Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Hai đấu với hai thì sao? Các ngươi có ý kiến gì hay không?"
Nguyên Ân Dạ Huy nói: "Trận này chúng ta muốn tranh thủ một chút, ta và Nhạc Chính Vũ, đấu với ngươi và Cổ Nguyệt."
Đường Vũ Lân nói: "Được, vậy đây là trận đầu. Đoàn chiến thì…? Đoàn chiến bảy người tính thế nào?"
Nguyên Ân Dạ Huy nói: "Các ngươi bên này gồm, ngươi, Cổ Nguyệt, Diệp Tinh Lan khẳng định không thành vấn đề. Đối với việc chọn hai người Hứa Tiểu Ngôn và Tạ Giải chúng ta có dị nghị. Ta sẽ từ trong lớp chúng ta tuyển chọn ra hai vị học viên, cùng với bọn họ tiến hành một trận tranh tài hai đấu hai. Ai thắng, sẽ đại diện hai lớp tham gia trận giao hữu này, thế nào? Đương nhiên, hai người do lớp chúng ta chọn ra không phải ta và Nhạc Chính Vũ."
"Được! Một lời đã định." Đường Vũ Lân không chút do dự đáp ứng.
Nhìn hắn đáp ứng thống khoái như vậy, Nguyên Ân Dạ Huy không khỏi nhíu nhíu mày, "Ngươi chắc chắn như vậy?"
"Đương nhiên! Nói thẳng ra, lớp các ngươi trừ ngươi và Chính Vũ ra, những người khác, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được nhóm của Vũ Ti Đóa bọn họ."
"Ngươi đừng có tự đại như vậy có được hay không?" Nguyên Ân Dạ Huy tức giận.
Đường Vũ Lân nói: "Nếu không thì thử xem? Sáu người chúng ta không ra trận, mọi người tổ chức một trận đấu 5 đánh 5, bên lớp các ngươi, ngươi và Chính Vũ không ra trận. Nhìn xem ai thắng!"
"Lười phí lời cùng ngươi!" Nguyên Ân Dạ Huy tức giận bỏ đi.
Đây chính là phiền muộn vì thực lực không bằng người. Xác thực, lớp năm nhất khóa này, thực lực bình quân quá mạnh mẽ.
Hai mắt Đường Vũ Lân híp lại, cử hành một trận đấu sàng lọc như vậy cũng tốt. Nghi vấn đối với thực lực của Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn không chỉ là lớp năm hai, mà bên trong lớp của hắn làm sao lại không có cho được?
Vũ Ti Đóa, Lạc Quế Tinh, Từ Du Trình, những người bọn họ ai mà chẳng có thực lực cường hãn? Bên trong đoàn chiến không có suất dành cho bọn họ, bọn họ có thể phục được sao?
Mà thông qua một vài trận đấu khiêu chiến như vậy để chứng minh thực lực, không thể nghi ngờ cũng có thể khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Thời gian địa điểm của đấu sàng lọc được quyết định rất dễ dàng. Hai ngày sau, tại Luận Bàn Lôi của Sử Lai Khắc học viện.
Tổng cộng so đấu hai trận, đều là đấu đôi. Trận đầu, Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn, đánh với lớp năm hai Đoạn Hồn Tiêu, Diệp Tinh Mạch.
Trận thứ hai, Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt, đánh với Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ.
Tuy rằng chỉ hai trận đấu đôi, nhưng tuyệt đối là rất đáng xem.
Trong trận đấu giao hữu giữa lớp năm nhất và năm hai lần trước, Diệp Tinh Mạch bị Diệp Tinh Lan áp chế đến thảm, nhưng cũng không phải là vì hắn không mạnh, mà chỉ là Võ Hồn của hắn bị Diệp Tinh Lan áp chế quá lợi hại. Đoạn Hồn Tiêu thì là một trong những Tứ Hoàn Chủ Khống Hồn Sư rất mạnh của lớp năm hai. Là người sớm nhất đạt đến tu vi tứ hoàn, khi đó thậm chí ngay cả Nguyên Ân vẫn còn là tam hoàn.
Mà lớp năm nhất bên này, Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn vẫn luôn bị cho rằng là điểm yếu của tiểu đội Đường Vũ Lân. Bọn họ cũng không có chỗ nào mạnh mẽ cả, chỉ có Tạ Giải cũng khá là cứng hơn một chút mà thôi.
Cuộc tranh tài này sẽ quyết định ai có thể thu được tiêu chuẩn tham dự đoàn chiến đối với lớp năm ba.
Còn trận thứ hai, không thể nghi ngờ chính là va chạm được mong đợi nhất. Nhóm hai người được cả hai lớp công nhận là mạnh nhất. Mỗi bên đều có ưu thế. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt có tu vi yếu hơn một chút, nhưng bọn họ lại có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ cực kỳ cường hãn kia. Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ có thể chống lại được hay không còn rất khó nói. Dù sao, số người xem trọng tổ hợp Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt cũng nhiều hơn một chút.
