Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 238: Hà Lạc, Toạ Kim Loan




Hai vị trí mẫn cảm nhất trên người là nơi nào?

Đương nhiên đó là gương mặt và hạ thân.

Gương mặt rất dễ hóa hồng. Gặp phải kích động, hưng phấn, thẹn thùng sẽ khiến cho khí huyết dâng lên làm đỏ bừng giống như bị lửa thiêu.

Hạ thân cũng vậy. Dễ dàng 'dựng lên', sung huyết.

Hai địa phương này là hai nơi có thần kinh mẫn cảm nhất và cũng là nơi yếu ớt nhất.

Chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ gặp phải vấn đề lớn. Nó giống như những dụng cụ tinh vi vậy. Càng tinh vi càng yếu ớt càng dễ bị tổn thương nên cần phải bảo vệ thật cẩn thận.

Nguyên nhân chính là hai vị trí yếu ớt và mẫn cảm, khiến cho những người luyện quyền muốn bộc phát khí huyết, ám kình khi luyện đến vị trí này phải rất cẩn thận và thận trọng vô cùng.

Trên mặt khi vận khí sẽ nóng lên, nếu ám kình mạnh mẽ đi qua sẽ khiến cho huyết quản trên não vỡ tan. Điều này so với người cao tuổi bị huyết áp cũng không khác gì. Cho dù không bị hỏng não thì những dây thần kinh trên bộ mặt bị kích thích như vậy trở nên bị bại liệt. Không thể khóc cũng không thể cười.

Vấn đề luyện khí đi qua hạ thân cũng là một vấn đề nghiêm trọng. Sơ hở sẽ khiến cho mạch máu trong bụng sẽ vỡ tan khiến cho tiêu chảy không ngừng đến lúc chết đi hoặc là hạ thân không thể 'dựng' lên được nữa, túi tinh bị hư hao, trở thành thái giám đoạn tử tuyệt tôn.

Nguyên nhân chính là như thế. Cao thủ luyện võ công từ ám kình hướng đến hóa kình đều gặp trắc trở ở gương mặt và hạ thân. Hơn nữa dừng lại đây quá lâu, có rất nhiều người cả đời không thể bước qua cánh cửa này.

Sau khi hóa kình luyện thành thì khí huyết trên người toàn bộ được quán thông, mẫn cảm vô cùng. Trong đêm tối cũng có thể định hướng rất chính xác. Công phu kế tiếp chính là bão đan. Sau khi đan thành thì có thể luyện tiên thiên cương khí, ám kình đả huyệt điểm một thốn.

Tiên thiên cương khí rất mãnh liệt. Một khi phát động sẽ khiến cho trái tim đập nhanh hơn, máu chảy tốc độ cao hơn như lôi đình chấn nộ. Vận động kịch liệt như vậy đối với trái tim, mạch máu toàn thân, da tay, lỗ chân lông phải chịu áp lực lớn vô cùng. Chỉ cần không cẩn thận sẽ bị tổn hại những chức năng trong cơ thể.

Cho dù võ công Vương Siêu đạt đến cảnh giới hiện tại, đã quen thuộc với mỗi bộ phận trên cơ thể mình nhưng khi bão đan dồn khí huyết đến rốn cũng phải cẩn thận vô cùng. Không dám có một điểm sơ sảy nào.

Nói cách khác, một khi bão đan không tốt thì chỉ cần thoáng dùng sức sẽ khiến cho ruột và mạch máu trong bụng bị đứt. Tiêu chảy đến chết.

Người bình thường vận động mạnh quá cũng chỉ là gãy xương, tổn hại đến gân mà không gây tổn hại đến tánh mạng. Nhưng cao thủ vận động mạnh quá sẽ không khống chế được hỏa hầu, làm cho mạch máu vỡ tan, nội tạng bị hỏng.

Từ trước, cao thủ khi luyện công phi di chuyển khí huyết không nắm vững làm cho mạch máu vỡ tan mà chết, quả thực như nước trên sông Giang, nhiều không đếm hết.

