Tê Đông Thịnh vừa mở cửa ra, nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa.
"Anh Tề, ha ha." Người xuất hiện ở cửa là Cố Văn, Cố Văn cười lớn: "Anh Tề, quấy rầy, quấy rầy."
"Cái này... mời vào." Tê Đông Thịnh làm động tác mời.
Cố Văn vừa bước vào cửa vừa nói: “Hôm nay ở công ty đã xảy ra một chút chuyện, tôi nghĩ có lẽ chị dâu đã nhìn thấy, tôi sợ chị dâu lo lắng, nên nhanh chóng tới đây giải thích một chút.”
Cố Văn vừa vào cửa đã nhìn thấy Tê Thiên, ông ta cũng hơi kinh ngạc, lập tức nói: "Tiểu Tê cũng ở đây à."
Tê Thiên gật đầu.
Cố Văn bước vào nói với Văn Tố Hoa: “Chị dâu, tôi phải giải thích với chị một chút, hôm nay ở công ty, tôi và tiểu Tê đã phối hợp cùng diễn một vở kịch, tiểu Tê làm việc rất tốt, hai người hoàn toàn không cần phải lo lắng, tôi chỉ sợ hai người nghĩ nhiều nên mới nhanh chóng tới đây để nói rõ.”
Sự xuất hiện của Cố Văn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tề Thiên, anh không hề thông báo cho Cố Văn biết, đây là do Cố Văn đã chủ động đến đây.
Tê Thiên không khỏi âm thầm gật đầu, nếu như có một số việc giao cho người như Cố Văn, thì anh thật sự
có thể hoàn toàn yên tâm, ngay cả việc giải quyết tốt hậu quả Cố Văn cũng có thể làm rất tốt.
Cố Văn đích thân đến thăm, cũng coi như giúp Tê Thiên khỏi phải giải thích phiền toái, nếu không, mặc kệ Tê Thiên có nói gì, bố mẹ anh cũng sẽ không tin.
Cố Văn mang tới hai bình rượu ngon, Văn Tố Hoa lại nấu thêm hai món ăn nhấm rượu, tâm trạng của Tê Thiên cũng có chút buồn bực, liền ngồi vào bàn uống mấy ly.
Sau bữa tiệc rượu, đã là mười một giờ rưỡi tối.
Xe của Cố Văn đưa Tề Thiên đến Bích Thủy Xuân Thành.
Trên xe, vẻ mặt Cố Văn cung kính: "Cậu Tề, tiếp theo. tôi cần phải làm gì?"
Tề Thiên ra lệnh: “Tập đoàn Thanh Đằng chuẩn bị tiến vào Thiên Ngân, tôi muốn từ phương hướng này can thiệp vào chuyện của Đông Đường, tôi sẽ thành lập một công ty, từ giờ trở đi ông giúp tôi tạo đà, sau khi Thanh Đằng tiến vào Thiên Ngân, tôi muốn liên lạc với họ càng sớm càng tốt.”
“Đã hiểu.”
Chiếc xe dừng lại khi đến một ngã tư cách khu dân cư một đoạn.
Tê Thiên xuống xe một mình đi về nhà, anh không biết được ai là tai mắt của Đông Đường, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận.
Đi trong khu dân cư, gió đêm khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lếo, khi đi đến cửa biệt thự, biệt thự tối đen như mực, hiển nhiên Thẩm Thu Thủy đã ngủ.
Tề Thiên nhẹ nhàng mở cửa, cảnh tượng đập vào. mắt khiến sắc mặt Tề Thiên thay đổi.
Toàn bộ phòng khách đều lộn xộn, hiển nhiên đã bị ai đó lục soát!
Tề Thiên sải bước phóng nhanh lên lầu, phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách và phòng làm việc, Tê Thiên đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không thấy bóng dáng của Thẩm Thu Thủy!
Mọi ngóc ngách của căn phòng đều bị lục lọi, toàn bộ biệt thự trở nên lộn xộn!
Trong lòng Tê Thiên trâm xuống, sau vụ tay súng ngày hôm đó, Tê Thiên đã bố trí người canh gác xung quanh biệt thự, nhưng hôm nay vì vấn đề tai mắt của Đông Đường, Tê Thiên để những người này tạm thời rút lui.
Tê Thiên bấm số gọi cho Thẩm Thu Thủy, nhưng bên kia không có ai bắt máy, gọi liên tục nhiều cuộc cũng đều giống như vậy.
Tề Thiên lao ra khỏi biệt thự, dùng điện thoại di động phát ra một mệnh lệnh: Tìm kiếm tung tích Thẩm Thu Thủy trong toàn thành phố!
Cùng lúc đó, Tề Thiên đi thẳng về phía nam thành phố.
Trong một biệt thự nhìn ra hồ ở phía nam thành phố.
Triệu Thành bị gãy chân, Vương Dung bị Tê Thiên xé miệng, và Thẩm Bằng Bân bị đánh trong phòng họp của Thẩm thị vào buổi sáng, cả ba đều đang ngồi trong phòng khách của biệt thự.
Nghe được tin tức mà Thẩm Sơn mang đến, trên mặt ba người đều nở nụ cười.
Triệu Thành cười to: "Ha ha ha ha! Tên Tê Thiên này. quá kiêu ngạo! Nếu Cố Văn không chống lưng cho anh ta, để xem anh ta sẽ làm sao bây giờ?"
Thẩm Bằng Bân ánh mắt mờ mịt: “Thân phận tội phạm cải tạo lao động của Tê Thiên đã bị vạch trần, chức chủ tịch của Thẩm Thu Thủy đã không còn vững chắc nữa! Trước khi chết tên Tê Thiên này vẫn có thể tạo ra một ra một chút tác dụng, cũng coi như không tệ!"
"Ngày mai, trước tiên lợi dụng thân phận của tên họ Tê kia để đuổi Thẩm Thu Thủy ra khỏi chức chủ tịch, sau đó buổi tối sẽ làm thịt Tê Thiên!"
Ba người âm mưu lên kế hoạch, trên môi nở nụ cười, như thể họ đã nhìn thấy kết cục bi thảm của Tề Thiên.
Tiếng cười của họ ngày càng không kiềm chế được.
Thẩm Bằng Bân thậm chí còn khui một chai rượu vang đỏ để ăn mừng.
Vào lúc chai rượu vang đỏ được mở ra, cánh cửa biệt thự vừa được sửa xong lúc chiều, phát ra một âm thanh nặng nề!
"Bùm!"
Cánh cửa lại bị đá văng ra, bên ngoài tối đen, bóng dáng của Tê Thiên chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối.