Dưới tác dụng của thuốc giải, tình hình nhanh chóng được kiểm soát, bên phía bệnh viện bố trí người để chuyên xử lý hậu quả, chuẩn bị những bữa ăn bổ dưỡng các loại, phóng viên tới nhưng cũng không chụp được. ảnh gì, nên họ đành chán nản rời đi.
Vài phút sau, hai người Tê Thiên và Kiều Lăng đi đến văn phòng viện trưởng.
Kiều Lăng rót cho Tề Thiên một tách trà: “Thật sự cảm ơn anh vì chuyện xảy ra ngày hôm nay.”
Tê Thiên cởi găng tay trẳng trên tay ra.
Khi găng tay trắng được cởi ra, đồng tử Kiều Lăng co rút lại, cô ấy nhìn chăm chằm vào tay Tề Thiên: “Tay anh bị sao vậy?”
Trên tay Tê Thiên có những vết thương dày đặc, thậm chí có một số vết thương còn bắt đầu sinh mủ!
Vừa rồi khi Tê Thiên châm cứu cho Liễu Y ở phòng bệnh VIP, Kiều Lăng vẫn còn nhớ rõ, tay Tê Thiên không hề bị thương!
Tê Thiên không trả lời câu hỏi của Kiều Lăng: “Cho tôi một ít cồn y tế”
Kiều Lăng nhanh chóng lấy cồn y tế ra, lại đi tìm tắm bông.
"Không cần phiền phức như vậy đâu." Tê Thiên vẫy vẫy tay, trực tiếp đổ cồn y tế lên tay, sau đó lấy băng gạc kết hợp với cồn y tế rửa sạch mủ và máu trên vết thương.
Kiều Lăng vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Kiều Lăng cũng khá giỏi võ, thường xuyên tập luyện, cũng thường xuyên bị thương, cô ấy biết rất rõ cảm giác đau đớn khi đổ cồn y tế lên vết thương, mỗi lần cho dù có dùng tăm bông nhẹ nhàng xử lý thì Kiều Lăng đều đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ cô ấy thấy Tề Thiên xử lý một cách bạo lực như vậy, hơn nữa vẻ mặt cũng không hề thay đổi chút nào!
Rõ ràng, Tê Thiên đã quen với những cơn đau như vậy rồi!
“Dùng xong rồi." Tê Thiên thuận tay buộc một ít băng gạc, trả lại cồn y tế cho Kiều Lăng.
Kiều Lăng nhìn Tề Thiên ở trước mặt, không khỏi có chút choáng váng, cô ấy bắt đầu tò mò, người trước mặt này rốt cuộc đã từng trải qua những chuyện gì? Từ thông tin điều tra về anh thì có thể thấy, người này là người bình thường, đã từng ngồi tù, nhưng xét theo biểu hiện của Tề Thiên thì anh không liên quan gì đến hai chữ bình thường!
Tê Thiên tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cô đắc tội ai sao?”
Kiều Lăng nhún vai: "Cũng không hẳn là như vậy, vừa rồi người của Dược phẩm Đường thị đã đến đây, lợi dụng chuyện này để lập một bản hợp đồng, chuyện hôm nay là do bọn họ gây ra."
Tê Thiên lắc đầu: “Tôi không nói chuyện này, chuyện trúng độc tập thể lần này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua là một loại hoa mà trong phấn hoa có chứa một loại độc tố đặc thù, nó không gây chết người, mà chỉ gây ra hiện tượng tiêu chảy hoặc nôn mửa, hoa này có ở vườn hoa phía sau, tôi nhìn thử thì thấy do nhổ đem trồng ở đây, chắc hẳn là do Đường thị kia gây ra."
Kiều Lăng không hiểu: "Vậy anh đang nói về việc gì?" Tê Thiên nị úc tôi hái bông hoa này, đã vô tình chạm
vào bông hoa hồng bên cạnh, bị gai trên đó đâm trúng, tay tôi thành ra như thế này.”
"Không thể nào!" Kiều Lăng lập tức nói: "Gai của hoa hồng không có độc, vết thương trên tay anh trong thời gian ngăn như vậy đã mưng mủ, ít nhất phải là cực độc!"
"Đúng vậy."