Bạch Tuyền Di là cao thủ quyền sư Indonesia. Cho dù trong quyền sư khắp Nam Dương cũng xem như là cao thủ xếp trong năm hạng đầu. Một thân công phu luyện đến như vậy không biết phải tốn bao nhiêu tinh lực, ăn bao nhiêu đau khổ. Mặc kệ như thế nào hắn cũng không muốn phải thất bại trong gang tất.

Cho nên khi hắn nhìn thấy võ công của Vương Siêu liền biết đây là một nhân vật có kinh nghiệm. Sau khi đắn đo mãi mới quyết định tự hạ thấp mình đến xin học hỏi.

"Vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp…" Bạch Tuyền Di nghe thấy hai câu tâm pháp này của Vương Siêu giống như hiểu được điều gì. Tinh tế suy nghĩ một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt lộ ra vẻ đã hiểu: "Khó trách trong đan kinh nói không không đãng đãng. Giống như trở về hỗn độn trong thiên địa. Dùng từ như vậy lúc đầu không hiểu có ý tứ gì. Bây giờ nghe lão ca nói vậy thì ta đã hiểu rồi. Vẫn là kinh văn của hòa thượng miêu tả tốt hơn. Có thể hình tượng được. Chỉ cần vừa nghe đã thông…"

"Về phần từ ngữ miêu tả bão đan thì hòa thượng có Ba La Mật Tâm Kinh so với đan kinh, quyền kinh đều sinh động hơn rất nhiều!"

Vương Siêu gật gật đầu, không thừa nhận chuyện này cũng không được.

Cũng là một động tác bão đan, vô luận là Vô Cực Thế trong Thái Cực Quyền hay là đan kinh, đạo tàng, văn tự trong hoàng đình cũng là 'không không đãng đãng'. Toàn thân không chút khí lực nào, trở về tiên thiên hỗn độn. Chỉ còn một điểm linh quang.

Mà trong Ba La Mật Tâm Kinh của hòa thượng lại là 'vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp (thân ý không mắt, tai, mũi, lưỡi. Không cảm nhận được màu sắc, âm thanh, mùi hương)'.

Hai đoạn văn khác nhau nhưng mọi người không biết 'tiên thiên hỗn độn, nhất điểm linh quang' là vật gì. Mà đôi mắt lại không nhìn thấy, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, thân thể không có cảm giác này có hiệu quả thật sự.

"Cảnh giới dễ dàng nhận biết. Nếu không thể cắt bỏ mọi cảm xúc của thân thể thì sợ rằng công phu khó có thể luyện thành. Chúng ta thảo luận ở đây chỉ là hư không mà thôi" Vương Siêu thấy Bạch Tuyền Di còn đang suy nghĩ liền nở nụ cười.

Bạch Tuyền Di không phải là một người ngu ngốc, hơn nữa tính cách hào sảng. Vì cầu học mà không ngại bỏ qua thể diện. Điểm này khó có người làm được.

Càng huống chi theo như lời Vương Siêu thì những cái kia không phải là vật chất gì. Đó chỉ là kinh nghiệm bản thân hắn mà thôi. Nó so với lý luận suông cũng không khác gì.

Bất quá, cho là là lý luận suông, nói lên kinh nghiệm của bản thân cũng là điều mà các quyền sư khó có thể đạt được. Đương nhiên không dễ dàng nói cho người khác biết.

Bản thân mình có thể may mắn hiểu được, lĩnh ngộ điều gì, nói ra ngoài có chút không đáng.

Nhưng Vương Siêu sau khi trải qua lần đánh nhau với quân đội chính phủ này thì hắn hiểu được uy lực của súng ống hiện đại. Trong lòng cũng rộng rãi hơn. Cảm giác được phương diện quyền pháp võ công này không nên tự ấp ủ cho bản thân mà phải truyền đạt kinh nghiệm cho tất cả quyền sư người Hoa.

