Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 247




"Vương Siêu su phụ võ công cao thâm, quyền pháp thông thần, khẳng định có thể vựơt qua tìên nhân. Ta tin tưởng Vương sư phụ có thể sáng lập ra Đường Môn nhất mạch quốc thuật. Về phần ta tài sơ học thiển, học nghệ không tinh, chỉ là một ít thô thiển thôi khó có thể lọt vào pháp nhãn Vương sư phụ. Những việc như biên tạo quyền phổ, sáng lập quyền thuật, tinh giản luyện đấu pháp hay là không nên tham dự vào mới tốt. Tránh cho người đời cuời chê khiến cho sư phụ thêm phiền lòng!"

Đối mặt với yêu cầu Vương Siêu thử dò xét Triệu Quang Vinh rất lãnh đạm, cất tiếng liền cự tuyệt yêu cầu đó.

"Quyền pháp người này đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi. Thái Cổ Trường Quyền kết hợp Đạo Gia luyện khí, binh pháp chiến trường bác sát thuật, là công pháp rất nhiều quyền sư tinh nhuệ tinh luyện thành. Nếu như hắn có thể cùng ta nghiên cứu, biên ra Đường Môn Quyền Phổ khẳng định khai sáng con đường võ học mới nhất. Nhất là người này có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đối với bản thân ta có trợ giúp lớn hơn nữa. Chỉ tiếc…"

Đối với câu nói cự tuyệt của Triệu Quang Vinh, Vương Siêu không cảm giác ngoài ý muốn. Sau khi chiến bại mất đi giao tình, hoá thù thành bạn là chuyện không thể nào xảy ra. Phần lớn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hư cấu mà thôi.

Trong hiện thực thì sau khi chiến bại thì ngoạ tân thường đảm, khổ luyện công phu sau đó trở về báo thù. ( Ngoạ tân thường đảm: nằm gai nếm mật; chịu đựng mọi gian truân vất vả. Do tích: Câu Tiễn vua nước Việt, thời Xuân thu chiến quốc, sau khi bại trận bị nước Ngô bắt làm tù binh, chịu mọi nỗi khổ nhục. Sau đó, được Phù Sai vua nước Ngô thả về, Câu Tiễn quyết chi tìm cơ hội báo thù. Ông ra sức rèn binh và nằm ngủ trên đống củi khô, nếm mật đắng, xa rời món ngon để không quên mối thù sâu sắc của mình. Cuối cùng đánh bại nước Ngo, rửa được mối thù năm xưa).

Bất quá Triệu Quang Vinh cũng là một nhân tài khó tìm được. Không nói đến việc thành tựu trong giới võ thuật, chỉ riêng uy vọng thế lực trong Đường Môn cũng là một nhân tài hiếm thấy. Chỉ tiếc người này quá lợi hại, dục vọng lại lớn. tư lợi bành trướng nên rất khó khống chế.

Mặc dù biết rõ Triệu Quang Vinh sau khi luận võ cùng mình thất bại sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng Vương Siêu vẫn muốn thử một chút, xem thử có thể hoá thù thành bạn hay không. Cho nên mới bảo Hoắc Linh Nhi mang đến nước thuốc luyện Kim Cương La Hán Toả Hầu Ngạnh Khí Công từ Diên Hồng, lại dùng kim châm kích thích huyệt vị làm cho Á huyệt bị tổn thương của Triệu Quang Vinh có thể tạm khôi phục lại.

Bất quá hiện tại xem ra chuyện này vô công rồi. Căn bản Triệu Quang Vinh không có chút cảm kích nào.

Á huyệt ở sau cổ Triệu Quang Vinh không bị tổn thương nghiêm trọng lắm. Chỉ là do móng tay đâm vào, không bị ám kình công kích. Bằng không cả đời này của hắn vĩnh viễn câm điếc, đây cũng là hung hiểm khi luận võ. Nhất là khi đánh nhau với cao thủ.

"Triệu đại ca, không biết trước khi ngươi giao thủ cùng với em ta thì có tính toán gì vậy?" Đàm Văn Đông nhìn thấy Vương Siêu làm xong hết thảy thì nàng không chút khách sáo nào. Đi thẳng vào vấn đề.

Trước khi Triệu Quang Vinh giao thủ với Vương Siêu có nói qua nếu Vương Siêu thắng thì hắn sẽ giao lại Hồng Môn binh quyền.

Mặc dù Triệu Quang Vinh cũng là nhân vật một phương nhưng khi nghe những lời của Đường Tử Trần đi thẳng vào vấn đề, vẫn không nhịn được sắc mặt biến đổi. Cơ mặt giật giật hai cái như đang do dự không thể quyết định được.

