Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 137: Cảm Nhận Nội Công Cả Trong Lúc Đại Tiểu Tiện




…đều phải có ý tứ, còn như đại ngôn thô tục, dù có tiền cũng rất dễ bị "mời" ra ngoài.

"Ngài Vương Siêu, Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Tinh, là một trong những đối tác quan trọng của tôi!" Trương Đồng nhìn Lâm Nhã Nam đi sau Vương Siêu, trong mắt thoáng lộ vẻ khó hiểu nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, cất giọng giới thiệu rất thân thiết.

"Hừ, chỉ là hạng phàm phu tục tử, chẳng có chút giáo dục gì. Đồng tỷ, sao chị lại hợp tác với hạng người này? Nhìn cô gái đi sau hắn ta đi, toàn thân lóng la lóng lánh, rõ ràng đều là đồ mới mua, thật kệch cỡm!" Cô gái nói khẽ, vì còn khá xa nên Vương Siêu không nghe thấy.

"Linh Nhi, mắt em sao rồi vậy? Không phải em đang tập Không Thủ Đạo sao? Chị đang giới thiệu cho em một cao thủ thực sự đấy!" Trương Đồng cười cười, vỗ tay cô gái nói bằng một giọng bí mật, đoạn bước ra đón Vương Siêu.

"Cao thủ thực sự à?" Cô gái trẻ còn chưa định thần thì Trương Đồng đã đi khỏi.

"Cô cũng đang ở Hương Cảng?" Vương Siêu và Trương Đồng đã khá thân, gặp mặt ở đâu cũng không cần khách sáo. Nói cho cùng, hắn còn nợ nữ nhân cao quý xinh đẹp này nhiều ân tình khó trả.

"Tôi đến Hương Cảng bàn công việc làm ăn, rảnh rỗi đi dạo một chút. Còn anh sao lại ở đây? Nghe nói sau khi anh tỉ võ thắng Trương Uy đã đến Sơn Đông mở quyền quán, đúng không? Lại là kế hoạch gì vậy?" Xem ra Trương Đồng rất rành mọi việc của Vương Siêu.

"Một lời khó nói hết lắm!" Vương Siêu đang nghĩ xem phải giải thích thế nào thì Trương Đồng vội đưa tay: "Thế thì đợi chút hãy nói! Vị này là...?" Cô ta nhìn sang Lâm Nhã Nam.

"Đây là trợ lý của tôi!" Vương Siêu đáp ngay.

"Chào chị, đại danh Trương tổng tôi đã nghe nhiều, nữ doanh nhân thành đạt nhất tỉnh S. Tôi họ Lâm, chị gọi là Nhã Nam cũng được!" Lâm Nhã Nam rốt cuộc cũng là nhân tài được đào tạo chính quy, gặp việc liền từ bỏ ngay vẻ tiểu thư mua sắm, xử sự rất chững chạc.

Viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản hóa ra mới chỉ sượt nhẹ qua da!

"Hoá ra là Nhã Nam muội muội..." Trương Đồng mỉm cười thân thiện: "Qua đây với chúng tôi đi!"

Nhìn hai người đến ngồi xuống chiếc sa-lông bên cạnh, thiếu nữ họ Hoắc khẽ hừ một tiếng, liếc xéo Vương Siêu, đoạn bẻ ngón tay kêu răng rắc.

Trương Đồng nói gã trai kia là một cao thủ thật sự, xem ra cô ta hoàn toàn không tin.

Vương Siêu vốn không để ý đến người nào khác ngoài Trương Đồng, vừa ngồi xuống đã nói: "Lần này tôi đến Hương Cảng theo lời mời của Thiếu Lâm Tự, tham gia buổi tiệc mừng trước khi cổ phiếu của họ lên sàn chứng khoán Mỹ. Mà tin này cô đã biết chưa?" Với Trương Đồng, những điều có thể nói hắn đều không hề giấu diếm.

"Cái gì, anh mà được Thiếu Lâm mời sao?" Trương Đồng còn chưa kịp trả lời, thiếu nữ họ Hoắc đã kêu lên kinh ngạc. Điệu bộ cô ta lúc đó không còn một chút nào vẻ thượng lưu thục nữ.

"Vị này là...?" Vương Siêu cau mày nhìn cô gái rồi quay ánh mắt dò hỏi sang Trương Đồng.

