Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 371: Thắng hiểm




Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

--------------------------------------------- 

Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, "Hiện tại chỉ cần bọn ta xuống. Lạp Trí, ngươi lại cho Nguyên Ân mấy cái Khôi Phục Đại Bao Thịt, giúp nàng mau chóng hồi phục lại một chút. Chờ nó suy yếu, cuối cùng lại hoàn thành đánh giết."

Trùng tháp đến cửa ải này, không thể nghi ngờ đã tiếp cận cực hạn của bọn họ. Nếu như không phải số may hơn nữa lại an bài chiến thuật thoả đáng, mấy cửa này vốn rất khó cho họ vượt qua.

Đường Vũ Lân đối với năng lực của Nhạc Chính Vũ cùng Nguyên Ân Dạ Huy vẫn không khỏi có chút suýt xoa. Bên trong đoàn đội có Phi Hành Hệ Hồn Sư đúng là rất khác biệt, ở một ít thời khắc mấu chốt có thể diễn hóa ra rất nhiều chiến thuật, hắn vào lúc này chợt tham vọng nghĩ đến một biện pháp để phòng ngừa thương vong trên diện rộng.

Kim Cương Phí Phí ở phía dưới điên cuồng gầm thét lên, không ngừng nhảy lên, nhưng độ cao 50 mét đúng là vượt quá cực hạn công kích của nó. Nơi này lại không có chỗ để leo lên, chỉ có thể ở phía dưới điên cuồng gầm rú, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào để bắt bọn họ.

Sau khi Thị Huyết trạng thái của Đường Vũ Lân cùng Nguyên Ân Dạ Huy trước sau kết thúc, sắc mặt hai người đều có chút tái nhợt. Nhưng bọn họ đều am hiểu sức mạnh, cường độ thân thể vốn cực cao, Thị Huyết Bánh Bao Đậu tuy rằng làm suy yếu rất mãnh liệt, nhưng cuối cùng cũng coi như là còn có thể kiên trì được. Sau khi ăn mấy cái bánh bao thịt, sắc mặt của bọn họ cũng đỡ hơn một chút.

Tiếng rống giận dữ của Kim Cương Phí Phí càng ngày càng yếu. Trí lực của nó rất thấp, sau khi cuồng hóa một thời gian liền dần dần uể oải, thân thể bắt đầu thu nhỏ lại. Không tới 10 phút, trạng thái cuồng hóa của nó cũng đã sắp kết thúc.

"Để ta tới trước đi!" Nhạc Chính Vũ nói.

Nói xong câu đó, thân thể hắn xoay tròn trên không trung, thoát khỏi từng cây Lam Ngân Thảo, hai cánh mở ra, bay xuống phía dưới.

Thánh Kiếm xuất hiện lần nữa, bạch quang chói mắt nhuộm đẫm toàn thân. Trong quá trình đáp xuống, toàn thân hắn dường như cháy lên một ngọn lửa màu vàng óng. Đệ nhất, đệ nhị, đệ tam, ba cái Hồn Hoàn trên người lại càng tỏa sáng rạng rỡ.

Ba cái Hồn Hoàn sáng lên theo một quy luật nhất định. Chuyện này ý nghĩa là, hắn hiện tại đang không ngừng luân phiên sử dụng ba loại hồn kỹ. Mà tầng hào quang trên người hắn hiện ra, dường như là ba loại hồn kỹ đang đồng thời triển khai.

Đây là một loại kỹ xảo triển khai hồn kỹ vô cùng cao cấp. Không chỉ yêu cầu bản thân phải đủ mạnh, hơn nữa lực khống chế cũng phải vô cùng kinh người mới được.

Thời điểm hắn tiếp con Kim Cương Phí Phí kia, thân thể đột nhiên lơ lửng trên không trung. Lúc này, cả người hắn cũng đã bị quang diễm màu vàng kia bao phủ, thậm chí không thấy rõ thân thể.

"Thánh Quang, Thẩm Phán!" Hét lớn một tiếng, Thánh Kiếm trong tay Nhạc Chính Vũ giơ cao khỏi đầu, kim quang trên người ùa lên, hòa vào bên trong Thánh Kiếm. Toàn bộ căn phòng trong nháy mắt này sáng hẳn lên. Thánh Kiếm tạo nên một tầng kiếm khí cao vượt quá 10 mét.

Đường Vũ Lân để ý, Nguyên Ân Dạ Huy ở bên cạnh mình, trong ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ chấn động.

Đây mới là thực lực chân chính của Nhạc Chính Vũ! Hắn lúc trước vẫn luôn giấu dốt, trước sau đều không hề toàn lực ứng phó, cái tên này ẩn tàng đủ sâu! Cái này không phải là việc mà một tên ngốc lắm tiền sẽ làm? Hắn là mắt thấy lần trùng tháp này sắp kết thúc, mới lựa chọn bạo phát thực lực bản thân.