Lần chém giết trên chiến trường này đạn bay khắp nơi, mưa bom bão đạn như vậy thì cho dù một cao thủ như hắn nếu không mang giáp chống đạn, mũ giáp, võ trang từ đầu đến lòng bàn chân thì sợ rằng giờ đã vì đạn lạc, mảnh đạn mà bị thương nặng rồi.

Không còn cách nào, súng trên chiến trường không phải là một hai cây, đạn cũng không phải là một hai viên. Mặc dù không thể nói là 'phô thiên cái địa' nhưng không có một quyền sư nào cam đoan không mang bất kỳ trang bị phòng hộ nào có thể toàn mạng trở ra.

"Vương lão ca. Công phu Lãm Tước Vĩ Vô Cực trong Thái Cực Quyền của người có thể nói là tinh thuần vô cùng. Bí thủ La Hán Hộ Thân Chủy, Phật Đà Trịch Tượng của ta lại không thể làm ngươi di động chút nào. So với 'Tọa Kim Loan' trong bí thủ Thái Tổ Trường Quyền của Hội trưởng Triệu Quang Vinh của Nam Dương Quốc Thuật Tổng Hội còn muốn ổn hơn" Túy La Hán Diệp Hồng vừa rồi mới cùng Vương Siêu luận bàn đôi chút, đã bội phục võ công của vị đệ nhất quyền sư Đông Á này.

Người luyện quyền thì điều gì quan trọng nhất.

Cùng người khác đánh nhau chỉ cần không buông lỏng ra thì có thể giữ được đường sống, bảo trì thế bất bại. Một khi buông lỏng thì đó chính là thất bại!

Như mã bộ của Hoắc Linh Nhi là một loại. Cho dù là đưa mấy tráng hán mạnh mẽ lên đẩy kéo như thế nào đi nữa cũng không thể di động nàng được nửa bước.

Mà bão đan tọa khố của Vương Siêu lợi hại hơn gấp trăm lần. Một lần hạ tọa xuống thì có dù lấy xe hơi kéo cũng không thể di chuyển được hắn.

"Đến đây đến đây. Chúng ta ngồi xuống uống trà đi. Bạch sư phụ, Diệp sư phụ, Sa sư phụ đều là lão quyền sư. Lần này đến đây làm bằng hữu của ta. Mấy thứ quyền thuật này không thể nào bảo thủ được. Nhất định phải trao đổi lẫn nhau mới có tiến bộ. Bế quan tự luyện thì một trăm năm cũng không tiến được bao xa" Vương Siêu vừa giao thủ với Diệp Hồng một chút, rồi lại giảng giải sơ về đan đạo cho Bạch Tuyền Di nên hiện tại trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Ba võ sư này không hề có tâm cơ, không có lợi ích gì. Trong khi nói chuyện chỉ một lòng trao đổi võ học mà thôi.

Sau đó, Bạch Tuyền Di diễn luyện bộ 'Thiếu Lâm Bạch Báo Quyền'. Toàn thân như ngựa chạy chồm, vận dụng lực lượng đến tay. Mỗi một trảo xuất ra thì da thịt sẽ được áp súc lại trở nên cứng rắn như thiết.

Khi Bạch Tuyền Di diễn luyện đến thức cuối cùng của báo quyền là 'Phẩu Phúc Oạt Tâm' cũng chính à 'Hắc Hổ Đào Tâm' trong Hổ Quyền. Vách tường dày vài centimet bị hắn kéo xuống một khối lớn.

"Linh nhi. Ngươi đến xem một chút. Đây mới là Huyền môn chánh tông. Ngươi đến xem thử bàn tay của Bạch sư phụ đi". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hoắc Linh Nhi tiến lên xem thì cảm thấy bàn tay của Bạch Tuyền Di mềm mại vô cùng. Nhất là những đầu ngón tay được cắt rất ngắn, lộ ra da thịt bên dưới đó ra ngoài rất nhiều.

Nhưng khi Bạch Tuyền Di phát kình là lúc da thịt bên dưới trở về. So với đầu lưỡi còn linh hoạt hơn. Đồng thời khi ngón tay hắn tiến hành súc thịt lại thì móng tay sắc bén như miêu trảo tự động bắn ra.