"À, tôi quên giới thiệu..." Trương Đồng bật cười khanh khách: "Vị này là Hoắc Linh Nhi, bạn tôi. Hoắc Linh Nhi, đây là Vương Siêu tiên sinh, không những là Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên tinh mà còn là Quán trưởng Lao Sơn Quyền Quán ở Sơn Tây đó."

"Hoắc Linh Nhi? Có phải là Tam tiểu thư của Tập đoàn Hoắc thị không?" Vương Siêu nhíu mày suy nghĩ: "Không Thủ Đạo huyền đai nhị đẳng, nhưng thực lực đã đạt tứ đẳng. Hình như đã đoạt chức nữ quán quân trong hội thao Liên minh Không Thủ Đạo Châu Á? Công phu thật không tồi!"

"Quán trưởng Nội gia quyền quán Lao Sơn...?" Chức Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Tinh của Vương Siêu chỉ đủ cho Hoắc Linh Nhi một cái xịt mũi. Thiên Tinh chỉ là một tập đoàn đại lục, tại Hương Cảng không ai biết đến, rõ ràng là một công ty bé con. Trong xã hội bây giờ, một công ty may túi xách quèn cũng gọi là cái gì Hoàn Cầu, Quốc Tế, Á Châu, đủ thứ. Nhưng cái danh "Quán trưởng Nội gia quyền quán Lao Sơn" vừa được Trương Đồng nói ra lại khiến cô nàng ngẩn người suy tư, hình như đang nhớ lại điều gì đó...

"Sao anh biết Linh Nhi?" Trương Đồng kinh ngạc nhìn Vương Siêu.

"Tôi và Trần Ngãi Dương tiên sinh của Tập đoàn Trần thị Singapore là bạn thân. Tiểu muội Trần Bân của anh ta có công ty địa ốc ở Hương Cảng, bản thân cũng là cao thủ Thái Cực Quyền. Lúc trò chuyện thỉnh thoảng cô ấy nhắc đến Hoắc tiểu thư, cô vừa giới thiệu là tôi nhớ ra ngay."

Đúng là Vương Siêu nghe nói đến Hoắc Linh Nhi trong lúc trò chuyện với Trần Bân, cô tiểu thư này là cháu gái của Hoắc lão gia, Chủ tịch Tổng hội Hoa thương Hương Cảng. Bản thân được thừa kế một gia sản kếch xù, thuộc vào hàng nữ đại phú hộ, nhưng Hoắc tam tiểu thư lại rất bạo lực, thích đánh giết, đã học Không Thủ Đạo chính tông ở Mỹ, trình độ khá không tồi.

Vương Siêu nghe Trương Đồng giới thiệu liền nhìn qua một lượt, thấy cô gái này mặt mũi rất sắc xảo xinh đẹp nhưng xương cánh tay to thô, bàn tay cũng có nhiều nốt sần, chứng tỏ đã qua luyện tập khắc khổ.

"Ái chà...!" Hoắc Linh Nhi đột nhiên kêu to, đứng phắt dậy như muốn nhe nanh múa vuốt khiến tất cả đều giật mình. Cô ta hướng đến Vương Siêu, mắt sáng lấp lánh: "Anh chính là Hình Ý Đại sư Vương Siêu, Quán trưởng Nội gia quyền quán Lao Sơn Thanh Đảo, từng đánh chết thiên tài võ đạo Nhật Bản Diệp Huyền phải không?"

"Chuyện tôi đánh chết Diệp Huyền, sao cả Hương Cảng cũng biết vậy?" Vương Siêu vừa nghe đã rất tò mò.

"Diệp Huyền người này tôi có biết, đồ đáng chết! Lúc ở Nhật tôi đã gặp qua hắn, võ công rất lợi hại, ra tay là ít nhất phải đánh người tàn phế. Thế mà anh đã đánh chết hắn, chẳng trách Trần đại ca thân với anh!" Hoắc Linh Nhi nói xong nhìn Vương Siêu vẻ dò xét, rõ ràng đã có ý muốn đấu thử, bộ dạng hệt như một cô nữ sinh nghịch ngợm ngông cuồng.

"Vương Siêu đại sư, hy vọng có thể thỉnh giáo!" Cô nàng đột nhiên trở nên nghiêm nghị, đoạn khẽ cúi người. Dáng bộ nữ sinh lập tức biến mất, có chút phong độ của bậc cao thủ.

