Long Vương Xuất Thế

Chương 93: C93: Ngứa tay vẽ mấy nét




Nửa giờ sau, Tê Thiên ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, nhìn cách trang trí xa hoa ở đây.

Nằm trên tầng 16 với mặt bằng rộng 300 mét vuông, đây từng là ngôi nhà mơ ước của Tê Thiên, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp. xung quanh, phía sau 72 hồ nối liền chạy qua toàn tỉnh Ninh.

Kiều Lăng rót cho Tê Thiên một tách trà, sau đó không nhịn được nói: “Anh mạnh cỡ nào?”

Tề Thiên nhún nhún vai: "Tôi không thể trả lời được, đây là một mệnh đề chưa chính xác, mạnh cỡ nào thì phải có người để tham chiếu mới biết được."

Kiều Lăng hít sâu một hơi: “Những người mà anh vừa đối phó, thế lực đằng sau bọn họ có mạnh băng anh không?”

Tê Thiên lắc đầu: "Không có." "Dạy tôi!"

Tê Thiên nằm ngửa trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Kiều Lăng đứng trước mặt mình, thắc mắc: "Tại sao? Chúng †a thân nhau lắm sao?"

Kiều Lăng có chút kích động nói: "Chỉ cần anh chịu dạy tôi, anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tiền, tôi có thể cho anh tất cả tiền mà tôi có, chỉ cần anh có thể khiến tôi mạnh hơn bọn họ."

"Ha ha." Tê Thiên cười khẽ một tiếng, "Cái này còn chưa đủ, đổi cái khác đi."


Kiều Lăng trầm mặc một giây, trong mắt hiện lên một tia do dự, nhưng chỉ trong chốc lát, tỉa do dự kia đã biến thành quyết tâm, Kiều Lăng lắc vai, tự nhiên hạ tay xuống, chiếc áo khoác trên người rơi xuống đất, để lộ chiếc eo thon thả và cơ bụng mà không biết có bao. nhiêu phụ nữ đã từng ghen tị.

Thân hình kiêu hãnh của cô ấy chỉ được che lại bởi một chiếc đai đeo bó sát người.

Đối mặt với cảnh đẹp trước mắt, vẻ mặt Tê Thiên không có chút nào thay đổi, lắc đầu: "Tôi cũng không cần thân thể, tiếp tục đổi cái khác đi."

Thân thể Kiều Lăng khẽ run lên, ngực cô ấy không ngừng phập phồng lên xuống, hô hấp trong im lặng dần trở nên gấp gáp.

Tê Thiên đứng lên nói: “Cô có mối thù lớn không thể buông bỏ được sao? Tôi có thể cảm nhận được trong lòng cô đang rất rối bời.”

Vừa nói, Tề Thiên vừa cúi người nhặt chiếc áo khoác rơi trên mặt đất của Kiều Lăng lên, khoác lại lên người Kiều Lăng, che đi khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.

"Cảm xúc của cô đã sắp sụp đổ rồi, có khi muốn hét thì cứ hét lên, hét xong rồi, khóc xong rồi thì rửa mặt và thay quần áo sạch sẽ, dưới lầu có trung tâm hoạt động dành cho thanh thiếu niên, tôi xuống dưới ngồi điều hòa chờ cô, trời nóng thế này thật là tra tấn."

Tê Thiên vỗ vỗ vai Kiều Lăng, xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.


Ngay lúc cửa phòng vừa đóng lại, Tê Thiên nghe được tiếng gào khóc của Kiều Lăng truyền ra từ trong phòng, xen lẫn tiếng nức nở.

Tề Thiên lắc đầu, đi xuống lầu.

Hơn mười phút sau, sau khi tắm rửa thay quần áo. sạch sẽ, Kiều Lăng xuất hiện ở cửa Trung tâm hoạt động thanh thiếu niên, cô ấy đi một đôi giày trắng và mặc váy dài màu vàng nhạt, vẻ ngoài trẻ trung nhưng trưởng thành cùng với khuôn mặt xinh xắn của cô ấy đã thu hút nhiều người nhìn qua.

Kiều Lăng nhìn quanh đám người, cuối cùng nhìn thấy Tê Thiên đang ngồi trước một chiếc bàn dài.

Khi Kiều Lăng đi tới, liền nhìn thấy Tề Thiên ngồi ở trước bàn dài, trong tay cầm bút lông mềm vẽ một ngọn núi xanh trên tờ giấy Tuyên Thành mới tỉnh.

Kiều Lăng không hiểu về tranh, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được, dù là trên giấy, thì ngọn núi xanh này vẫn mang đến cho người ta cảm giác bàng bạc.

Kiều Lăng ngoài ý muốn hỏi: “Anh cũng có thể vẽ sao?”

Tê Thiên nghe thấy thanh âm của Kiều Lăng, buông bút lông xuống, cười nói: “Trước đây có học một chút từ người khác.”

Tê Thiên đưa tờ giấy Tuyên Thành cho một cậu bé: “Tặng cho em, được rồi, bây giờ đi chơi đi.”

Cậu bé mười mấy tuổi, vui vẻ chạy đi với tờ giấy vẽ.

Tê Thiên cười: “Ở đây đợi chán quá, thấy có người vẽ tranh, nên ngứa tay vẽ mấy nét thôi."