Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 517: Chèn ép Nguyên Ân




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Dựa vào sự chưởng khống của bảy loại nguyên tố, chiến thuật nàng có thể sử dụng thực sự là quá nhiều. Hơn nữa, Đường Vũ Lân có một loại cảm giác, Lam Ngân Kim Quang Trận của chính mình nếu như là tác dụng ở trên người Cổ Nguyệt, e rằng không hẳn sẽ đem lại bao nhiêu hiệu quả.

"Ầm!" Lại là một quả Nguyên Tố Chi Cầu nổ nát. Nguyên Ân Dạ Huy mặt trầm như nước, nàng không sử dụng Cự Ma Thái Thản, mà lại dựa vào sức mạnh của Thái Thản và Kim Cương Thái Thản gắng gượng chống đỡ. So đấu tiêu hao!

Trên thực tế, nàng đã biết, cuộc tranh tài này bọn họ đã thua. Thời điểm Đường Vũ Lân chính diện gắng gượng chống đỡ Quang Ám Thánh Kiếm, bọn họ cũng đã thua. 

Cổ Nguyệt sau đó lại bạo phát một cách không ngờ. Nhưng nàng sẽ không cứ như thế chịu thua, nàng vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu. Nếu như có thể đánh đến khi hồn lực của Cổ Nguyệt tiêu hao hầu như không còn, mình và Đường Vũ Lân một chọi một, đối phó với Đường Vũ Lân bị thương, vẫn có một chút cơ hội.

Nàng là Song Sinh Võ Hồn, nhìn kiểu nào hẳn đều có hồn lực hùng hậu hơn so với Cổ Nguyệt, đẳng cấp hồn lực cũng phải ở bên trên Cổ Nguyệt mới đúng.

Sau khi hồn lực vượt quá cấp 40, tốc độ tu luyện rõ ràng bị hạ thấp. Nàng đã đột phá cấp 40 được gần một năm, hiện tại cũng bất quá chỉ đạt cấp 43 mà thôi. Đây vẫn tính là một tốc độ tu luyện khá nhanh.

Cổ Nguyệt cũng chỉ mới vừa đột phá, hẳn là cấp 41. Nguyên Tố Chi Trượng của nàng là đệ tứ hồn kỹ, hơn nữa liên tục phát động công kích mạnh mẽ như vậy, tiêu hao nhất định phải lớn hơn so với mình.

1 viên, 2 viên, 10 viên, 20 viên.

Nguyên Ân Dạ Huy đã bị áp bức tiếp cận đến biên giới của Luận Bàn Lôi, nhưng Cổ Nguyệt vẫn bắn ra Nguyên Tố Chi Cầu giống như là đạn pháo vậy, không có nửa điểm dáng vẻ giống như muốn thu hồi lại.

Hồn lực của nàng làm sao lại sẽ hùng hậu như vậy? Chuyện này là không thể nào! Nguyên Ân Dạ Huy trợn to hai mắt.

Thái lão lúc này đã đi tới trước, hai mắt híp lại, bà biết là có chuyện gì xảy ra.

Hồn lực của Cổ Nguyệt hẳn đúng là không được nhiều bằng Nguyên Ân Dạ Huy, thế nhưng, Võ Hồn của nàng là Nguyên Tố Chưởng Khống. Điểm khác biệt so với các Hồn Sư khác là ở chỗ, chưởng khống và sử dụng nguyên tố, không chỉ có quan hệ tới hồn lực của bản thân, mà cũng đồng thời có quan hệ tới tinh thần lực. Chỉ có tinh thần lực mới có thể hấp dẫn và khống chế nguyên tố. Cứ như vậy, tu vi của Cổ Nguyệt chính là dựa vào tinh thần lực cộng thêm hồn lực. Tinh thần lực của nàng ở bên trên Nguyên Ân Dạ Huy rất xa, thi đấu càng kéo dài, sức chiến đấu của nàng mới sẽ bền bỉ như thế.

"Ầm!" Nguyên Ân Dạ Huy ngã người về phía sau ngửa mặt lên, nhưng lần này dưới chân nàng cũng không lui lại. Không thể lui nữa, lui nữa thì sẽ rơi ra khỏi Luận Bàn Lôi!

"Hống!!" Nàng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng đầy giận dữ, đệ tứ Hồn Hoàn rốt cục cũng lóe sáng. Không thể tiếp tục đấu tiêu hao, chỉ có thể liều mạng.