Có điều Vương Siêu nhìn qua, thấy Hoắc Linh Nhi chân lông da dẻ tuy rất căng nhưng có nhiều vết cháy sạm, rõ ràng chỉ luyện ngạnh công ngoại gia, không hiểu gì những tinh yếu của nội gia.

"Linh nhi, đây là nơi kinh doanh đại chúng, để bọn săn ảnh chộp được thì phiền lắm!" Trương Đồng chau mày lắc đầu. Mấy cô bạn gái vội vàng kéo thiếu nữ đang hăng tiết này lại, có điều ánh mắt vẫn hiếu kỳ nhìn Vương Siêu.

"Không sao! Vương Siêu đại sư, tôi và ngài sau này khó có hy vọng tái ngộ. Bên kia có không gian rất yên tĩnh, có thể chỉ giáo cho tôi chứ?" Hoắc Linh Nhi kỳ kèo bằng được.

"Được thôi!" Nhìn bộ dạng si mê của Hoắc Linh Nhi, Vương Siêu gật đầu.

"Hay quá!" Hoắc Linh Nhi lập tức đi trước dẫn đường, đưa Vương Siêu đến một góc lớn sang trọng: "Các vị không cần đi theo, tôi và Vương đại sư một lúc nữa sẽ ra."

"Để Linh Nhi đi!" Trương Đồng nhìn Lâm Nhã Nam và mấy cô bạn gái, ra hiệu.

Qua mấy khu bày toàn pha lê đắt tiền, quả nhiên hiện ra một khu vực yên tĩnh vắng vẻ, rộng chừng hai mươi mét vuông.

"Vương Siêu đại sư, xin mời!" Hoắc Linh Nhi đứng lại, hơi cúi người làm động tác khởi động, một tay giữ mặt và ngực, tay kia đột nhiên chém xuống, không khí bị xé ra kêu vùn vụt.

"Khá lắm, ngoại công thuần túy, có thể luyện đến một tay xé gió như vậy, cô gái này đúng là nhân tài!" Vương Siêu xỉa ra hai ngón, kẹp đúng cổ tay vừa chém xuống của Hoắc Linh Nhi.

Hai ngón tay của Vương Siêu chẳng khác chiếc kìm thép, Hoắc Linh Nhi rút thế nào cũng không ra.

"Vương Siêu đại sư, hi vọng ngài có thể nhận tôi làm đệ tử!" Hoắc Linh Nhi thử mấy lần không được biết là lợi hại, đột nhiên người mềm ra, bái xuống.

"Cái gì, nhận cô làm đệ tử?" Vương Siêu kinh ngạc: "Vừa gặp mặt đã đòi bái sư, đừng đùa quá thế chứ!" Nói như vậy nhưng hắn đã cảm thấy, cô gái này một khi đã quyết thì sẽ làm đến cùng.

"Nếu ngài không nhận tôi làm đệ tử, tôi sẽ không đứng dậy!" Thái độ Hoắc Linh Nhi quả nhiên rất kiên quyết: "Ngài đã đánh chết Diệp Huyền, bức được một trong Quảng Đông Tam Hổ là Trương Uy sư phụ nhảy xuống biển, lại đánh chết cả đại đồ đệ của Từ Chần sư phụ Tiểu Tý Thánh mà Từ Chấn ngay việc tìm ngài báo thù còn không dám. Cả Trần Ngãi Dương ca ca và Hoa Hưng Hội mở cuộc tỉ võ cũng muốn ngài giúp sức. Võ công ngài đệ nhất thiên hạ, từ lâu tôi đã nghe danh, hi vọng có thể nhận tôi làm đồ đệ!"

"Con bé này dai như miến đậu xanh ấy nhỉ!" Vương Siêu đột nhiên thấy thật phiền phức. Chỉ là nổi hứng đi mua sắm, chỉ là vô tình gặp Trương Đồng, ai ngờ lại mắc vào một chuyện thế này.