Khiến cho người ta không nghĩ tới chính là, đây chỉ là một hồi thi đấu sàng lọc, vậy mà viện trưởng Ngoại viện Thái lão lại quyết định tự mình đứng ra làm trọng tài, đến giúp bọn họ canh chừng trận đấu.
Hai ngày sau.
Hai giờ chiều, Luận Bàn Lôi, tất cả các học viên lớp năm nhất và năm hai đều đã đến, chờ đợi hai trận đấu sàng lọc bắt đầu.
"Có lòng tin hay không?" Đường Vũ Lân nhìn Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn trước mặt.
"Có." Tạ Giải không chút do dự trả lời.
Hứa Tiểu Ngôn khẽ mỉm cười, "Hắn không cản trở, ta cũng không thành vấn đề."
Tạ Giải giận dữ, "Này, các người đều nhìn ta không thuận mắt đúng không? Lần này ca ca liền để các ngươi nhìn xem, ca ca đây mạnh mẽ đến mức nào!"
Trên khán đài, Lạc Quế Tinh thấp giọng hướng về Vũ Ti Đóa ở bên cạnh hỏi: "Tại sao lần đấu sàng lọc này không có chúng ta? Ngươi từng hỏi qua Vũ Lân sao?"
Khóe miệng Vũ Ti Đóa khẽ co giật một thoáng, tựa hồ như muốn cười, "Con người của hắn ngươi còn không biết sao? Nhìn qua nhẹ nhàng, trên thực tế xấu bụng vô cùng. Hắn nói với ta, trận đấu sàng lọc này nếu như Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn thua, liền để ta nhảy ra ngoài, nổi giận quát hắn không công bằng. Sau đó chúng ta so đấu với đối phương một trận."
Vẻ mặt của Lạc Quế Tinh cũng biến thành quái lạ, "Vậy mà cũng được? Đây không phải là chơi xấu sao?"
Vũ Ti Đóa nói: "Lúc đó Đường Vũ Lân cũng vô cùng đường hoàng nói với ta. Hắn nói, chúng ta nhỏ. Năm thứ hai hẳn là sẽ nhường chúng ta. Hơn nữa, chúng ta làm vậy cũng không phải là chơi xấu."
Lạc Quế Tinh vỗ vỗ trán, "Vậy nếu như Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn thắng thì sao?"
Vũ Ti Đóa nói: "Nếu như thắng, hắn để cho chúng ta cân nhắc một chút. Hai đấu hai, ngoại trừ ta ra, chúng ta bên này có thể có tổ hợp hai người khác có thể chiến thắng bọn họ hay không, thí dụ như ngươi và Từ Du Trình?"
Lạc Quế Tinh kinh ngạc nói: "Hắn đây là có ý gì? Lẽ nào hắn cho rằng Hứa Tiểu Ngôn và Tạ Giải có thể mạnh hơn so với ta phối hợp với Từ Du Trình?"
Vũ Ti Đóa nói: "Ta cũng không cho là như vậy! Thế nhưng, cái tên Đường Vũ Lân này, cũng không phải là người không biết tính toán."
Lạc Quế Tinh nhíu mày, "Chẳng lẽ nói, thực lực của bọn họ có sự nhảy vọt to lớn? Trận chiến đầu năm nay, ngươi có cảm thấy bọn họ đặc biệt mạnh hay không?"
Vũ Ti Đóa nói: "Bọn họ đều không hề dùng hết toàn lực, lúc đó làm sao có thể cảm nhận được? Nhìn một chút đi, cuộc tranh tài ngày hôm nay dĩ nhiên sẽ có thể nhìn ra rồi."
"Ừm!" Lạc Quế Tinh khẽ vuốt cằm.
Trong trận đấu sàng lọc, không hề có bất kỳ thủ tục rườm ra nào. Thái lão đi tới đài thi đấu, "Hai đấu hai, học viên của hai bên ra sân!"
Bên lớp năm hai, Đoạn Hồn Tiêu và Diệp Tinh Mạch song song leo lên đài thi đấu. So với lần giao hữu trước đó, bọn họ có vẻ càng thêm trầm ổn hơn. Diệp Tinh Mạch ánh mắt sắc bén, mơ hồ có ánh sáng lấp lóa.
Một bên khác, Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn cùng nhau ra sân.
Thời điểm Nguyên Ân Dạ Huy nhìn thấy bọn họ sóng vai lên đài, không biết tại sao, trong lòng lại có một chút cảm giác không thoải mái.
Từ sau cái ngày kia nhìn thấy Tạ Giải phẫn nộ rời đi, trong lòng nàng dù sao cũng hơi không đành lòng. Nhưng sự kiêu ngạo của nàng, đương nhiên không thể tự chủ động thừa nhận sai lầm của mình đối với Tạ Giải.