"Hắc Hổ Đào Tâm. Móng tay ấn lên vách tường, những khớp xương toàn thân phát kình sẽ tập trung bộ lực lượng của thân thể đến đầu ngón tay. Sau đó da thịt ở đầu ngón tay súc lại rất nhanh, xoay tròn rất nhanh. Móng tay bắn ra liền đào tim đối thủ ra ngoài".

Bạch Tuyền Di nhìn thấy Hoắc Linh Nhi hỏi cũng không giấu diếm gì mà mang phương pháp vận kình của Thiếu Lâm Bạch Báo Quyền nói ra. Hơn nữa còn làm mấy tư thế đưa khí huyết đến đầu ngón tay nữa.

"Đây là bí thủ trong Thiếu Lâm Báo Quyền gọi là Bài Sơn Vận Động. Thường xuyên luyện tập có thể vận khí huyết đến các đầu ngóng tay. Đầu ngón tay như 'ngưu cân nhục' có thể dài hơn. Bất quá để luyện đến tình trạng này cần phải khổ công tu luyện bảy tám năm rất khó hoàn thành. So với đánh bao cát, xuyên vào thiết xa có hiệu quả nhanh hơn. Trong vòng một trăm ngày đã có uy lực đâm người. Bất quá Thiết Sa Thủ chính là ma đạo. Như Lương Vũ Sinh của Hongkong nằm trong đám người viết tiểu thuyết võ hiệp viết rằng võ công của ma đạo tuy rằng luyện nhanh, có thể đạt đại thành rất sớm nhưng đối với thân thể có tổn thương nhất định. Huyền môn chánh tông tuy rằng võ công tiến triển chậm nhưng càng luyện công lực càng sâu, điều này không phải là không có đạo lý".

Bạch Tuyền Di nói chuyện rất hài hước. Hắn xem đầu ngón tay của mình là gân thịt trâu, so với gân thịt trâu có tính bền mà mềm nhuyễn. Nhưng khi vận kình đến lại giống như một khối thép cứng rắn. Có thể luyện da thịt như vậy thì khi đánh người mới có uy lực cao nhất.

"Đánh người không cần dùng ám kình. Ám kình tiêu hao thể lực vô cùng lại thương tổn đến trái tim khiến cho mạch máu vỡ. Có thể sử dụng minh kình đánh có hiệu quả như ám kình đó mới là mấu chốt. Giống như chiêu 'Hắc Hổ Đào Tâm' này. Ấn, xoay tròn, móc, đào. Kình khí mãnh liệt trong đó phát ra tạo thành lực công phá không thua ám kình".

Không thể không nói Bạch Tuyền Di chính là thầy giáo chuyên dạy dỗ đồ đệ, có kinh nghiệm giáo học vô cùng. Mặc dù võ công không bằng Vương Siêu nhưng việc dạy học so với Vương Siêu có kinh nghiệm hơn rất nhiều.

Điều này cũng khó trách. Vịnh Xuân Đường của Bạch Tuyền Di có vài trăm tên đệ tử.

So với hai tên đồ đệ mới nhận của Vương Siêu thì hơn xa.

Bạch Tuyền Di đối với công phu của tiểu cô nương Hoắc Linh Nhi rất tán thưởng. Ngày đó cùng đánh với với hắn có thể kiên trì lâu mà còn phản kích lại nữa. Những thiên kim, công tử của nhà giàu theo đạo lý mà nói không thể luyện võ chuyên chú như vậy.

Vương Siêu nhìn thấy Bạch Tuyền Di ngay cả bí thủ trong Thiếu Lâm Báo Quyền 'Bài Sơn Vận Động' cũng nói ra liền biết Bạch Tuyền Di không giữ lại điều gì. Bí thủ như vậy nếu như truyền ra ngoài thì đó chính là một môn công phu mấu chốt cho tất cả các quyền sư thèm thuồng.

