Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 411: Cuộc thi cuối kỳ




Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

--- 

"Ai ui, dọa ta một hồi! Lạp Trí, ngươi làm gì thế?" Đường Vũ Lân sợ đến run run một cái.

Từ Lạp Trí ha ha cười nói: "Không có gì! Ta chỉ đang xem ngươi lúc nào tỉnh lại."

Đường Vũ Lân vươn mình ngồi dậy, cảm giác suy yếu đã giảm bớt hơn nhiều, chí ít không còn mê muội mãnh liệt như vậy.

"Có đói bụng hay không?" Từ Lạp Trí hỏi.

Đường Vũ Lân theo bản năng sờ bụng một thoáng, nhất thời cảm giác được dường như da bụng đã đụng da lưng, "Đói bụng!"

Từng cái từng cái Khôi Phục Đại Bao Thịt cấp tốc vào bụng, từng dòng khí lưu ấm áp chạy chồm trong cơ thể. Cảm giác trống vắng trong thân thể lúc này mới dần dần biến mất, Đường Vũ Lân cũng theo đó thở dài một hơi.

"Ngày đó chúng ta thắng sao?" Đường Vũ Lân hỏi.

Từ Lạp Trí gật đầu, "Thắng. Đánh giá tổng hợp chúng ta cũng thắng. Các thành viên dự thi của chúng ta cũng thu được không ít điểm cống hiến khen thưởng đấy. Ngươi cùng Cổ Nguyệt khi nào rảnh có thể đi tìm Vũ lão sư lĩnh là được rồi. Các ngươi ẩn giấu thật sâu nha, lại có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ."

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ta phải nói cho ngươi biết, đây là lần đầu tiên của chúng ta, ngươi có tin hay không?"

Từ Lạp Trí ngẩn ngơ, "Lần đầu tiên? Không thể nào!"

"Đúng là lần đầu tiên." Đường Vũ Lân cười khổ nói.

"Cái gì lần đầu tiên thế?" Đúng vào lúc này, âm thanh ngoài cửa truyền đến, tiếp theo cửa phòng liền bị đẩy ra, Tạ Giải cùng Nguyên Ân Dạ Huy đồng thời đi vào.

Nhìn thấy Từ Lạp Trí ngồi ở bên giường Đường Vũ Lân, hơn nữa lúc trước nghe được câu “lần đầu tiên” kia, vẻ mặt của Nguyên Ân Dạ Huy nhất thời trở nên hơi quái lạ.

Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của ta cùng Cổ Nguyệt! Nói thẳng ra, ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Nguyên Ân, các ngươi không ai bị thương chứ?"

Nguyên Ân Dạ Huy lắc lắc đầu, đứng cách Đường Vũ Lân 5, 6 mét, nói "Được Thánh Linh Đấu La cứu. Công kích lúc đó của ngươi, ta cảm thấy rất kỳ quái, tựa hồ tất cả xung quanh đều không có chút quan hệ gì với ta, ta lại bị cả thế giới chung quanh bài xích vậy. Các ngươi đúng là lâm trận mới triển khai ra?"

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Có cần ta thề hay không?"

Nguyên Ân Dạ Huy hừ một tiếng, "Không cần! Bất quá, lần này các ngươi tuy rằng thắng, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy. Ta nhất định sẽ chiến thắng trở về."

"Được." Đường Vũ Lân cũng nở nụ cười.

Nguyên Ân Dạ Huy nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi. Chờ ngươi ổn rồi, mau nhanh đoán tạo."

Đường Vũ Lân cười nói: "Ngươi cũng quá thực dụng đi."

Nguyên Ân Dạ Huy hướng về hắn phất phất tay, xoay người rời đi.

Đường Vũ Lân trong lòng có chút kỳ quái, không biết tại sao, hắn đều cảm thấy Nguyên Ân Dạ Huy tựa hồ có cảm giác kinh sợ muốn tránh xa mình. Ta lớn lên cũng không xấu trai lắm, trước đây nàng tựa hồ cũng không phải như vậy mà!?

Tạ Giải nói: "Nguyên Ân là như vậy, đều về mặt tu luyện, Vũ Lân ngươi chớ để ý nha!"

Đường Vũ Lân lườm một cái, "Ngươi về phe bên kia?"

