Tê Thiên gật đầu: "Tôi biết, cho nên tôi mới hỏi có phải cô đã đắc tội với ai hay không, nếu hôm nay không phải tôi là người bị đâm, mà đổi thành bất kỳ người nào, có lẽ bàn tay đã tan nát, đây không phải là cực độc mà đã đạt đến mức độ kịch độc”
Tê Thiên nói như vậy cũng không phải là vô nghĩa, khi ở trong tù anh đã từng bị Khương lão dùng đủ loại thuốc độc. tàn phá, điều này cũng khiến cho cơ thể anh sinh ra kháng thể, nếu không, loại kịch độc này không chỉ gây sinh mủ, mà còn có thể trực tiếp làm da thịt bị hoại tử!
Kiều Lăng đột nhiên ngừng nói, hai mắt mờ mịt nhìn thẳng về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tê Thiên nhấp một ngụm trà nóng rồi đứng lên: “Được rồi, tự cô mang đi đi, tôi đã giúp cô giải quyết những cây cối có vấn đề ở bên kia rồi, tôi có việc phải đi trước, bên phía Liễu Y còn cần chút thuốc, lát nữa tôi sẽ liệt kê ra rồi gửi cho cô, đều là trung dược, cô giúp tôi chuẩn bị chút đi."
Tê Thiên nói xong, vẫy vẫy tay, rời khỏi văn phòng viện trưởng.
Kiều Lăng vẫn cứ đứng đó, giống như hoàn toàn bị choáng váng, khoảng vài phút sau, Kiều Lăng mới lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Alo, bố, những kẻ đã hại chết ông nội năm đó, đã tìm ra rồi...”
Tê Thiên rời khỏi bệnh viện, tất cả đám côn đồ ở cổng bệnh viện đều bị những người đàn ông cao to mà Tề Thiên mang tới đuổi đi.
Khi họ nhìn thấy Tê Thiên đi ra, một người lập tức mở cửa Land Rover và mời Tê Thiên lên xe.
“Đi thôi, đến chỗ của Thẩm Băng Bân đi dạo.”
Theo địa chỉ mà Cố Văn gửi tới, Tê Thiên đi đến nơi ở của Thẩm Bằng Bân.
Trong biệt thự nhìn ra hồ phía nam thành phố, Thẩm Bằng Bân nửa năm nửa ngồi trên ghế trong phòng khách, cơn đau nhức trên trán thỉnh thoảng truyền đến không lúc nào không nhắc nhở Thẩm Bằng Bân nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng.
Vết sẹo trên mặt Thẩm Bằng Bân càng dữ tợn hơn.
Hai người Triệu Thành và Vương Dung thận trọng ngồi ở trước mặt Thẩm Bằng Bân, cảm giác được bầu không khí không đúng, hai người cũng không dám thở mạnh.
Trong số ba người này, ngoại trừ Triệu Thành, trên mặt Vương Dung và Thẩm Bằng Bân đều có vết thương do chính tay Tê Thiên để lại.
Triệu Thành nhận được điện thoại, sau đó báo cáo với Thẩm Bằng Bân: "Cậu Thẩm, người tôi sắp xếp đến bệnh viện đã bị tên họ Tề kia dẫn người tới đuổi đi, nghe nói là người của tập đoàn Văn Tôn."
"Tập đoàn Văn Tôn!" Thẩm Bằng Bân nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ này, "Thật sự cho rắng Thiên Ngân là địa bàn của Tập đoàn Văn Tôn sao, sớm muộn gì tôi cũng để ông phải chết! Tính cả tên Tê Thiên kia nữa, tôi sẽ chém chúng thành từng mảnh!"
Triệu Thành thận trọng nói: "Cậu Thẩm, hiện tại tên họ Tê kia đã có Tập đoàn Văn Tôn chống lưng, Thẩm Thu Thủy cũng đang giúp đỡ hẳn, thậm chí cả nhà họ Kiều cũng đứng về phía hắn!"
"Vậy thì đã sao! Để cho hẳn đắc ý thêm một ngày cuối cùng hôm nay đi! Tôi đã thông báo, ngày mai người của tôi sẽ đến Thiên Ngân, khi đó tôi sẽ bắt tên họ Tề kia phải trả giá đắt, tôi sẽ cho hắn biết, đắc tội Thẩm Bằng Bân tôi thì sẽ có kết cục như thế nào! Nếu so về sự tàn nhẫn thì Thẩm Bằng Bân tôi chưa bao giờ sợ ai cải
Nghe được Thẩm Bằng Bân gọi người tới, Vương Dung và Triệu Thành nhìn nhau, hai người đều thấy được sự vui mừng trong mắt đối phương, bọn họ đã muốn nhìn thấy tên họ Tê chết từ lâu, nhưng không ngờ rằng tại cuộc họp của Thẩm thị hôm nay, tên họ Tê lại dám ra tay với cậu Thẩm! Vương Dung và Triệu Thành đều không ngờ tới điều này! Tâ Thiên càng tự tin thì trong lòng bọn họ càng cảm thấy khó chịu!
Hiện tại biết Thẩm Băng Bân đã gọi người tới, hai người Vương Dung mới yên tâm, bọn họ cũng đã nghe nói đến chuyện của Thẩm Băng Bân ở nơi khác, hẳn ta là một kẻ vô cùng tàn nhãn, đám đàn em dưới trướng đều là một đám liều mạng, những người này tới, thì tên họ Tê kia không chết, cũng tàn!.
Có tiếng bước chân vang lên, Thẩm Sơn đi tới nói: “Tên Tê Thiên kia chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng nhắc tới, hắn chỉ là một con chó do Cố Văn và Thẩm Thu Thủy cùng nhau nuôi dưỡng mà thôi, các người thật sự cho rằng hắn có can đảm dám chạm vào Bằng Bân à? Nếu không có người đứng sau chống lưng cho hắn, thì có cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám! Sở dĩ hắn ta dán làm như vậy là vì không còn cách nào khác, người cần giải quyết bây giờ là Đường Tử Tấn, người của Dược phẩm Đường thị! Hôm nay Tào Hữu đột ngột thay đổi thái độ đều là do Đường Tử Tấn giở trò.”
"Đừng lo lắng." Trong mắt Thẩm Bằng Bân hiện lên tia hung ác: "Tên Đường Tử Tấn kia cũng phải chết! Một tên cũng không thoát được!"
Thẩm Sơn nói: “Bố chỉ muốn con đặt trọng tâm vào Dược phẩm Đường thị, tên Tề Thiên kia chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần quá quan tâm đ ến hắn.”
Triệu Thành lập tức nói đệm vào: "Đúng vậy, chắc chắn cậu Thẩm chỉ cần tùy tiện là có thể xử lý được tên họ Tề kia, cậu Thẩm căn bản là không cần liếc nhìn loại chó hoang này."
Vương Dung cũng nói: "Hôm nay có người ở đó, Tê Thiên mới có gan làm vậy, nếu gặp riêng cậu Thẩm, không chừng.
tên Tê Thiên này đã sợ đến mức nhữn cả chân!"
Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh nặng nề, có người đá tung cửa!
Tiếng động đột ngột khiến bọn họ nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Tê Thiên đang đứng trước cổng với vẻ mặt tươi cười.