Chỉ từ việc bạo phát trong giây lát này mà xem, Thần Thánh Thiên Sứ Võ Hồn của Nhạc Chính Vũ so với Đọa Lạc Thiên Sứ Võ Hồn của Nguyên Ân Dạ Huy không phải chỉ mạnh hơn một chút mà thôi! Đây là một sự chênh lệch rất to lớn. Dù sao, chủ Võ Hồn của Nguyên Ân Dạ Huy vẫn là Thái Thản Cự Viên, còn Đọa Lạc Thiên Sứ lại hơi yếu thế hơn. Hơn nữa, Song Sinh Võ Hồn tuy rằng mạnh mẽ, nhưng chung quy cũng không thể chăm chút cho từng Võ Hồn như đơn hệ Võ Hồn được.

"Oanh…!!!" Tiếng nổ vang rền mãnh liệt nương theo ngọn lửa màu vàng bạo phát tỏa ra.

Thân thể Kim Cương Phí Phí khổng lồ như vậy, lại bị Nhạc Chính Vũ một kiếm đánh bay ra ngoài, toàn thân bị phủ trong ngọn lửa ánh sáng màu vàng, văng mạnh ra xa xa.

Chiêu kiếm này, gần như ngưng tụ toàn bộ sức mạnh ba hồn kỹ của Nhạc Chính Vũ hợp lại, uy năng cực kỳ khủng bố.

Tiếp đó, Nguyên Ân Dạ Huy đã từ trên trời giáng xuống, thân hình biến hóa, giải trừ Đọa Lạc Thiên Sứ biến thân, một lần nữa hóa thân làm Thái Thản Cự Viên, phóng thẳng đến đỉnh đầu của Kim Cương Phí Phí.

Những người khác cũng dồn dập từ trên trời giáng xuống. Sự hồi hộp của cuộc chiến này tựa hồ đã biến mất rồi!

Kim Cương Phí Phí ngã xuống đất, giẫy giụa muốn bò lên, Nguyên Ân Dạ Huy cũng đã đến trên đỉnh đầu của nó, nắm đấm to lớn mạnh mẽ hung hãn vung lên, đập về phía đỉnh đầu.

Đúng lúc này, đột nhiên, thân thể Kim Cương Phí Phí kia bỗng co giật một thoáng, sau đó toàn bộ thân thể chợt thu nhỏ lại còn 1/3. Một quyền của Nguyên Ân Dạ Huy biến thành Thái Thản Cự Viên liền nện ở trên mặt đất.

Tình huống thế nào?

Tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi. Kim Cương Phí Phí này đột nhiên ưỡn người một cái, đầu liền húc vào mặt bên của Nguyên Ân Dạ Huy.

"Ầm" một cái, Nguyên Ân Dạ Huy bay ngang ra xa.

Thân thể Kim Cương Phí Phí cũng theo đó vọt lên, song quyền nổ ra, đánh thẳng vào chỗ yếu trước ngực Nguyên Ân Dạ Huy.

Chẳng ai nghĩ tới, nguyên bản nhìn qua đã gần chết Kim Cương Phí Phí, dĩ nhiên sẽ vào lúc này đột nhiên bạo phát.

Sao có thể có chuyện đó?

Đường Vũ Lân muốn cứu viện, nhưng lúc này đã ngoài tầm với. Hết thảy đều phát sinh quá đột ngột! Thời điểm khi bọn họ nhìn thấy Nguyên Ân Dạ Huy bị đánh bay, Kim Cương Phí Phí cũng đã đuổi tới nơi.

Nó cũng không phải là không hề bị thương, nhưng hai mắt lại tràn ngập ánh sáng khát máu. Quá trình cuồng hóa của nó cũng chưa hề hoàn toàn kết thúc? Lúc trước tất cả chỉ là mê hoặc? Chỉ là để dụ cho bọn họ bị lừa? Đây không phải một con Kim Cương Phí Phí không có trí khôn, mà ngược lại, nó là dị loại bên trong Kim Cương Phí Phí, giống như con lúc trước đã từng dẫn dắt bộ tộc cùng Thái Thản Cự Viên tộc đối kháng.

Nguyên Ân Dạ Huy trong lúc vội vàng, chỉ có thể miễn cưỡng xoay người, nỗ lực dùng song quyền chống lại công kích của Kim Cương Phí Phí.

Ngay thời khắc nguy cấp này, một đạo ánh sáng bạc từ trên trời giáng xuống, bao phủ ở trên người Nguyên Ân Dạ Huy, thân thể của nàng đột nhiên biến mất.

Nhưng mà khiến cho mọi người khiếp sợ chính là, nắm đấm của Kim Cương Phí Phí cũng không hề rơi vào chỗ trống.

Một đoàn hào quang khác nào lốc xoáy đột nhiên xuất hiện ở phía trước nó, cùng nó đụng vào nhau.

"Oanh…!!!"

Một bóng người lăn lộn văng ra, trực tiếp đập về vách tường phía xa xa.

Một tấm thủy thuẫn vừa vặn xuất hiện ở phía trước người hắn, dùng lực lượng nhu hòa miễn cưỡng chặn bớt xung kích giúp hắn.

"Tạ Giải, Đường Vũ Lân quát to một tiếng."

