Long Vương Xuất Thế

Chương 146: C146: Ông đang uy hiếp tôi




Lúc này, trong mắt Lưu Tài Lương lộ ra vẻ điên cưồng.

Liễu Kiến Quân sắp chạy ra khỏi sân thì đèn xe phía sau bật sáng, trở nên chói mắt vô cùng.

"Bùm!"

Một tiếng vang thật lớn, chiếc xe dừng lại.

Liễu Kiến Quân giống như một con diều bị đứt dây, cơ thể của ông ấy vẽ một vòng cung trên không rồi nặng nề ngã xuống đất.

Vài giây sau, có tiếng bước chân vang lên, theo đó là vài tiếng thở dốc nặng nề, vài bóng người vây quanh Liễu Kiến Quân.

Trên mặt đất đã có một vũng máu.


Tên bác sĩ trẻ nhìn Liễu Kiến Quân nằm trên mặt đất, vẻ mặt trở nên vô cùng hoảng loạn: "Thầy... Thầy... Thầy... ông... ông... ông..."

Tên bác sĩ trẻ không nói thành lời.

Lưu Tài Lương xuống xe, dùng ánh mắt nham hiểm trừng mắt nhìn Liễu Kiến Quân rồi chửi: "Mẹ kiếp nó!

Thật là xui xẻo! Mẹ kiếp!"

Tài xế xe tải thấy có chuyện không ổn liền quay đầu bỏ chạy!

Mẹ kiếp cậu chạy đi đâu vậy!" Lưu Tài Lương đuổi theo, đá văng tên tài xế xe tải: "Tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay mọi người đều phải chịu trách nhiệm, nếu xảy ra chuyện gì, thì mẹ kiếp, cùng nhau chịu trận!"

Tài xế xe tải cũng vô cùng hoảng sợ.

Tên bác sĩ trẻ run rẩy hỏi: "Thầy...thầy, phải...phải làm sao bây giờ?"

"Mẹ kiếp, còn có thể làm gì được nữa?" Lưu Tài Lương nhổ nước bọt, lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số: "Alo, tôi muốn báo cảnh sát, tôi đã tông phải ai đó, đúng vậy, ở kho y tế ngoại ô, trên đường trời quá tối, ông ta đột nhiên từ bên đường lao ra, tôi không phản ứng kịp, hình như là một tên ăn vạ! Đúng vậy, chúng tôi ở ngay đây."

Nói xong, Lưu Tài Lương lại gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, sếp Đường, tôi là Lưu Tài Lương, ở đây đã xảy. ra chuyện, có người nhìn thấy lô hàng của cậu, nhưng tôi đã xử lý người đó rồi, nhưng sự việc có chút phiền phức."

Lưu Tài Lương dừng lại vài giây rồi nói: “Cậu đừng mắng chửi tôi, tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra, dù sao chúng ta đều là châu chấu bị cột vào cùng một sợi dây, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi thì cậu cũng không thoát được, lần này cậu phải giúp tôi, không sao cả, không quen biết ai cũng không sao, tôi sẽ tìm mối liên hệ cho cậu, nhưng về phần tiền, thì cậu phải trả mới được.....vậy thỏa thuận vậy đi.”


Lưu Tài Lương cúp điện thoại, lại bấm số gọi cho. một số khác: "Triệu Thành, là tôi, Lưu Tài Lương, cậu giúp tôi một việc, đừng vội từ chối, đừng quên ba năm trước đây là ai đã làm giám định cho cậu, lần này nếu tôi ngã, cậu cũng phải chôn cùng."

Trong điện thoại vang lên một tiếng rống giận: "Lưu Tài Lương, mẹ nó, ông đang uy hiếp tôi?"

"Đúng vậy, tôi đang uy hiếp cậu." Lưu Tài Lương nói thẳng: "Cậu không cần phải ra tiền, cậu biết Dược phẩm Đường thị không, lúc sau Đường Tử Tấn sẽ liên lạc với cậu, cậu ta sẽ trả tiền, cậu chỉ cần chịu trách nhiệm lót đường là được rồi, rồi, chuyện chỉ có vậy thôi."

Sau khi liên tục gọi mấy cuộc thoại, Lưu Tài Lương mới nhìn về phía tài xế xe tải và tên bác sĩ trẻ, đe dọa: “Chuyện hôm nay các người đều có mặt ở đây, tôi đang lái xe bình thường thì người đàn ông này đột nhiên từ bên đường lao ra, hiểu không! Nếu ai nói lỡ miệng thì xong đời cả lũ!

Người tài xế xe tải và tên bác sĩ trẻ liên tục gật đầu.

Lưu Tài Lương châm một điếu thuốc, đứng ở nơi đó yên lặng chờ đợi.

Trên đường nhỏ, máu từ trên người Liễu Kiến Quân chảy ra ngày càng nhiều.

Mười hai giờ tối.

Phòng bệnh VỊP của Bệnh viện Nhân dân số 2 Thiên Ngân.


Tê Thiên ngồi ở bên giường, sau khi vừa quan sát xong, anh đã hoàn toàn nắm rõ tình trạng của Liễu Y, bây giờ chỉ cần đợi Liễu Kiến Quân lấy thuốc về rồi chườm nóng, sau đó lại thêm vài lần chữa trị nữa là được.

Liễu Y nằm trên giường, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, khóe miệng thỉnh thoảng lại mỉm cười, hiển nhiên trong lòng có rất nhiều chuyện vui vẻ.

Một tiếng “rầm” vang lên, có người đẩy cửa phòng bệnh ra khiến Liễu Y giật mình.

Tê Thiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy Kiều Lăng vội vàng lao vào.

Kiều Lăng nhìn thấy ánh mắt của hai người, bình tĩnh lại cảm xúc, nói với Tê Thiên: “Tê Thiên, anh ra đây một lát”

"Ừ." Tê Thiên gật đầu, sau khi dặn dò Liễu Y năm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Kiều Lăng cố ý đóng cửa phòng bệnh lại, liếc nhìn Liễu Y nằm trên giường qua cửa sổ, sau đó nhỏ giọng nói: "Liễu Kiến Quân đã xảy ra chuyện, hiện tại ông ấy đang ở trong phòng cấp cứu!"