Tiếng bước chân dày đặc từ dưới lầu truyền đến càng ngày càng gần, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể biết có không dưới mười người đang đến!
Vẻ mặt Tào Hữu khinh thường: "Một phút sắp hết rồi, đáng tiếc, người phải lựa chọn không phải là tôi, mà là cậu."
Tào Hữu vừa dứt lời, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông vang lên đột ngột lúc nửa đêm có chút chói tai.
Tào Hữu thản nhiên liếc nhìn người gọi, khẽ cau mày.
Hiện tại Tào Hữu đang làm mậu dịch, mà cuộc gọi này đến từ trạm hậu cần rộng hơn 30.000 mét vuông có kết nối khắp vùng Tây Bắc của gãt
Đã nhiều năm như vậy, trừ khi có trường hợp khẩn cấp, nếu không trạm hậu cần sẽ không bao giờ gọi cho gã vào lúc nửa đêm.
Tào Hữu suy nghĩ một lúc rồi nhấc máy: “Nói!"
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng hoảng sợ: “Sếp Tào! Đã xảy ra chuyện! Chúng ta bị điều tra, họ nói phát hiện cả ba thùng container đều là hàng cấm! Hiện tại toàn bộ trạm hậu cần đã bị niêm phong, tất cả phương tiện đều bị tịch thuI Nhưng chúng ta chưa bao giờ làm điều này! Có người đang cố tình gây sự với chúng tai”
Sắc mặt Tào Hữu đột nhiên thay đổi, Tào Hữu còn chưa kịp nói gì thì âm thanh báo bận trong điện thoại lại vang lên, điều này có nghĩa là có người đang gọi điện, Tào Hữu nhìn thoáng qua thì thấy lúc này có không chỉ có một cuộc điện thoại gọi đến!
Đêm khuya thế này, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, lại có nhiều cuộc điện thoại gọi đến như vậy, điều nữa khiến Tào Hữu có một dự cảm rất không tốt!
Tào Hữu nhanh chóng dặn dò một câu qua điện thoại ổn định tình hình trước rồi cúp máy, Tào Hữu còn chưa kịp gọi lại cuộc gọi nhỡ vừa nấy, thì lại có một cuộc gọi khác đến.
"Lão Tào! Ông đã làm cái quái gì vậy! Vì hàng hóa mà ông vận chuyển mà toàn bộ nhà máy của tôi đã bị niêm phong! Ông giấu thứ gì trong hàng hóa! Mẹ kiếp!"
Người trong điện thoại đang chửi bới ầm ï.
“Lão tào! Ông làm cái quái gì thế hả!” Tào Hữu còn chưa kịp giải thích thì một chiếc điện thoại di động khác đặt ở đầu giường vang lên, đây là điện thoại cá nhân của Tào Hữu, chỉ có một số ít người biết số này, bình thường dùng để giải quyết những việc quan trọng nhất.
Tiếng chuông của chiếc điện thoại tư nhân này vang lên, khiến Tào Hữu hoàn toàn hoảng sợ, nhấc máy.
"Tào Hữu! Mẹ nó, muốn chết thì cũng đừng liên lụy ông đây! Tôi nói cho ông biết, từ nay về sau, tôi và ông không liên quan gì đến nhaul"
Tào Hữu hoàn toàn choáng váng khi nghe thấy giọng nói này!
Người gọi điện thoại tới có thể nói là người có ảnh hưởng nhất trong số những người mà Tào Hữu biết, hàng năm Tào Hữu phải cống nạp cho đối phương gần 100 triệu, đồng thời phải đối xử hết sức chu đáo, trước mặt đối phương phải bảo gì nghe nấy!
Nhưng bây giờ, ngay cả người như vậy cũng gọi điện thoại tới, hơn nữa từ giọng điệu của đối phương có thể nghe được, lúc này đối phương rất sợ hãi!
Rốt cuộc là chuyện lớn như thế nào, mới có thể khiến một nhân vật t0 lớn sợ hãi như vậy?
Tào Hữu vô thức nhìn Tê Thiên đang ngồi trong góc.
Tề Thiên tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ Tào, xem ra người nên đưa ra lựa chọn, vẫn là ông."
Lúc này, tiếng bước chân dày đặc từ dưới lầu đã tới cửa phòng, gõ cửa.
Tào Hữu đột nhiên hét lớn về phía cửa: "Không được tiến vào!"
Ngoài cửa, một vệ sĩ tư nhân nói: "Ông chủ, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cút hết đi!" Tào Hữu lập tức hét lên: "Đầu cút xuống lầu hết đi! Không có mệnh lệnh của tôi, thì không ai được phép lên! Cút khỏi đây!"
Rất nhanh, những tiếng bước chân đó lại rút lui.
Tào Hữu nhìn về phía Tẽ Thiên đang ngồi trong bóng tối, lúc này Tào Hữu chỉ cảm thấy, người này giống như một con quỷ đến từ địa ngục, nhìn không rõ mặt của cậu ta, nhưng bất cứ cử động nào của cậu ta cũng có thể g iết chết anh.
Tào Hữu không sợ có người giở trò độc ác với mình, dù sao gã cũng đã giở trò độc ác quá nhiều, khi còn trẻ cũng là kẻ rất liều mạng.
Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến Tào Hữu hoàn toàn sợ hãi! Ngay cả một nhân vật tai to mặt lớn như vậy cũng bắt đầu sợ hãi! Tào Hữu biết rất rõ, người đang ở trước mặt mình có năng lực, khiến mọi thứ mình sở hữu dễ dàng biến thành hư vô!
"Ông chủ Tào, nói cho tôi biết lựa chọn của ông đi." "Bụp!"
Không chút do dự, Tào Hữu quỳ gối xuống đất, cứ như vậy mà quỳ trước mặt Tề Thiên.
Từ góc độ này, Tào Hữu có thể nhìn thấy khuôn mặt Tề Thiên ẩn trong bóng tối, trên khuôn mặt trẻ tuổi đó mơ hồ nở nụ cười nhạt, trên mặt đối phương không có sự kiêu ngạo, cũng không có thái độ đắc thắng!
Điều đó có nghĩa là gì! Nó cho thấy trong mắt đối phương, việc bóp ch ết chính mình dễ dàng như bóp ch ết một con kiến, hiện tại đối với đối phương mà nói, kết quả như vậy căn bản không cần có một chút dao động cảm xúc nào trong đó!
Hai bên căn bản là không hề cùng đẳng cấp!