Sau khi Vương Siêu nghe xong cũng có thêm chút ích lợi. Mỗi một môn quyền pháp đều là tinh túy của rất nhiều người nghiên cứu mấy trăm năm. Điều này đối với việc tổng kết quyền thuật rồi đi truyền bá rộng rãi có lợi ích thật lớn.

Bản thân Vương Siêu cũng hăng hái lên, diễn luyện 'Đại Suất Bi Thủ' trong Bát Quái Quyền.

Xem bộ dáng hắn đánh rất thong thả nhưng toàn thân giống như một khối chì nặng nề vô cùng, không khí xung quanh lại giống như thủy ngân nồng đậm. Mỗi một thức đều trầm trọng mà thong thả cực kỳ. So với Thái Cực Quyền còn muốn chậm hơn.

Nhưng mà mỗi một bước thong thả của hắn bước ra thì tay, chân, thắt lưng, hông, mông, đầu, yết hầu đều nhẹ nhàng vẽ ra một vòng trong như lá liễu đang đón gió.

Nhẹ nhàng như vậy nhưng khi tiểu phúc xoay tròn lại tạo nên âm thanh bùng nổ của không khí như sấm sét.

Với nhãn lực của Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng hiển nhiên thấy rõ mỗi một âm thanh bùng nổ như tiếng sấm này không phải là âm thanh của gân cốt nay nội tạng mà là do không khí ở một mét quanh thân hắn đều bị xoay tròn ở tốc độ cao tạo ra tiếng nổ như pháo này.

Âm thanh khi ra tay thường là nội hưởng mà Vương Siêu lại là ngoại hưởng. Do nội mà ngoại, không tiếng động tạo thành âm thanh sau đó lại từ âm như gió giật kia lại luyện thành không tiếng động. Cuối cùng phát ra âm thanh nổ lớn như đại bác.

"Đạp Đấu Bố Cương. Là Đạp Đấu Bố Cương! Đây chỉ có trong truyền thuyết thôi mà? Nghĩ không được có người luyện đến bước như vậy".

Ba người Bạch Tuyền Di há to miệng kinh ngạc vô cùng.

"Âm dương, khinh trọng, hoãn cấp thật sự là hà lạc diệu lý" Sa Lượng đột nhiên mở miệng nói: "Không hổ là người có thể chặt đứt tay tiểu võ thần Chu Bỉnh Lâm. Ta vốn không tin rằng Chu Bỉnh Lâm thua nhưng giờ không tin không được".

Nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn. Hai con sông lớn hội tụ tại Hà Nam tạo thành một vũng nước xoáy to lớn vô cùng. Đây chính là thiên nhiên Thái Cực. Tương truyền rằng tiên thiên bát quái khi xưa là do Phục Hi nhìn dòng nước sông Hoàng Hà hội tụ lại mà tạo ra.

Từ hỗn loạn, xoay tròn lĩnh ngộ ra. Đây cũng chính là Hà Đồ Lạc Thư.

Đây là truyền thuyết từ thời viễn cỗ nên không không thể nào kiểm chứng được. Nhưng địa phương hội tụ của Hoàng Hà chính là ở gần Trần Gia Câu. Dương Lộ Thiền Thái Cực Quyền, Vương Tông Nhạc Thái Cực Quyền đều ở đây rất lâu, luyện đến thần diệu vô cùng.

Sa Lượng từng đi quan sát Trần Gia Câu cũng xem được dòng xoáy lớn kia nhưng cảnh phá hư bây giờ không còn lợi hại như trước nữa. Cảnh tượng như trước kia không thể nào nhìn thấy được.

'Đại Suất Bi Thủ' này của Vương Siêu cực kỳ thong thả nhưng trong đó lại ẩn chứa sự trầm trọng. Có biến hóa rất nhẹ nhàng như ý cảnh của dòng sông Hà Lạc dung hợp vào trong quyền thuật.

Một chưởng được đẩy ra, thong thả nhưng trầm trọng đẩy lên trên đầu. Ngón tay nhẹ nhàng gạt ra "bụp" một tiếng uy lực to lớn như một quả lựu đạn nổ.

Ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng đẩy kình ra mang theo âm thanh dao động của gió. Công phu này phải tốn bao nhiêu thời gian đây?

Hà Lạc ý cảnh so với long, hổ, hầu, xà càng thêm thâm thúy hơn rất nhiều.

Một bộ 'Đại Suất Bi Thủ' diễn luyện xong thì ba người Bạch Tuyền Di hoàn toàn bội phục Vương Siêu.

Thì ra mấy ngày vừa qua Vương Siêu đều nghiên cứu huyền bí của Vũ Bộ. Hai người Tiểu Xuyên Túc Nghĩa, Rall đều bị quan sát rất kỹ, mỗi ngày đều được ăn uống rất tốt. Ngoại trừ những lần đó ra đều cùng Vương Siêu giao thủ.

Đương nhiên công phu hai người này còn xa mới bằng Vương Siêu. Hai chiêu một thức liền bị đánh ngã xuống đất. Chưa bao giờ cần đến chiêu thứ ba.

Hai người này không thể thoát thân lại muốn trận tỷ thí mỗi ngày giết chết Vương Siêu. Tính tình hai người này rất hung ác. Biết được một khi rơi vào trong tay võ trang người Hoa tuyệt đối không còn đường sống nên mới muốn kéo thêm một người cùng đi.

Vì vậy, khi không có ai thì bọn họ đều len lén luyện tập. Mặc dù cẩn thận vô cùng nhưng đều bị camera quay được hết.

Vương Siêu căn cứ theo động tác khi luyện tập của họ tìm hiểu từ từ. Bắt đầu lĩnh ngộ được huyền bí của Vũ Bộ.

Ba người Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng đều ở trong thao trường tại trường học hoa ngữ này hơn mười này. Mỗi ngày đều cùng trao đổi quyền thuật với Vương Siêu.

Mấy ngày trôi qua, huyền bí của Tra Quyền, Thiếu Lâm Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Hình Ý, Bát Quái, Thái Cực đều dần dần dung hợp với nhau.

Nhất là ba người Bạch Tuyền Di đều là người luyện quyền có kinh nghiệm nhiều năm. Trên phương diện dạy dỗ đồ đệ cũng có những điều đặt biệt. Vương Siêu tổng kết phương pháp của họ với nhau lấy được nhiều lợi ích.

Vương Siêu muốn mời bọn họ thành huấn luyện viên võ thuật. Một tháng một ngàn Euro tiền lương.

Báo Quyền Phẩu Phúc Đào Tâm của Bạch Tuyền Di.

Thối pháp quỷ bí khó lường trong bộ Tra Quyền của Sa Lượng. Một khi thi triển thì trên trần nhà tràn đầy dấu chân.

La Hán Hộ Thân Chủy của Diệp Hồng. Một khí tức đánh tạo ra một cỗ chấn động, đột nhiên trong tiếng hò hét còn ẩn âm thanh long tượng hí. Trong phòng nhỏ phong bế có thể phá vỡ mấy cửa sổ thủy tinh.

"Ngươi cũng biết Chu Bỉnh Lâm?" Trong mấy ngày trao đổi với nhau Vương Siêu nghe thấy Sa Lượng nhiều lần đề cập đến Chu Bỉnh Lâm nên không nhịn được liền hỏi.

"Tiểu võ thần. Một nhân vật lợi hại. Ám thương trên cánh tay của ta là do hắn ấn lên tạo thành" Sa Lượng vương cánh tay trái của mình lên, ở trên đó có một khối cơ có vẻ khô héo.

Thì ra là mười năm trước khi Chu Bỉnh Lâm đến Đông Nam Á đã đến Indonesia. Khi hai người giao thủ với nhau thì Sa Lượng chịu thua thiệt nhiều. Sau đó về nước tìm Thái Cực Quyền chánh tông học tập nhưng tìm không ra.