"Được rồi, đứng dậy đi! Tôi còn có việc, nếu thật sự muốn bái tôi làm sư phụ thì cô hãy trực tiếp đến quyền quán gặp mặt. Không Thủ Đạo của cô rất tốt nhưng là công phu của ngoại môn, chưa nắm được bí quyết nội gia. Giờ tôi truyền cho cô một bí quyết nội gia, tập trong nửa năm. Tập được hãy đến Lao Sơn, nếu luyện không được thì đừng đi!" Vương Siêu đột nhiên nghĩ ra một cách để thoát khỏi "sợi miến".

"Bí quyết gì ạ?" Hoắc Linh Nhi vui mừng đứng lên.

"Tôi nhìn tay cô thấy khớp rất to, da cũng không đẹp. Đó là hệ quả của việc luyện công ngoại gia, dùng mỹ phẩm cũng không ích gì. Cô xem da tôi đây, còn mịn hơn cả da cô..." Vương Siêu đưa bàn tay ra, quả nhiên mịn màng trắng bóng.

Đột nhiên hắn nắm tay phát lực, lập tức những lỗ chân lông sùi lên, xù xì như những hạt đậu xanh dày đặc, hết sức đáng sợ.

"Đây là gì vậy sư phụ?" Hoắc Linh Nhi nổi da gà, vẫn không quên gọi một câu "Sư phụ".

"Chà, chớ vội gọi tôi là sư phụ!" Vương Siêu vội đính chính: "Đây là một điểm tinh yếu của nội công, chính là ba chữ Bì Mao Công. Luyện đến trình độ như tôi, làn da cũ của cô sẽ tróc đi trở nên láng bóng, xương khớp cũng nhỏ lại, nhưng mật độ xương sẽ cao lên, cứng ngang sắt thép." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Làm sao mới có thể khiến lông tóc dựng lên?" Hoắc Linh Nhi vội hỏi.

"Để dựng được lông tóc, trước tiên phải điều khiển được Đan Điền, Vĩ Truy..." Vương Siêu suy nghĩ một lát: "Huyệt Đan Điền nằm ở bụng dưới, muốn điều khiển được đầu tiên phải cảm nhận được nó. Muốn cảm nhận được, không lúc nào thích hợp hơn khi đại tiểu tiện. Người ta tiểu tiện thường rất dễ rùng mình, một khi rùng mình là lông tóc toàn thân dựng lên. Cũng như vậy, khi đại tiện thì hậu môn kéo động Vĩ Chuy, rất dễ rợn lông da. Bất kỳ nội công nào của quyền thuật cũng bắt đầu từ lĩnh ngộ khi đại tiểu tiện. Cô cứ tập đi sẽ có kết quả, chớ cho là thô bỉ mà sự thực là như vậy!"

Lời Vương Siêu tuy rất khó nghe nhưng thực sự đã nó ra chỗ tinh yếu trong quyền thuật. So với những cách diễn đạt hoa mỹ như "Động thủy hỏa" hay "Khí trầm Đan Điền"… đều rõ ràng thực tiễn hơn gấp vạn lần.

"Hóa ra là như vậy! Chẳng trách các sư phụ trước không dạy tôi, là do không nói nổi mà!" Gương mặt Hoắc Linh Nhi thoạt đầu đỏ tía, nhưng suy nghĩ một lúc lại gật gù đồng tình, thật thà đáp lại.

"Được rồi, chỗ tinh yếu của nội công tôi đã nói với cô. Hãy về nhà tự lĩnh ngộ, có thành quả thì đến Lao Sơn, tôi sẽ chính thức nhận cô làn đệ tử!" Vương Siêu thở ra một hơi dài, chỉ muốn thoát khỏi thiếu nữ rắc rối này.

"Sư phụ, nghe nói Phương trượng Vĩnh Tín của Thiếu lâm và rất nhiều võ tăng khác đã đến Hương Cảng, không biết sư phụ đã gặp họ chưa? Võ công của họ có ghê gớm không? Sư phụ đã cùng họ giao đấu chưa vậy?" Hoắc Linh Nhi từ ra mặt chống đối thoắt cái đã biến thành cái đuôi của Vương Siêu, thấy hắn đi ra liền vội bám theo ngay.

"Hoắc tiểu thư này xem ra rất rành chuyện trên giang hồ. Tin mình đánh chết Diệp Huyền, đấu với Trương Uy, cả chuyện tỉ võ thay Trần Ngãi Dương ở tận Singapore cũng biết...!" Vương Siêu thầm nghĩ.