Quả thực hắn không cam lòng. Hai ba nghìn chiến sĩ tinh nhuệ trong tay hắn, là để cam đoan tài sản mấy trăm triệu khổng lồ của Triệu gia an toàn. Một lực lượng như vậy ở trong xã hội, nhất là thiên đường tội phạm, cơ hồ ở khắp nơi trên mảnh đất Nam Dương này mà nói, là một thứ không thể nào thiếu được.

Hai ba nghìn võ trang tinh nhệ này, so với võ công quyền pháp của hắn có tác dụng hơn nhiều lắm. Chỉ dựa vào quyền đánh khắp thiên hạ đi chăng nữa cũng chỉ là một võ phu, một tiểu lão đại trong giới xã hội đen mà thôi! Sao có thể so với địa vị hiện tại của hắn được?

"Triệu đại ca. Thật ra người không nhất định phải do dự gì. Huyết tính, kiên cường của Đường Môn chúng ta mấy năm qua đã bị thoái hoá nhiều rồi. Không thể nào khôi phục lại hào dũng năm đó. Thế hệ chúng ta đã già, muốn sống an nhàn, thượng tâm bất chánh hạ lương hiển nhiên oai. Vì vậy ta mới tìm cho Nam Dương Đường Môn một người lãnh đạo mới. Không phải ta không nghĩ đến tình huống hiện tại của gia đình Triệu đại ca. Gia sản khổng lồ phải có lực lượng võ trang thủ hộ là đương nhiên, nhưng không thể dùng nhiều như vậy. Như vậy đi, Triệu đại ca có thể lưu lại một đội ba trăm võ trang tinh nhuệ trở thành võ trang tư nhân. Hơn nữa sau này ta chỉnh hợp lại võ trang Đường Môn mà Triệu đại ca muốn dùng đến thì đại ca có thể gặp em ta để thương lượng. Dù sao đại ca cũng là nguyên lão của Đường Môn chúng ta. Hơn nữa thủ hạ của đại ca sở hữu bây giờ là ba nghìn bộ đội phải không? Bộ đội lớn như vậy mỗi năm cần tốn bao nhiêu kinh phí? Từ nay về sau quân phí tiêu hao của đơn vị này đại ca không cần lo đến nữa. Trợ cấpc ho thành viên của đội này khi bị thương cũng do tài chính của Đường Môn chịu trách nhiệm!"

Đường Tử Trần vừa nói xong liền thở dài một hơi: "Ta muốn chính là ngưng tụ Đường Môn thành một khối thiến bản. Nam Dương Đường Môn, Filley Đường Môn, Malaysia Đường Môn, Indonesia Đường Môn đều là một khối riêng biệt. Võ trang, tài chính, súng ống, huấn luyện mỗi nơi đều không giống nhau. Trên danh nghĩa đều là Đường Môn nhưng thật ra đều bị phân thành rất nhiều khối. Đại ca nói xem cứ tiếp tục mười năm tám năm sau sợ rằng Đường Môn chỉ còn là cái danh thôi!"

Nói xong lời này Đường Tử Trần cũng nói tiếp ra kế họạch cụ thể của mình.

"Lần này ta đã soạn ra một văn kiện để chỉnh sửa võ trang Nam Dương Đường Môn. Ta cũng đã chuẩn bị danh sách thành viên cho Uỷ viên Hội đồng quan sự. Từ nay về sau, có thể điều động tát cả quân đội Nam Dương Đường Môn đều phải được tất cả thành viên trong Uỷ viên hội đồng quan sự đồng ý. Tên của hai vị cũng nằm trong danh sách ấy. Nói cách khác từ nay về sau Nam Dương Đường Môn sẽ không còn là một nơi không có quy củ, không có khuôn khổ nữa. Mọi người có mặt ngày hôm nay là để định ra quy củ. Từ nay về sau không ai được vy phạm!"

Những lời này vừa nói ra thì ánh mắt Triệu Quang Vinh chớp một chút. Không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt đã trấn định lại cười lớn nói: "Triệu Quang Vinh ta đỉnh thiên lập địa, không phải là người tính toán gì. Vương Siêu sư phụ có bá lực, có năng lực, có huyết tính nên lãnh đạo Nam Dương Đường Môn. Lần Khẩn thân đại hội này trôi qua thì ngươi phái người đến Filley tiến hành nghi thức chuyển giao quyền lợi".

"Tốt lắm. Quả nhiên Triệu Quang Vinh vẫn sảng khoái như trước kia" Đường Tử Trần chính là nhân vật gì? Chuyện nào chưa gặp qua chứ? Biết Triệu Quang Vinh đáp ứng như vậy nhưng quá trình cụ thể sẽ có rất nhiều phiền toái. Bất quá Triệu Quang Vinh đáp ứng là được rồi. Nàng cũng không muốn tiếp tục bức ép hắn nữa.

