cả đều công nhận Nam Dương đệ nhất cao thủ này.

"Liên hợp thì ta không có ý kiến, về phần người nào làm nòng cốt, ta cũng chọn được một người rất tốt" Vương Siêu sắc mặt không đổi nói.

"Người nào?" Tư Đồ Nguyệt cặp mắt hơi chuyển động một chút.

"Đương nhiên là Hồng Môn Tâm Ý quyền tiền bối Chu Hồng Trí sư phụ nước Mỹ, quyền pháp của vị này cùng kinh nghiệm, ta rất là bội phục. Hơn nữa đồ đệ của người này là Liêu Tuấn Hoa, bên trong nước cũng là Ủy viên quân sự, nếu để hắn chủ trì, thì cũng sẽ không phát sinh các xung đột với các quyền sư trong nước. Các vị ở đây, đều là những quán chủ danh tiếng tại nước Mỹ, có thể đại biểu cho giới võ thuật người Hoa tại nước Mỹ, đối với đề nghị của ta, cảm thấy như thế nào".

Vương Siêu cũng không phải là đầu gỗ, đối mặt với thủ đoạn nho nhỏ của Tư Đồ Quang, chỉ cần một chút là có thể hóa giải.

Mặc dù hắn cũng biết năm sáu vị quyền sư người hoa ở nước Mỹ tại nơi này làm khó cùng địch ý, nhưng tốt nhất là không cần phải phát sinh xung đột. Lần đại hội võ thuật này, vốn đã là một âm mưu gây chia rẽ, Vương Siêu nhìn thấu được đại cục, để không cho đồng bào tàn sát lẫn nhau, còn kẻ thù thì được vui vẻ, việc nào không nên làm thì hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Chu Hồng Trí cùng hắn có giao tình không ít, lúc Vương Siêu đánh Nguyễn Hồng Tu, được hắn đánh giá rất cao, tại Hồng Môn ở hải ngoại, có danh khí rất lớn được xưng là "Tiên nhân", bây giờ về tình về lý, Vương Siêu tự nhiên là phải khen đối phương.

Ngươi khen ta, ta lại đánh giá cao ngươi, hai người tâng bốc nhau.

Ngươi muốn giáo huấn ta, ta sẽ đánh chết ngươi, các quy tắc trong võ thuật nào có đơn giản như vậy.

Chu Hồng Trí là một người rất tốt, năm đó Trần Ngãi Dương xuất đạo, cũng đã khen ngợi khôn thôi.

"Chu lão đương nhiên là có tư cách này, nhưng lời thật phải nói, hắn tuổi cũng đã lớn rồi. Lời này của ta không phải là đối với Chu lão bất kính. Năm đó Chu lão cũng là một nửa sư phụ của ta".

Một quyền sư đang ngồi, đôi mắt tự nhiên sáng lên, cẩn thận nói một câu.

Tuổi đã lớn, công phu thực chiến không tốt, nói không chừng lúc luận bàn, đụng phải quyền cước đối phương, sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Ý tứ của những lời này, mọi người ở đây đều rõ ràng.

Nhưng vị quyền sư này lời nói vừa ra, hơn nữa phía sau còn bỏ lại thêm một câu.

Môn đồ của Chu Hồng Trí rất nhiều, trong đó cũng không thiếu cao thủ, hơn nữa bằng hữu cũng nhiều, vị quyền sư này mặc dù danh tiếng rất cao, công phu cũng rất tốt, nhưng nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút, nếu không việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ là xui xẻo không thôi. Lúc đó sẽ có môn đồ của Chu Hồng Trí, hoặc bằng hữu của hắn tìm đến đòi luận võ, cuộc sống lúc đó sẽ vô cùng thê thảm.

Bên trong giới võ thuật có danh vọng thật lớn. hay những quyền sư quen biết rộng rãi, cho dù là già mất đi khả năng chiến đấu, thậm chí là đã chết, thì người ngoài không thể có một chút bất kính được. Mặc dù xã hội hiện nay, một số quy cũ trong giới võ thuật cũng không có thay đổi. (Cách đây không lâu ngôi sao võ thuật Tinh Ngô Kinh tại nơi công cộng nói một câu: Tôi không biết Diệp Vấn. Thì ngay lập tức bị các môn đồ của Vịnh Xuân quyền khiêu chiến).

Không cần hỏi, tại nước Mỹ Tâm Ý quyền Chu Hồng Trí cũng là một người như vậy.

Sáu người ở đây mặc dù đều là những quyền sư danh gia, thực lực cũng không tệ, chính là những đại biểu quyền sư cho tất cả quyền sư người Hoa tại Mỹ. Nhưng khi nói chuyện liên quan đến Chu Hồng Trí, vẫn còn phải rất cẩn thận.

"Quả nhiên là các ngươi đã tính toán" Tâm lý Vương Siêu thầm nói một câu, sau đó hướng về phía vị vừa nói, song thủ đưa tới hỏi vị: "Vị sư phụ này là?"

"Ta tại ChiCaGo mở một võ quán nho nhỏ, họ Hồ, tên Nhan Lương" Vị quyền sư này nói chuyện thanh âm rất có lực, giống như tiếng pháo nổ liên tục, liên tiếp mười mấy chữ mà chỉ trong vài giây ngắn ngũi đã nói xong rồi.

"Tam hoàng pháo chủy. Đồ Hùng".

"La Phách".

"Lữ Lão Bộc".

"Miêu Khang Hi".

"Lâm Hồng Vân".

Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Vương Siêu, sáu người liên tiếp mở miệng, rất nhanh giới thiệu về bản thân mình một chút.

"Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu, kẻ hèn Vương Siêu" Vương Siêu tùy ý khách sáo một câu, thật ra hắn đối với những người này không thể nói là ngưỡng mộ đã lâu, dù sao thế giới này rất rộng lớn, cho dù là cao thủ, hắn cũng không nhất thiết đem toàn bộ tư liệu đối phương nắm rõ. Cao thủ bên trong nước, hắn đều có thể xem qua hết tư liệu, huống chi chỉ là nước Mỹ.

Đường Môn tại nước Mỹ thế lực không lớn, nếu là những quyền sư người Hoa ở Âu Châu, hắn đều có thể tra ra được tư liệu.

"Vị lão tiên sinh này là..? Sao lại không ngồi xuống?" Vương Siêu dời ánh mắt nhìn kỹ hình dạng của lão nhân đang đứng phía sau Tư Đồ Nguyệt, Tư Đồ Quang, hỏi một câu. Hắn đã từng nghe lão nhân này được gọi là Kỳ Bá, nhưng Vương Siêu có thể nhìn ra được, người được xưng là Kỳ Bá này tuyệt đối là một cao thủ chân chính.

Vương Siêu nhìn khí chất, rất thưởng thức nói, cảm giác được công phu của vị Kỳ Bá này, so với sáu người ở đây thì cao hơn một chút. Nhưng hắn có chút không rõ, một cao thủ như vậy, tại sao lại giống như một người hầu.

Nên biết rằng, cao thủ cấp bậc ngoài hóa kình, đều có cá tính độc lập cùng khát vọng tự do. Ngay cả bảo tiêu Trung Nam Hải cũng có chút không nguyện ý làm.