Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 338: Tâm ấm




Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

----------------------------------------------

Có thể đạt đến cấp 32 chứ? Rốt cục không còn phải xếp chót lớp, Đường Vũ Lân có vài phần cảm giác lệ rơi đầy mặt. Sau khi đạt đến tam hoàn, hồn lực trong cơ thể vận chuyển càng thêm thông thuận, hơn nữa ở giữa đan điền xuất hiện trạng thái hồn lực hóa lỏng, chính là bay vọt về chất. Sau này mình có thể thông qua Huyền Thiên Công đem hết thảy hồn lực đều nén lại thành trạng thái lỏng, coi như là ổn định lại tam hoàn tu vi.

Không biết lão sư cho mình ăn món đồ gì? Xem ra, món đồ trị giá 5 món Linh Đoán thành phẩm kia thực sự là vật có giá trị, có thể tiết kiệm được toàn bộ linh vật của một tầng phong ấn đấy! Hơn nữa, dựa theo Lão Đường nói, mình trước năm 16 tuổi cũng sẽ không còn phải lo lắng sự tình đột phá phong ấn nữa. Hết thảy đều có thể phát triển một cách hoàn toàn tự nhiên.

Một đường chạy thẳng đến đại môn Nội viện, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, không bị áp lực gì. Khí huyết thông qua hấp thu dinh dưỡng mà khôi phục, trong quá trình chạy bộ cũng được vận chuyển lên, cả người đều tràn ngập sức sống. Ngay cả hồn lực được huyết mạch lực dẫn động cũng đã khôi phục lại một chút, không còn là loại cảm giác trống rỗng kia.

Vũ Trường Không đã ở ngoài cửa chính chờ hắn, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng băng giá như trước. Khi hắn nhìn thấy nhân ảnh của Đường Vũ Lân chạy đến, ánh mắt khẽ động.

Đường Vũ Lân còn chưa kịp gọi đã thấy Vũ Trường Không đến trước mặt hắn, bắt lấy uyển mạch của Vũ Lân.

"Tam hoàn?" Vũ Trường Không kinh ngạc hỏi.

"Dạ." Đường Vũ Lân gật gật đầu, sự hưng phấn trong ánh mắt khó có thể che giấu.

Tam hoàn đối với Hồn Sư mà nói là một đại ranh giới, chính là độ chênh lệch về thiên phú. Hồn Sư có tiên thiên hồn lực cấp 3 trở xuống, dưới tình huống không có bất kỳ kỳ ngộ nào rất khó đột phá tam hoàn, cả một đời cũng đành ngậm ngùi ở nhị hoàn mà thôi. Tiến vào tam hoàn, mang ý nghĩa rốt cục có thể tự xưng là cường giả, cũng đã chân chính trở thành Hồn Sư.

Vũ Trường Không nói: "Ngươi là làm cách nào đột phá?"

Đường Vũ Lân nói: "Phong lão cho em ăn một loại thiên địa linh vật, sau đó giúp em ôn dưỡng kinh mạch, cứ như vậy đột phá."

"Tại sao?" Vũ Trường Không hỏi lại.

Đường Vũ Lân nói: "Ngài ấy muốn em theo ngài ấy học đoán tạo, mà muốn chân chính bắt đầu luyện tập Linh Đoán Tạo, em cần đột phá tu vi đến cấp 30 mới được."

Ánh mắt Vũ Trường Không khẽ nhúc nhích, "Thì ra là như vậy. Vậy ngươi ăn là loại linh vật gì?"

Lời này khiến Đường Vũ Lân há hốc mồm. Đúng đấy! Mình rốt cục là ăn loại linh vật gì vậy? Thực sự không biết!

"Em... em quên hỏi." Đường Vũ Lân cười khổ nói.

"Tới trước đã." Vũ Trường Không xoay người hướng về Nội viện đi đến. Đường Vũ Lân vội vàng đuổi theo.

Đi tới bên cạnh Hải Thần Hồ, nơi đó đã có một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi ở trên mặt hồ. Lần thứ hai đi tới địa phương cực đẹp này, nhìn sóng nước phản chiếu ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ, hít vào một luồng không khí thanh mát, Đường Vũ Lân nhất thời có loại cảm giác tâm thần sảng khoái. Hơn nữa hòa vào niềm vui đột phá kép ban nãy, ngay trong nháy mắt này, những áp lực, đè nén, cô quạnh trong những năm này tu luyện, tựa hồ tất cả đều bị quét một cái sạch sành sanh, cả người cũng trở nên tỉnh táo hơn trong bầu không khí nhẹ nhàng thanh khiết này.

Vũ Trường Không tựa hồ cảm giác được biến hóa trên người hắn, quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy hắn nhắm hai mắt lại, không ngừng hít sâu, cũng không hề quấy rầy, chỉ là tiếp tục chờ đợi.

Đầy đủ 10 phút trôi qua, Đường Vũ Lân mới một lần nữa mở mắt ra, "Nơi này đúng là quá đẹp, em nhất định phải nỗ lực thi vào Nội viện. Tiến vào Nội viện có phải là có thể ở đây học tập?"

Vũ Trường Không gật đầu, "Lên thuyền."

Đường Vũ Lân tuỳ tùng Vũ Trường Không cùng tiến lên thuyền nhỏ, Vũ Trường Không hai tay vung nhẹ, khí lưu vô hình ép lên mặt nước, thúc đẩy thuyền nhỏ như mũi tên hướng về Hải Thần Đảo ở trung ương Hải Thần Hồ mà đi.

Đường Vũ Lân đứng ở đầu thuyền, không khí ướt át phả vào mặt, cảm giác khoan khoái làm tâm thần người ta sảng khoái, thoải mái không nói nên lời.

Thuyền nhỏ lướt trên tầng nước lạnh, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng lên mạn thuyền ẩn chứa vô hạn sinh cơ, Đường Vũ Lân phảng phất cũng nghe được âm thanh huyết dịch chảy xuôi trong cơ thể mình.

"Vũ lão sư, lần này sức mạnh huyết thống của em cũng lại tiến hóa, cho nên mới phải tiêu tốn thời gian đột phá dài như vậy, làm lỡ việc học." Đường Vũ Lân nói với Vũ Trường Không.

"Huyết thống lại tăng lên?" Vũ Trường Không kinh ngạc nhìn về phía hắn.

"Vâng." Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên hướng về không trung tung ra một quyền.

"Ầm!" Trong tiếng vang trầm, không khí xuất hiện khí bạo rõ ràng. Một quyền này của hắn là hướng về mặt bên đánh ra, nhất thời, thuyền nhỏ đang chạy thẳng bỗng khẽ chao đảo. Vũ Trường Không có thể rõ ràng cảm nhận được, cú đấm này của Đường Vũ Lân có thể đè nén áp bức không khí chung quanh trong một phạm vi khoảng 6 thước.

Đường Vũ Lân hiện tại cũng không có Kim Lân phụ thể, hoàn toàn là dựa vào sức mạnh thân thể làm được điểm này, có thể thấy được cường độ sức mạnh của hắn hiện tại.

Trong lòng Đường Vũ Lân cũng là một trận kinh hỉ, sức mạnh của mình chí ít lại tăng cao 50%, nếu như có Kim Lân phụ thể, e rằng sức mạnh phải vượt quá ngàn cân. Hơn nữa còn có Hoàng Kim Long Thể, lực sát thương của sức mạnh này có thể sánh ngang với hồn kỹ thông thường.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của hắn, Vũ Trường Không suy tư nói: "Xem ra, huyết mạch lực của ngươi vẫn phát triển theo chiều hướng tốt. Lần này tiến hóa nhanh như vậy, cũng là bởi vì Phong lão cho ngươi dùng thiên địa linh vật? Ngươi cần trả giá ra sao?"

Đường Vũ Lân nói: "Năm cái Linh Đoán, chờ sau khi em có thể hoàn thành Linh Đoán Tạo, năm tác phẩm đầu tiên phải bàn giao lại để đánh đổi với loại linh vật này."

"Đáng giá." Vũ Trường Không không chút do dự nói rằng.

Đường Vũ Lân có chút ngượng ngùng nói: "Vốn là yêu cầu 10 cái, nhưng em không đáp ứng, sau đó Phong lão quyết định chỉ cần 5 cái."