"Không biết ý của Lâm đại ca?" Đường Tử Trần chuyển ánh mắt về phái Lâm Thế Phong hỏi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hai tay Lâm Thế Phong đặt trên đầu gối, đầu ngón tay hơi co lại: "Nếu Triệu đại ca đã nói vậy thì ta không có ý gì…."

"Như vậy là tốt rồi. Nếu đã quyết định xong rồi thì chúng ta cũng nên đi ra ngoài, đưa chuyện này công bố cụ thể một chút!" Đường Tử Trần dẫn đầu đi ra ngoài. Bên trong đại lễ đường đã ngồi đông đủ nguyên lão Đường Môn đang chờ đợi quyết sách bên trong hội nghị nhỏ kia.

Đường Tử Trần, Vương Siêu, Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong theo thứ tự ngồi xuống. Sau khi Đường Tử Trần nói vài câu liền đưa ra đề nghị chỉnh hợp Đường Môn trở thành một khối. Đồng thời đưa ra bản thảo văn kiện nói rõ điều kiện và trình tự về việc tất cả các nguyên lão Nam Dương Đường Môn điều động lực lượng quân đội.

Những nguyên lão đều đưa ra các tình huống có thể điều binh. Sau khi trải qua sự đồng ý của Uỷ viên Hội đồng quân sự Đường Môn chấp nhận là có thể sắp xếp bộ đội đi giải quyết vấn đề. Đồng thời trong văn kiện này còn nói rõ số quân có thể điều, trợ cấp khi có thương vong… đều được quyết định.

Đồng thời văn kiện này cũng quy định thành viên Uỷ viên Hội đồng quân sự Nam Dương Đường Môn. Trên cơ bản Vương Siêu chính là thành viên trung tâm hội đồng này. Mà Tạ Lỵ và hơn mười người tâm phúc của nàng đều có. Còn có thành viên đảng cộng sản Norman Canada, Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong nữa.

Cuối cùng khi Đường Tử Trần tuyên bố hai tên cuối cùng danh sách thành viên Uỷ viên Hội đồng quân sự.

Một người là Trần Ngã Dương, một người là Trình Sơn Minh.

Một là người cầm quyền của tập đoàn Trần Thị tại Singapore, một là người cầm quyền Trịnh thị gia tộc tại Canada.

Sau khi nghe hai tên người kia thì Triệu Quang Vinh và Lâm Thế Phong kinh ngạc một chút, sau đó thoải mái trở lại. Lần này Đường Tử Trần dẫn võ trang người Hoa tại Indonesia đánh bại Pi Cha quân phiệt của quân đội chính phủ Indonesia thì Trần thị tập đoàn tại Singapore có thể nói là không thể không có công.

Sau khi danh sách thành viên Uỷ viên Hội đồng quân sự tuyên bố xong thì Đường Tử Trần đưa ra một cơ cấu mới cho Đường Môn, một đoàn luật sư khổng lồ dùng để khống chế các quan toà trên thế giới. Có thể dùng luật giải quyết rất nhiều vấn đề.

Thực lực quân sự mạnh là một cam đoan nhưng không phải chuyện gì cũng cậy mạnh. Cứng quá sẽ gãy, cho nên lần này Đường Tử Trần thành lập một đoàn luật sư khổng lồ tốn rát nhiều tiền. Từ khắp các nơi trên thế giới đều mời các luật sư danh tiếng, thông hiểu pháp luật tại mỗi nước tổ chức thành một đoàn thể chuyên vì các tập đoàn của Đường Môn mà ra toà.

Tiến hành đồng bộ, vừa đấm vừa xoa mới là vương đạo.

Điều này từ khi bắt đầu thế kỷ XX thì Hồng Môn tại Mĩ đều đã vận dụng. Năm đó HỒng Môn tại Mĩ do Đái Đẩu đại ca quản lý được Mao chủ tịch gọi là "Hồng Môn nguyên lão, cả đời yêu nước".

Bất quá luật sư đoàn này của Đường Tử Trần có quy mô to lớn vô cùng. Cả đoàn thể có hơn một ngàn người chuyên môn nuôi dưỡng vì Đường Môn mà phục vụ. cố vấn.

Kế hoạch này vừa đưa ra thì ngay cả Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong cũng kinh ngạc sự mạnh bạo này của Đường Tử Trần.