Lúc này hết thảy mọi người cũng đã phản ứng lại. Nhạc Chính Vũ từ trên trời giáng xuống, hai tay nắm Thánh Kiếm, lại một lần nữa bổ vào trên người Kim Cương Phí Phí.

Thân thể Kim Cương Phí Phí lại bắt đầu bành trướng, thế nhưng, ánh mắt khát máu của nó lại đang nhanh chóng biến mất. Cuồng hóa lúc này mới thực sự là muốn kết thúc.

Nguyên Ân Dạ Huy cũng đồng dạng từ trên trời giáng xuống, vào lúc này nàng đã hoàn toàn quên mất mâu thuẫn của mình cùng Nhạc Chính Vũ.

"Oanh ….!!!" Kim Cương Phí Phí lại một lần nữa bị đánh bay, nhưng lần này là thật sự. Không có cuồng hóa tăng cường tố chất thân thể, sự suy yếu cấp tốc xuất hiện làm sức phòng ngự của nó hạ thấp đi rất nhiều, bộ lông toàn thân bị thiêu đốt. Thái Thản Cự Viên – Pháo Không Khí mạnh mẽ đập nó nằm bẹp dí dưới mặt đất. Nguyên Ân Dạ Huy từ trên trời giáng xuống, song quyền xoay tròn nện ở trên đầu nó.

Một quyền, hai quyền, ba quyền.

Kim Cương Phí Phí đã suy yếu, lại không còn sức đánh trả.

Đường Vũ Lân trước tiên nhằm về phía Tạ Giải. Đúng, lúc trước bóng người bị đánh bay kia, chính là Tạ Giải sử dụng Quang Long Bão Táp đó!

Thân là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, tốc độ của hắn là nhanh nhất trong số tất cả mọi người. Nếu như Cổ Nguyệt truyền tống không đúng lúc rơi vào trên người Nguyên Ân Dạ Huy, với tốc độ xung kích vừa nãy của hắn, từ vị trí mà xem, hẳn là vừa vặn có thể đến kịp nơi đó.

Muốn thay Nguyên Ân Dạ Huy chống đỡ là không thể. Với sức phòng ngự của hắn, so với lực công kích đã cuồng hóa của Kim Cương Phí Phí còn kém rất xa. Vì lẽ đó, thời cơ hắn lựa chọn là vừa đúng lúc Kim Cương Phí Phí định kết liễu Nguyên Ân Dạ Huy, giúp nàng tránh sang một bên, không đến nỗi bị bắn trúng.

Cổ Nguyệt ra tay, khiến cơ hội “anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn thất bại. Thê thảm hơn, lại còn bị Kim Cương Phí Phí mạnh mẽ đánh bay.

Đường Vũ Lân lúc này con mắt đều đỏ lòm, Tạ Giải là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư thôi! Hắn căn bản là không thể đỡ được một đòn đánh với sức mạnh kinh khủng như thế của Kim Cương Phí Phí. Bị Kim Cương Phí Phí 5.000 năm cuồng hóa đánh một đòn toàn lực kết liễu, ngoại trừ tèo, tèo, và tèo, không có bất kỳ khả năng nào khác.

Đó là một đòn Kim Cương Phí Phí có ý định đánh vào Nguyên Ân Dạ Huy, coi như là Nguyên Ân Dạ Huy hóa thân Thái Thản Cự Viên trúng vào, cũng không mấy khả quan, càng không cần phải nói là Tạ Giải.

Tạ Giải ngã trên mặt đất, có thể nhìn thấy, cả người hắn cũng đã hoàn toàn vặn vẹo. Đó là dấu hiệu cột sống triệt để nát tan. Coi như là có Thủy Thuẫn ngăn cản, không bị va chạm vào trên bức tường, nhưng vết thương của hắn cũng đã rất khủng bố.

"Tạ Giải, Tạ Giải!!" Đường Vũ Lân gấp giọng kêu to. Hắn xông tới, liền muốn ôm lấy Tạ Giải.

Đúng lúc này, thân thể Tạ Giải đã hoàn toàn vặn vẹo, ngã trên mặt đất, hóa thành điểm điểm ánh sáng, lặng yên không một tiếng động biến mất. Cách đó không xa, một đạo nhân ảnh sắc mặt tái nhợt theo đó nổi lên.

"Tạ Giải." Đường Vũ Lân ngẩn người, nhìn Tạ Giải đứng ở nơi đó không bị thương chút nào, nhất thời vui mừng khôn xiết.

Tạ Giải thân thể lảo đảo, đặt mông ngã ngồi xuống đất, "Oa" một tiếng thổ một ngụm máu tươi, toàn thân uể oải suy sụp.

Phân thân, đạo nhân ảnh vừa nãy chạy tới không phải là bản thể của hắn, chỉ là phân thân mà thôi!

Nhưng coi như là phân thân, đột nhiên đụng phải đả kích trí mạng nghiêm trọng như vậy, đối với bản thể của hắn cũng có ảnh hưởng không nhỏ. Hơn nữa trong lòng nghĩ mà phát run, sắc mặt hắn có thể đẹp đẽ mới là lạ.