Cự Ma Thái Thản! Thân thể trở nên càng thêm ngưng tụ, một quyền đấm ra, Nguyên Tố Chi Cầu bị phá nát. Không Khí Pháo liên tục nổ ra, cuối cùng cũng coi như là có thể dựa vào uy năng tăng lên dữ dội mà ngăn trở Nguyên Tố Chi Cầu của Cổ Nguyệt.

Nhưng cũng là vào lúc này, nàng nhìn thấy Đường Vũ Lân! Đường Vũ Lân cười híp mắt đi tới bên cạnh Cổ Nguyệt.

"Được rồi." Đường Vũ Lân vỗ vỗ vai Cổ Nguyệt.

Ánh sáng Nguyên Tố Chi Trượng của Cổ Nguyệt thu lại, liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn một chút Nguyên Ân Dạ Huy, không hề hé răng. Công kích bị đình chỉ.

Nguyên Ân Dạ Huy hơi có chút thở dốc. Cự Ma Thái Thản xác thực mạnh mẽ, nhưng tiêu hao cũng là rất to lớn.

Nàng nhìn Đường Vũ Lân một chút, xoay người nhảy xuống Luận Bàn Lôi. Thắng bại đã phân, một chọi hai, nàng không thể có cơ hội, Đường Vũ Lân đã lưu cho nàng mặt mũi.

Tiếng hoan hô trong nháy mắt từ bên phía khán đài của lớp năm nhất bùng nổ.

Nếu như nói, giành chiến thắng trận luận bàn với lớp năm hai vào năm ngoái, còn có một vài phần vận khí nhất định. Vậy thì, ngày hôm nay chính là thắng lợi chân chính. Hai trận thi đấu đôi, giành được hai trận toàn thắng.

Đặc biệt là trận thứ hai, quyết đấu giữa hai vị lớp trưởng, Nguyên Ân Dạ Huy chung quy vẫn thua.

"Ngươi không sao chứ?" Cổ Nguyệt hướng về Đường Vũ Lân, nhẹ giọng hỏi.

Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì, vừa nãy khí huyết có chút cuồn cuộn, vào lúc này đã ổn rồi." Không ngừng hấp thu tinh hoa Kim Long Vương, năng lực tự chữa thương, năng lực kháng đòn của hắn cũng không ngừng tăng lên. Mới vừa rồi bị Quang Ám Thánh Kiếm chém, xác thực đúng là ngũ tạng như thiêu đốt. Nhưng dù bị như thế, chỉ cần chốc lát, khí huyết trong cơ thể cũng đã bình phục lại. Tuy rằng còn có chút không thoải mái, nhưng đã không có gì đáng ngại.

"Tuyệt kỹ sáng lên như tia chớp vừa rồi của ngươi là cái gì vậy?" Nhạc Chính Vũ cũng không hề bởi vì thua trận thi đấu mà buồn bực, trái lại còn tràn ngập hiếu kỳ. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt mới từ bên trên Luận Bàn Lôi đi xuống tới, đã thấy hắn lon ton chạy lại.

Uy lực của Quang Ám Thánh Kiếm, hắn và Nguyên Ân Dạ Huy đã thí nghiệm qua rất nhiều lần, tuyệt đối là uy lực phi phàm đấy! Coi như là Ngũ Hoàn Hồn Vương, cũng không thể ngăn được đòn đánh này của bọn họ một cách chính diện. Nhưng Đường Vũ Lân chỉ bằng sức một người mạnh mẽ chống đỡ, đây tuyệt đối là tác dụng của hồn kỹ kia của hắn.

Đường Vũ Lân hướng về hắn khẽ mỉm cười, "Muốn biết sao?"

Nhạc Chính Vũ dùng sức gật gật đầu.

Đường Vũ Lân nói: "Nếu đồng ý lưu ban, ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Nhạc Chính Vũ ngẩn ngơ, "Lưu ban?" Sau một khắc hắn liền hiểu ra, từ năm thứ hai lưu ban, vậy còn không phải sẽ trở thành học viên năm nhất hay sao?

"Này, học viện không cho lưu ban có được hay không? Thành tích không hợp cách, là bị khai trừ đấy!"

Âm thanh bất mãn của hắn không thể làm cho Đường Vũ Lân nghe thấy. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đã bị tiếng hoan hô của các học viên năm nhất nuốt hết.

Thành viên tham gia đấu giao hữu giữa liên quân lớp năm nhất - năm hai;  đấu với lớp năm ba, cuối cùng cũng đã xác định.

Ba trận đấu đơn, Nguyên Ân Dạ Huy, Vũ Ti Đóa, Diệp Tinh Lan.

Một trận đấu đôi, Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt.

Đoàn chiến bảy đấu bảy, đội trưởng, Đường Vũ Lân, đội phó, Nguyên Ân Dạ Huy, đội viên, Cổ Nguyệt, Tạ Giải, Nhạc Chính Vũ, Hứa Tiểu Ngôn, Diệp Tinh Lan.

Thời gian thi đấu: thứ năm tuần sau.

Đả kích Nguyên Ân Dạ Huy phải nhận ngày hôm nay vẫn là rất lớn. Bại bởi Đường Vũ Lân chỉ là phụ, dù sao, bởi vì đã từng thua một lần, ít nhiều vẫn có chút chuẩn bị tâm lý.

Thứ làm cho nàng khiếp sợ và mơ hồ không rõ nhất, chính là thực lực của Tạ Giải. 

Đoạn Hồn Tiêu và Diệp Tinh Mạch, tuy rằng từ thực lực thực tế mà xem, hẳn là sẽ không thua thảm như vậy. Nhưng ở bên trong trận đấu kia, hoàn toàn bị Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn chưởng khống nhịp điệu. Đặc biệt là Tạ Giải, sự tiến bộ của hắn quá to lớn, bất kể là tốc độ hay là lực công kích, hoàn toàn không hề giống với trước đây. Đặc biệt là khi lực công kích của hắn hừng hực bạo phát, coi như là ở dưới đài, Nguyên Ân Dạ Huy cũng đều có thể cảm nhận được cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.

Hắn lại đã trở nên mạnh như thế? Tại sao tốc độ tiến bộ của lớp năm nhất bọn họ lại nhanh như thế?

Niềm tin! Nếu như Tạ Giải biết được nghi vấn của nàng, nhất định sẽ trả lời nàng hai chữ này.

Chính là bởi vì Nguyên Ân Dạ Huy, hắn mới sẽ liều mạng như vậy. Nguyên nhân hắn liều mạng chỉ có một, hắn muốn có đủ thực lực theo đuổi nàng. Hắn muốn có đủ niềm tin rằng, hắn xứng với nàng.

"Ngươi thật sự không có chuyện gì?" Trở lại khu túc xá công đọc sinh, Cổ Nguyệt hỏi lại Đường Vũ Lân một lần nữa.

"Thật sự không có chuyện gì mà! Nàng xem ta này, da dày thịt béo. Lại nói, ngày mai là ngày nghỉ, nàng lại muốn đi Truyền Linh Tháp sao?" Đường Vũ Lân hướng về Cổ Nguyệt hỏi.

"Ừm. Cũng không có chuyện gì khác, thì đi Truyền Linh Tháp tu luyện thôi." Cổ Nguyệt gật đầu.

Đường Vũ Lân cười nói: "Nàng ẩn giấu thật đúng là đủ sâu nha! Không nghĩ tới thực lực của nàng bây giờ cũng đã mạnh như thế, ta không phải là đối thủ của nàng. Nàng vẫn luôn nỗ lực như thế, chênh lệch này giữa chúng ta lại càng lúc càng lớn."

Cổ Nguyệt nở nụ cười mỉm, "Ngươi lo lắng chuyện gì?"

Đường Vũ Lân cười nói: "Lo lắng ngày nào đó nếu như chúng ta trở thành đối thủ, sẽ bị nàng đánh cho răng rơi đầy đất đấy!"

Cổ Nguyệt ngẩn ngơ, ánh mắt của nàng trong nháy mắt ảm đạm đi một thoáng. Tuy rằng chỉ kéo dài trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng vẫn bị Đường Vũ Lân bắt lấy.

"Sao vậy?"

Cổ Nguyệt lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì. Nghỉ ngơi dự định đi đâu, làm gì?"

Đường Vũ Lân nói: "Ta có thể sẽ đi Thiên Đấu Thành một chuyến. Mấy tháng này chế tạo ra Hữu Linh Hợp Kim, có một phần dư tích góp, cần phải đi bán một phen. Thuận tiện mua một ít kim loại hiếm trở về. Nghe sư bá chỉ điểm một chút về đoán tạo."

"Ta đi cùng ngươi được chứ?" Cổ Nguyệt bật thốt lên.

"A? Tốt!" Đường Vũ Lân hơi kinh ngạc nhìn nàng. Từ khi năm học thứ hai khai giảng cho tới nay, bọn họ quả thật là chưa từng đi ra ngoài chung. Mọi người đều đang bận rộn tu luyện, hầu như không có thời gian rảnh.

Cổ Nguyệt hướng về hắn cười tươi, xoay người đi về phòng túc xá của mình.