Khẩn thân đại hội lần này của Đường Môn tiến hành ba ngày. Ba ngày này Đường Tử Trần tiến hành hơn mười cải cách lớn nhỏ, đưa Nam Dương Đường Môn thống nhất hoá, chính quy hoá. Tất cả những việc này Vương Siêu đều thấy rất rõ, trong lòng âm thầm bội phục năng lực này của người tỷ tỷ này.

Nếu năm đó mình không tại công viên gặp được người tỷ tỷ này, thì bây giờ có bộ dáng gì? Vương Siêu khẳng định sẽ giống như những kẻ bình thường táng thân trong trần thế mà thôi.

"Triệu sư phụ, Lâm sư phụ. Không biết hai vị có thể nói vài câu với ta không?" Ngay khi khẩn thân đại hội hoàn thành, Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong phải đi thì đột ngột Vương Siêu gọi hai người lại.

"Chuyện gì?" Triệu Quang Vinh lạnh nhạt hỏi.

"Chuyện ta muốn biên Đường Môn Quyền phổ mà Triệu sư phụ, Lâm sư phụ không có hứng thú sao?" Vương Siêu híp mắt lại nói.

"Ta nói rồi, tahọc nghệ không tinh. Miễn cho thiên hạ chê cười. Chuyện quan trọng như vậy không tham gia vào là tốt!" Triệu Quang Vinh vẫn từ chối.

"Nếu như vậy ta sẽ luyện một chiêu, hi vọng hai vị sư phụ sau khi xem xong có thể thay đổi!" Vương Siêu thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về Giang Hải sau lưng Triệu Quang Vinh.

Phía sau lễ đường ở Minh Luân Đường là một hồ nước thật lớn, nước thật trong có thể nhìn thấy đáy.

Trong khi Vương Siêu nói chuyện liền cởi giày bản thân, xắn ống quần lên trên đầu gối, sau đó cả tay áo cũng kéo lên trên khuỷu tay.

Sau khi chuẩn bị quần áo xong đột nhiên hắn xoay người lại nhảy vào trong hồ. Toàn thân giữa không trung, hai tay hai chân cắm vào trong hồ nước thật sâu kia.

Bộ dáng này của hắn giống như một con mãnh hổ đang bò trên mặt nước nhưng vẫn nổi lên trên. Hồ nước thật sau cũng chỉ có thể bao phủ đến đầu gối và dưới khuỷu tay hắn mà thôi.

Quần áo không hề ướt chút nào.

Một lúc sau hắn như một con nhện nước đang di chuyển trên mặt hồ, tứ chi chạy chồm như đang đạp trên mặt nước bay.

Bốp! Bốp! Bốp!

Trong nháy mắt hắn giống như con báo đang chạy trên mặt nước một vòng. Sau đó tay chân đề vỗ lên mặt nước, dùng một thức "Ngô Công BÍnh" nhảy lên trên bờ hạ xuống trước mặt Triệu Quang Vinh.

Trên quần áo hắn không dính một giọt nước nào. Nước chỉ ở dưới đầu gối và duới khuỷu tay mà thôi.

"Triệu sư phụ. Người xem thử kỹ năng "Tri Thù Đạp Thuỷ" này như thế nào? Kỹ năng chúng ta luyện đến cảnh giới ca nhất, thâm thông đan đạo chẳng lẽ còn không buông tha được một vài điều nhỏ nhoi kia ư? Cùng nhau nghiên cứu về sinh mạng?"

Trong khi Vương Siêu nói chuyện ánh mắt có chút thất thần. Đường Tử Trần đang theo đuổi sự ngăn cách của sinh tử kia, mặc dù đây là chuyện không có khả năng nhưng Vương Siêu vì lý tưởng của người chị này mà cho dù biết rõ là chuyện không có khả năng hắn cũng phải làm hết sức. Hắn muốn mượn sức Triệu Quang Vinh, muốn từ trong Thái Cổ Trường Quyền tạo ra một tia hi vọng. Vì Đường Tử Trần hắn không bỏ qua bất kỳ khả năng nào cả.

Vương Siêu vừa mới biểu diễn "Tri Thù Đạp Thuỷ" thì Giang Hải cũng ngẩng đầu lên xem, ánh mắt hắn hiện ra một tia sợ hãi cùng run rẩy.

Công phu như vậy khiến cho trong lòng hắn cảm giác được vĩnh viễn hắn không thể nào đuổi kịp Vương Siêu.

Nghe thấy Vương Siêu nói và vừa nhìn thấy chiêu thức "Tri Thù Đạp Thuỷ" vừa rồi khiến cho Triệu Quang Vinh trầm mặc một lúc lâu sau mới đột nhiên mở miệng: "Thái Cổ Trường Quyền của Triệu gia ta quan trọng nhất là Thuỵ pháp…"