Vũ Trường Không nhìn Đường Vũ Lân, ánh mắt trở hơi quái dị hơn, "Chỉ riêng ôn dưỡng kinh mạch đã vượt quá giá trị này rồi. Võ Hồn của Phong lão chính là Sí Hỏa Long, chưởng khống hỏa chi tinh túy. Lấy tu vi của Phong lão, có thể đạt đến trình độ hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, đem rừng rực hỏa diễm hóa thành kinh mạch chi hỏa, có kỳ hiệu tẩy gân dịch tủy. Nhưng điều này cần đánh đổi bằng tiêu hao vô cùng lớn, thậm chí còn phải vận dụng Võ Hồn bản nguyên của Phong lão, ngài ấy sẽ rất khó lòng xuất thủ. Việc ôn dưỡng kinh mạch của Phong lão có niêm yết giá công khai ở học viện, ngươi biết là bao nhiêu điểm cống hiến không?" 

Đường Vũ Lân kinh ngạc nói: "Điều này cũng có thể công khai niêm yết giá?"

Vũ Trường Không gật đầu, "Ngàn vạn * điểm cống hiến."

*10 triệu.

"A?" Đường Vũ Lân trong nháy mắt há to miệng, ngàn vạn? Ngàn vạn điểm cống hiến?

Vũ Trường Không trong ánh mắt lóe qua một vệt ý cười, tâm tình hiếm thấy trở nên ôn hòa hơn, "Đừng sợ, đó là bởi vì Phong lão không muốn giúp người khác tiến hành ôn dưỡng kinh mạch mới đưa ra giá trên trời như thế. Ngài chịu vì ngươi ôn dưỡng kinh mạch, là vì thật sự coi trọng ngươi."

"Em hiểu rồi." Trong lòng Đường Vũ Lân cảm giác ấm áp dâng trào.

Ở lần thứ nhất bị Phong Vô Vũ bắt đi, trong lòng hắn kỳ thực là có chút buồn bực, lúc đó liền có cảm giác thực sự muốn xa lánh ông lão điên cuồng này. Trời mới biết đối phương sẽ còn làm ra sự tình điên cuồng gì nữa!

Nhưng dần dà tiếp xúc cùng Phong Vô Vũ, từ lúc Phong lão nhượng bộ từ 10 cái Linh Đoán giảm xuống còn 5 cái, hơn nữa còn giúp hắn ôn dưỡng kinh mạch, đồng thời còn bởi vì thu hắn làm đồ đệ mà sau này giúp hắn trả tiền ăn; khiến hắn càng ngày càng cảm thấy, Phong lão kỳ thực là một người chí tình chí nghĩa. Có mấy lời không cần nói ở bên mép, nhưng ở trong lòng Đường Vũ Lân, đã xuất phát từ nội tâm thừa nhận vị này là vị lão sư thứ tư của mình.

Mỗi một vị lão sư, đều là quý nhân của cuộc đời hắn.

Thuyền tốc giảm tốc, ngừng ở bên bờ. Vũ Trường Không cùng Đường Vũ Lân lên bờ, hắn đi ở phía trước, mang theo Đường Vũ Lân đi tới con đường quen thuộc.

"Lão sư, đây là muốn đi đến chỗ sư tổ sao?" Đường Vũ Lân thấp giọng hỏi. Đối với hắn mà nói, Hải Thần Đảo là địa phương thần thánh, dù cho là nói chuyện lớn tiếng cũng là thiếu tôn kính đối với Hải Thần Đảo, vì lẽ đó hắn đã hết sức khống chế âm thanh của mình.

Vũ Trường Không nói: "Đã quên lời sư tổ ngươi nói sao, muốn ngươi sau một tuần lại phải quay lại đây?"

"Ặc..." Đường Vũ Lân thật sự có chút quên mất, từ sau khi gia nhập Sử Lai Khắc học viện, một tuần này hắn trải qua quá nhiều chuyện. Mỗi ngày đều phải bận rộn chuyện này kia và tu luyện, vẫn đúng là quên mất việc trọng yếu này.

Cũng may còn có lão sư nhắc nhở.