Tạ Giải sửng sốt một chút, "Đương nhiên là về phe ngươi bên này rồi."

Từ Lạp Trí khoan thai nói: "Vậy sao ngươi thay Nguyên Ân giải thích vậy?!"

Tạ Giải ảo não nói: "Ta đây là tuỳ việc mà xét, ngươi biết cái gì. Bánh bao làm cho ta một cái đi, đỡ tiền cơm."

"Không cho, hồn lực tiêu hao không còn." Từ Lạp Trí cười hì hì.

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta trước tiên tu luyện một chút, các ngươi yên tĩnh nha."

Có Khôi Phục Đại Bao Thịt trợ giúp, hắn lúc này đã khôi phục lại mấy phần nguyên khí, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng.

Trong lúc minh tưởng quan sát thể nội, Đường Vũ Lân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Chẳng trách Thánh Linh Đấu La nói mình cùng Cổ Nguyệt phải nghỉ ngơi một tháng, tình huống thân thể quả thực là so với tưởng tượng còn bết bát hơn nhiều lắm. Đúng là không hề bị thương, kinh mạch cứng cỏi trong cơ thể cũng không tổn thương gì. Nhưng mà một thân tam hoàn hồn lực của hắn, ngay cả một giọt nước cũng hoàn toàn không có! Đáng sợ hơn chính là, khí huyết trong cơ thể cũng đã suy nhược đến cực hạn. Đừng nói là Nghịch Vận Khí Huyết, khí huyết thiếu hụt bình thường cũng đã đủ khiến da dẻ bên ngoài đã trở nên trắng xám. Nội tạng chỉ là miễn cưỡng yếu ớt duy trì vận chuyển. Nếu như không phải có Khôi Phục Đại Bao Thịt cung cấp cho hắn một chút năng lượng, e rằng hiện tại hắn ngay cả khí lực để khoanh chân minh tưởng cũng đều không có.

Đường Vũ Lân trong lòng ngơ ngác, Võ Hồn Dung Hợp Kỹ kia đến tột cùng là như thế nào! Hiệu quả lại kinh khủng như thế! Làm cho cơ thể mình tàn tạ từ trong ra ngoài đến như vậy. Lần đầu tiên, thật đáng sợ!

Thôi thì cứ từ từ…

May là không có bị thương.

Ngay sau đó, hắn chỉ có thể dựa theo phương thức tu luyện Huyền Thiên Công thôi thúc ý niệm ở trong người, yếu ở kích phát khí huyết vận hành. Cố gắng tụ tập lại ít nhất một tia hồn lực.

Thánh Linh Đấu La đối với tình huống thân thể của Đường Vũ Lân, dự đoán phỏng chừng vẫn còn có chút sai lệch. Thân thể của hắn vượt xa người thường. Hơn nữa còn có Khôi Phục Đại Bao Thịt của Từ Lạp Trí phụ trợ.

Tu luyện liên tiếp ba ngày, cuối cùng cũng coi như là giúp hắn luyện trở về được một tia hồn lực. Có hồn lực ban đầu này, phía sau sẽ hồi phục dễ dàng hơn nhiều.

Dù cho là vậy, khi Đường Vũ Lân khôi phục lại trình độ 8/10 ban đầu cũng đã là ròng rã 10 ngày trôi qua. 2/10 còn lại phải cần thân thể chậm rãi điều dưỡng mới có thể từ từ khôi phục như cũ. Dựa theo tốc độ hồi phục của hắn, dự tính còn phải mất thêm 10 ngày nữa mới được.

Tất cả tựa hồ lại trở về quỹ tích nguyên bản.

Đi học, đoán tạo, tu luyện, học tập.

Nhưng tất cả lại cùng trước đây có chút không giống.

Lớp năm nhất rõ ràng so với thời điểm mới nhập học đoàn kết hơn nhiều. Thời điểm các bạn học nhìn thấy Đường Vũ Lân mấy người bọn họ, nụ cười trên mặt rõ ràng rất chân thành. Mọi người tu luyện cũng trở nên càng thêm nỗ lực. Cả lớp đều là một bộ dáng vẻ khí thế ngất trời.

Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt không có tiếp tục thử nghiệm Võ Hồn Dung Hợp, tác dụng phụ thực sự là quá to lớn! Đường Vũ Lân từng hỏi dò qua Vũ Trường Không, Sí Long Đấu La Phong Vô Vũ, Xích Long Đấu La Trọc Thế. Nhưng mà hai vị Phong Hào Đấu La cũng không nói rõ ràng tình huống của bọn họ. Nhưng có thể khẳng định được, Võ Hồn Dung Hợp Kỹ này, ở trình độ bọn họ chưa thể điều động được, rất có khả năng ở cấp độ Thần Chi Dung Hợp. Chờ sau khi bọn họ chí ít lại tăng thêm nhất hoàn tu vi, sẽ có thể suy nghĩ tới việc tiếp tục thử nghiệm.

Sử dụng một lần, suy yếu một tháng, chuyện này thực sự thật đáng sợ! Dù cho để Đường Vũ Lân thử nghiệm hắn cũng không dám, sợ sẽ làm lỡ việc tu luyện.

Cổ Nguyệt lại làm như xưa nay chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều như cũ, thậm chí còn có chút giữ khoảng cách cùng Đường Vũ Lân. Mọi người tu luyện ở trong học việc đều bề bộn nhiều việc, nên việc gặp nhau giữa mọi người cũng có hơi hạn chế.

Diệp Tinh Lan không tiếp tục thử nghiệm chế tác Đấu Khải, tu vi không đủ vẫn đang cản trở nàng. Lần trước giúp Đường Vũ Lân chế tác, đối với nàng tiêu hao quá to lớn, có khả năng làm thương tổn đến bản nguyên. Vì lẽ đó mọi người đã thỏa thuận, đợi đến sau khi nàng đạt đến cấp độ tứ hoàn, lại tiến hành chế tác. Như vậy sẽ bảo đảm hơn nhiều.

Trong điểm trong quá trình tu luyện của mọi người đều có sự khác biệt. Mỗi người đều vô cùng nỗ lực. Người mà từ sáng đến tối không gặp, có thêm một cái tên, Tạ Giải. Hầu như là mỗi ngày sau giờ cơm trưa, hắn sẽ biến mất rồi, buổi tối tới tận lúc đi ngủ mới trở về. Hứa Tiểu Ngôn cũng gần như thế. Mọi người đều có vẻ vô cùng bận rộn.

Đường Vũ Lân là một người sinh hoạt có giờ giấc quy củ nhất. Hắn vẫn lấy đoán tạo làm chủ, phụ trợ tu luyện hồn lực, thông qua ăn uống thỏa thuê để rèn luyện khí huyết, tích lũy bản thân.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong nháy mắt, học kỳ đầu tiên kể từ khi bọn họ đến Sử Lai Khắc học viện cũng đã đến cuối kỳ.

"Hơn nửa năm học đã trôi qua, cuộc thi cuối kỳ các ngươi vẫn luôn chờ mong đã sắp đến." Thẩm Dập cười híp mắt, nhưng lời nói lại khiến học viên cả lớp đều theo bản năng ngồi ngay ngắn người lại.

Chờ mong cuộc thi cuối kỳ? E rằng không có ai sẽ chờ mong cái ngày này đâu. Cuộc thi cuối kỳ sẽ có người bị đào thải. Năm học đầu tiên sẽ đào thải mất 10 người, không biết học kỳ I của năm nay sẽ bị đào thải mấy người.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Thẩm Dập liền làm mấy học viên tu vi kém đều hơi thay đổi sắc mặt.

"Cuộc thi cuối học kỳ I, dựa theo quy củ, sẽ đào thải 5 người. Vì lẽ đó, mọi người ở trong cuộc thi cuối kỳ phải cố gắng nỗ lực, nếu không thì, rất có khả năng các ngươi sẽ là phần tử bị đào thải."

Đào thải 5 người…

Đường Vũ Lân đột nhiên giơ tay lên.

"Nói." Thẩm Dập nhìn về phía hắn.

Đường Vũ Lân nói: "Thẩm lão sư, có khả năng không có ai bị đào thải hay không?"

Thẩm Dập liếc hắn một cái, "Có."

Có?

Đại đa số đều tưởng rằng Thẩm Dập sẽ kiên quyết từ chối Đường Vũ Lân, dù sao, đây là quy củ của Sử Lai Khắc học viện mà!