Nàng vốn tưởng rằng, sau ngày đó mình làm tổn thương Tạ Giải, hắn sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt mình. Nhưng ai ngờ đâu, sáng ngày hôm sau, sáng sớm khi nàng rời giường, vẫn như cũ nhìn thấy, trước cửa của mình đã được quét dọn sạch sẽ, một chậu nước sạch được đặt ngoài cửa.
Ở trong nháy mắt đó, nàng ngây dại cả nửa phút đồng hồ mới phục hồi lại tinh thần. Cái tên này, cũng thật là chấp nhất đây!
Bắt đầu từ ngày đó, một chút oán khí đối với Tạ Giải vốn quẩn quanh trong lòng nàng đã chân chính biến mất, chí ít sẽ không vừa nhìn thấy hắn liền nổi giận.
Cái tên này mặc dù có chút nhảy nhót, nhưng bình thường đã rất ít có cơ hội có thể nhìn thấy hắn, có thể thấy được hắn vẫn luôn rất cố gắng.
Chỉ là, hắn có thể đuổi kịp bước tiến của mình sao? Mình nhất định phải gia nhập được vào Nội viện đấy! Thời điểm trong đầu Nguyên Ân Dạ Huy xuất hiện cái ý niệm này, bản thân nàng bỗng cảm thấy có chút đáng sợ, từ lúc nào mình lại vì hắn mà suy nghĩ những thứ này? Hắn đuổi kịp được hay không thì có liên quan gì đến mình?
Tướng mạo của Tạ Giải cũng vô cùng anh tuấn, chỉ là bình thường hay đi cùng với Đường Vũ Lân, bị sự nổi bật của Đường Vũ Lân làm cho chìm đi bớt. Lúc này, khi hắn và Hứa Tiểu Ngôn cùng nhau tiến lên đài, quả thực là có mấy phần cảm giác trai tài gái sắc.
Song phương leo lên đài thi đấu, đối diện lẫn nhau.
Thái lão lạnh nhạt nói: "Thoải mái phát huy, bắt đầu thi đấu." Không có quy tắc thi đấu, chính là để họ thoải mái phát huy, phô bày thực lực của bản thân.
Nương theo tiếng hô bắt đầu thi đấu của Thái lão, Tạ Giải là người đầu tiên động. Hắn cứ như thể là một cơn gió mát, nhẹ nhàng bay lên, trong tay phải, Quang Long Chủy hiện ra. Tốc độ thật nhanh, hai chữ “bắt đầu” của Thái lão còn đang vang vọng, hắn cũng đã vọt qua được một nửa sân đấu.
Thật nhanh!
Đoạn Hồn Tiêu và Diệp Tinh Mạch giật cả mình, các học viên năm nhất, năm hai cũng là như thế.
Rất nhiều Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư đều theo bản năng phán đoán tốc độ của chính mình, so với Tạ Giải như thế nào? Bọn họ rất nhanh sẽ phán đoán ra, khẳng định là không thể nhanh bằng Tạ Giải.
Đoạn Hồn Tiêu và Diệp Tinh Mạch có thể đại biểu lớp năm hai cùng nhau ra trận, thực lực đương nhiên bất phàm. Diệp Tinh Mạch bước tới một bước, cũng đã che ở trước người Đoạn Hồn Tiêu. Ánh sáng lóe lên trên tay phải, Tinh Thánh Kiếm đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Một ánh sao đâm ra, chính là con đường mà Tạ Giải tất sẽ đi qua nếu muốn vọt tới trước.
Nhưng cũng vào lúc này, Tạ Giải làm ra một động tác chẳng ai nghĩ tới.
Nỗ lực lao lên với tốc độ cao của hắn, trong nháy mắt này, lại đột nhiên dừng lại. Từ cực động đến cực tĩnh, biến hóa này thực sự là quá đột ngột!
Quang Long Chủy vung lên, ở trong nháy mắt này, hắn cho tất cả mọi người cảm giác, cứ như thể là cả người đột nhiên lớn lên vậy.
Người tất nhiên không thể lớn lên, thứ lớn lên chính là khí thế. Ở trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, khí thế của Tạ Giải khác nào núi lửa phun trào nhảy vọt lên. Cùng lúc đó, mọi người mới nhìn rõ trên người hắn, hai vàng, hai tím, bốn cái Hồn Hoàn.
Thời điểm nhìn thấy bốn cái Hồn Hoàn, trên khán đài, ánh mắt Vũ Ti Đóa, Lạc Quế Tinh và Từ Du Trình đều ngưng lại. Ưu thế hồn lực của bọn họ cho tới nay đều không còn nữa. May là, một bên khác, Hứa Tiểu Ngôn đang phóng thích ra Tinh Trượng Võ Hồn vẫn còn là tam hoàn.