"Năm đó Chu Bỉnh Lâm ở Nam Dương Quốc Thuật Tổng Hội hội trưởng Triệu Quang Vinh giao thủ mấy hiệp. Bị một chiêu 'Tọa Kim Loan' của Thái Tổ Trường Quyền đánh văng ra ba bốn mét. Khi đó Triệu Quang Vinh 25 tuổi, Chu Bỉnh Lâm 29 đến 30 tuổi. Cả hai đều trẻ tuổi, cũng chính lần đó Chu Bỉnh Lâm tuy không bị thương nhưng vì vậy mà mất thể diện. Sau khi trở về liền thoái ẩn, hai mươi năm sau không có tin tức gì".

Theo lời nói của Sa Lượng khiến cho Vương Siêu biết thêm một đoạn bí ẩn.

"Thái Tổ Trường Quyền ơi là Thái Tổ Trường Quyền. Triệu Quang Vinh này chính là anh hùng hào kiệt. Tọa Kim Loan Điện, Tọa Kim Loan. Có thể ngồi được Kim Loan Điện không phải là nhân vật đơn giản gì. Lần này tổ chức khẩn thân đại hội ở Nam Dương Đường Môn sợ rằng xảy ra không ít phong ba. Trần tỷ muốn đem vị trí này giao cho ta, thì mấy lão gia này khó có thể đồng ý!"

Vương Siêu đột nhiên cảm giác được Khẩn thân đại hội sang năm là một trường phong ba không nhỏ chút nào.

Vì Hội trưởng Nam Dương Quốc Thuật Tổng Hội còn có một thân phận khác nữa - Người nắm quyền của Đường Môn Filley.

Lần này Đường Tử Trần muốn lấy lại quyền lợi của hắn mà giao cho Vương Siêu.

Thái Tổ Trường Thuyền có ba mươi hai thế, lại không có 'Tọa Kim Loan'. Đây là bí thủ của trường quyền. Chẳng khác nào Bão Đan Tọa Khố của Hình Ý Quyền, Vô Cực Gía của Thái Cực Quyền.

Kim Loan Điện chỉ có Hoàng đế cổ đại mới có thể ngồi. Người luyện quyền đương nhiên không thể gọi tên này ra công khai được. Hơn nữa trong truyền thuyết nói rằng nếu người không có khí tức vương giả ngồi trên Kim Loan Điện sẽ bị choáng váng đầu óc. Phải là người có đại phúc phận, đại khí phách mới có thể ngồi được.

Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết. Bất quá thế Tọa Kim Loan này cũng là một loại trong Vũ Bộ. Thâm ảo vô cùng, không phải là người bình thường có thể lĩnh ngộ được.

Ngồi trên Kim Loan Điện có thể nắm giữ thiên hạ trong tay. Ý cảnh của đại quyền thuật như vậy đương nhiên không phải là bình thường.

"Tọa Kim Loan của Triệu Quang Vinh từng được hắn biểu diễn. Hai con ngựa kéo hắn được người khác dùng roi đánh mạnh khiến ngựa chạy như điên cũng không thể di chuyển được chút nào. Hơn nữa con gái hắn cũng là cao thủ. Những người trong Đường Môn đều là người có tiền có thể, những quyền sư chúng ta không thể so sánh được".

Trong khi nói chuyện phiếm hàng ngày thì Sa Lượng, Bạch Tuyền Di nói với Vương Siêu một ít chuyện trong giới võ thuật tại Nam Dương.

Cuộc sống rất nhàn nhã trôi qua. Nói chuyện phiếm rồi lại luyện công, trao đổi lẫn nhau. Từng ngày trôi qua. Rất nhanh đã đến ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc. Thời tiết Indonesia ấm áp vô cùng.

Bất quá tổ chức Đường Môn được người Hoa bí mật dựng thành, tổ chức này có được quân đội võ trang cho chính mình, là một tổ chức tư sản thật lớn. Tất cả những phân đường đều tụ hội cử hành Khẩn thân đai hội. Tiến hành bàn giao quyền lực. Đường Tử Trần có thể đưa Vương Siêu thuận lợi tiếp nhận hay không đây?